Khác với những loài chim cánh cụt khác, cánh cụt hoàng đế không cần xây tổ. Chim mái sẽ bảo vệ trứng ở giữa hai chân, cũng giữ trong thời kỳ ấp trứng, trong lúc chúng kiếm ăn, sẽ giao trọng trách ấp lại cho chim trống. Ở dưới bắp thịt của cánh cụt hoàng đế, trong tiết trời -30°C vẫn có thể khống chế nhiệt độ có quy luật. —— —— (Nhật ký nuôi dưỡng cánh cụt hoàng đế).—— ——
Đàm Mộng Long ôm tâm tình phức tạp.
Vốn là sâu trong lòng hắn đã rung động, một mặt do dự trước các mối quan hệ hỗn loạn của Kỳ Tích, mặt khác lại chộn rộn, thậm chí còn không phục.
Biết đâu Kỳ Tích không tra như vậy?
Ai ngờ chỉ trong chớp mắt, Kỳ Tích lại dùng hành động thực tế vả mặt hắn, đá bay hắn đi!!
Không đúng, bọn họ còn chưa bên nhau, chỉ là Kỳ Tích dừng theo đuổi mà thôi.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn Đàm Mộng Long vẫn có chút thương hại…
Thế là đến chính bản thân Đàm Mộng Long cũng thấy bất bình trong lòng: Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà đến lượt hắn rồi, đến một năm cũng chẳng được chứ!!
Đàm Mộng Long bắt đầu thấu hiểu các tiền nhiệm của Kỳ Tích một cách sâu sắc, lại thêm lúc Kỳ Tích giải thích với hắn vẻ mặt có chút khó xử, Đàm Mộng Long không nhịn được chạy về phía học viện của Kỳ Tích.
Ghét nhất là còn đụng phải Lý Vực hai lần, Lý Vực vừa thấy hắn, không nói câu nào bắt đầu cười phá lên, cười đến mức ôm bụng, rõ ràng đang cười trên nỗi đau khổ của người ta, khiến hai người suýt chút nữa lại đánh nhau.
So ra thì, ánh mắt của Nghiêm Cảnh Hoa cũng rất vi diệu, nhưng ít nhất không khiêu khích.
Quần chúng hóng hớt ở đại học Đông Hải đều vô cùng kích động, quan tâm tới bước chuyển này.
..
“Đàn em lại tới rồi, Kỳ Tích ơi, ông không để ý tới người ta thật à?” Bạn cùng phòng dán tới chỗ Kỳ Tích, “Tôi còn tưởng ông định lạt mềm buộc chặt chứ.”
Các bạn học khác cũng suýt xoa, “Ông thấy ông ấy lạt mềm buộc chặt bao giờ chưa.”
Từ lúc Kỳ Tích nhập học tới đây, theo đuổi người ta không hề giữ lại, không có chuyện lạt mềm buộc chặt gì cả.
Kỳ Tích vừa mới tắm xong, nghe họ nói vậy, đi ra ngoài nhìn thử, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nói không chừng Đàm Mộng Long vẫn giống như mấy lần trước, không vào được sẽ đứng chầu chực ngoài hành lang.
Trong lòng cậu cũng thấy xót xa, dù sao lần này không phải cậu muốn chia tay, mà ba ba cầm gậy đánh uyên ương…
“Cậu ấy tới bao lâu rồi?” Kỳ Tích hỏi.
Bạn cùng phòng suy ngẫm một lúc, bảo rằng: “Gần mười phút rồi.”
Kỳ Tích kéo chun quần ra, nhìn vào trong một chút, sau đó thở dài thườn thượt leo lên giường.
Các bạn cùng phòng: “………”
Hai người họ vã mồ hôi như mưa, ủa sao vậy, vẫn không nỡ à?
Bạn cùng phòng kéo lấy Kỳ Tích, “Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tiết lộ cho bọn tôi một chút đi, mọi người đang thi nhau cá cược đấy. Nhìn hành động ông thế kia, chẳng lẽ bị người nhà phạt, buộc ông phải làm người tốt à?”
Kỳ Tích ngu ngơ không rõ: “Tôi vẫn luôn là người tốt mà.”
Bạn cùng phòng: “Được rồi được rồi, thế rốt cuộc ông đang làm gì thế.”
Kỳ Tích đã nằm rồi, lại đột ngột ngồi dậy, “Tôi phải đi nói với cậu ấy mới được, nếu nói mãi không thông, tôi sẽ chuyển ra ngoài ở.”
Cậu cũng đã quyết định rồi, nếu cứ bị quấy rầy liên tục như vậy trong thời kỳ tìm phối ngẫu này, nhỡ cậu không nhịn được nổi thú tính lên thì làm sao bây giờ.
Kỳ Tích xỏ dép đi ra ngoài, cánh cửa mở ra, chặn lại ánh mắt tò mò của các bạn cùng phòng.
Đàm Mộng Long đang dựa vào tường ngẩn người ra, chợt nghe thấy tiếng động, nhấc tay lên trông thấy Kỳ Tích đi ra, cậu vừa mới tắm xong, trên tóc còn dính bọt nước, làn da hơi ửng đỏ, mặc áo cộc tay quần short xỏ dép, trên người trắng lại mịn, hồn nhiên chẳng giống nam sinh đã ngoài hai mươi.
Kỳ Tích đút tay vào túi quần, đi về phía cầu thang, Đàm Mộng Long tự giác đi theo.
“Em à, anh đã nói rõ với em, ba anh không cho phép anh yêu sớm nữa.” Kỳ Tích nghiêm mặt nói.
Trước đây lúc Kỳ Tích theo đuổi Đàm Mộng Long, sẽ không lộ vẻ mặt như vậy trước mặt cậu, càng không nhìn cậu bằng ánh mắt hờ hững không thiết tha, mà luôn chăm chú dõi theo cậu.
Có so sánh mới thấy thương hại, mấy lần trước Đàm Mộng Long tới tìm cậu, còn có phần không muốn mất thể diện, nhưng lần này cuối cùng không nhịn được nữa, cất lời sâu xa: “Anh vừa mở miệng đã đòi quên đi, thế bây giờ em biết phải làm sao, em bị anh bẻ cong đến nơi, danh tiếng cũng thành ra như vậy, bây giờ nam không ham nữ không muốn, ai chịu trách nhiệm với em đây?”
Kỳ Tích gãi đầu: “Sao lại nói khó nghe như thế, anh tin em vẫn có thể tìm được mà. Anh.. ngại quá, anh không được rồi.”
Ít nhiều gì cậu cũng thấy áy náy với Đàm Mộng Long, lần này khác những lần trước rất nhiều, hơn nữa ba cũng đã cảnh cáo thái độ của cậu.
“Không được.” Đầu óc Đàm Mộng Long trống rỗng, cũng không xoắn xuýt điểm nực cười trong câu nói kia của Kỳ Tích, hắn cắn răng, nhưng hành vi của đám Lý Vực khiến hắn lóe lên ý tưởng, hầu như không chút nghĩ ngợi nói rằng: “Ít nhất cũng phải cho em một năm chứ, mọi người đều được vậy mà! Dù một năm sau anh muốn chia tay cũng được!!”
Hắn nói lưu loát, trong đầu cũng nghĩ rõ ràng, hắn còn chưa chính thức qua lại với Kỳ Tích, nhưng trong mắt những người khác thì không kém là bao, chỉ thiếu một bước mà thôi. Thế nên hắn kiên quyết không muốn làm tiền nhiệm thảm nhất, còn chưa bên nhau đã bị đá, hắn đã chuẩn bị tinh thần rồi!!
Kỳ Tích: “………….”
Nếu không phải cậu sợ ba ra uy, có lẽ đã nhận lời rồi.
“Không được không được, không được thật mà.” Kỳ Tích nói, “Cậu có thể yêu cầu bồi thường những thứ khác, nhưng không thể qua lại được.”
Đàm Mộng Long trầm mặc, vẫn kiên trì yêu cầu như vậy.
Kỳ Tích cũng vậy.
Hai người giằng co một hồi, Đàm Mộng Long quay đầu bỏ đi nói: “Em chỉ có yêu cầu này.”
Kỳ Tích lập tức đáp: “Quên đi.”
Nói đoạn cậu xoay người, lê dép lạnh lùng bước đi. Áy náy là một chuyện, nhưng tra ngỗng chân chính nói trở mặt là trở mặt, giống như ba cậu luôn ôn hòa là vậy, nhưng khi cần quyết đoán vẫn sẽ quyết đoán.
Đàm Mộng Long: “…………..”
Đàm Mộng Long chỉ thấy trên hành lang có rất nhiều dân tình đang lén lút ăn dưa, hắn hít một hơi thật sâu, giọng không lớn không nhỏ: “Đoàn Kỳ Tích, cái tên tra nam này.”
Giọng điệu thật khiến người ta xót xa.
Đoàn Kỳ Tích không quay đầu lại, nhưng thở dài thườn thượt, rầu rĩ nói: “Ôi, giờ mình thành tra nam mất rồi.”
Dân tình nghe được câu nói này: “……………”
Đề ma ma, giờ cậu mới biết à??
….
“Đoàn Kỳ Tích.” Lại đến tiết của Nghiêm Cảnh Hoa, lúc điểm danh hắn gọi tên Kỳ Tích.
Bầu không khí trong phòng học cũng vì vậy mà thay đổi. Thầy Nghiêm Cảnh Hoa ngấm ngầm nhằm vào tra nam Đoàn, mọi người xem trăm lần vẫn chưa thấy chán.
Kỳ Tích ngẩng đầu lên: “?”
Nghiêm Cảnh Hoa không nhìn thẳng vào cậu, hai tay chống bàn giáo viên, vừa từ từ lật tờ danh sách, vừa nói: “Cuối tuần này tôi muốn tới nhà em một chuyến.”
Mọi người: …..Uầy!!! Đang ở trong lớp mà nói thẳng vậy luôn, coi các sinh viên khác không tồn tại à?! Biết Đàm Mộng Long bị đá cái, thầy nhà mình ung dung hẳn!!
Kỳ Tích: “Không được đâu thầy!!”
Lúc này Nghiêm Cảnh Hoa mới từ tốn ngẩng đầu lên, lại còn mang theo ý cười, “Tôi đến nhà tìm hiểu, không được à?”
Hắn biết Kỳ Tích đã đá Đàm Mộng Long, tuy rằng vẫn chưa “bàn giao” cho hắn, nhưng trong lòng hắn cũng đã đoán được phần nào tình huống, càng thêm kiên định, phải tiếp tục đi theo con đường phụ huynh.
Kỳ Tích kiềm chế không lên tiếng, cậu biết rõ Nghiêm Cảnh Hoa mách lẻo với ba mình, còn bày đặt tới nhà tìm hiểu…
“Không được đâu thầy, đâu có trường đại học nào lại tới nhà tìm hiểu đâu.” Kỳ Tích nói.
Những người khác cũng nghĩ như vậy, phải đấy, dựa vào đâu cơ chứ, đúng là không coi ai ra gì, cố tình tới nhà người yêu cũ tìm hiểu à, thú vị thật!
Lúc này Nghiêm Cảnh Hoa mới từ tốn lấy một tờ giấy ra, “Ban nãy tôi quên nói với mọi người, đây là hoạt động mới của học viện, giáo viên phụ đạo tới mọi nhà, yêu cầu tìm hiểu các gia đình. Giáo viên phụ trách lớp các em bị bệnh, nhờ tôi làm giúp.”
Kỳ Tích: “……..”
Mọi người: “……….”
..
Hết tiết Kỳ Tích rầu rĩ, lại bị Nghiêm Cảnh Hoa giở trò.
Nghiêm Cảnh Hoa ung dung rời khỏi giảng đường, còn cậu ngồi rầu rĩ một lúc, khiến các bạn học khác cũng không muốn rời đi, say sưa bàn tán về hành động của thầy Nghiêm.
Kỳ Tích đang ngẩn người ra, đột nhiên cảm thấy phòng học trở nên yên ắng, cậu mờ mịt ngẩng đầu lên, trông thấy Bạch Thịnh Thu đứng trước bàn. Bảo sao mọi người lại phản ứng như vậy, trước đó vẫn đồn rằng Bạch Thịnh Thu về nước dẫn theo cô bạn gái.
Bởi vì Bạch Thịnh Thu từng nhốt cậu lại, nên thái cậu tốt hơn một chút, ôn hòa chào hỏi: “Xin chào, không quay lại đâu.”
Bạch Thịnh Thu khẽ mỉm cười, “Không quay lại chẳng lẽ anh không thể xuất hiện ở đây? Đây là trường học mà.”
Chẳng có đâu. Kỳ Tích nghĩ, tuy đại học Đông Hải không phải nhà cậu mở, nhưng nói rõ ra thì cả thành phố Đông Hải là của ba cậu…
Bạch Thịnh Thu chăm chú nhìn đôi mắt Kỳ Tích, phải rồi, sao Kỳ Tích có thể là con người được, sau khi hắn nhớ kỹ lại, nghĩ theo phương diện đó, xem rốt cuộc Kỳ Tích thuộc chủng tộc gì, đáp án rất rõ ràng. Ở cực địa không có nhiều động vật, huống hồ đặc tính rõ ràng như vậy.
Dường như hắn không hề sợ hãi Kỳ Tích là yêu quái, thậm chí còn càng hưng phấn vì tin tức này.
Điều duy nhất hắn không biết bây giờ là Kỳ Tích là loài chim cánh cụt nào, đây cũng là lý do hắn tới đây.
—— Bạch Thịnh Thu đổ trong túi ra rất nhiều đá, chất đầy một bàn.
Mọi người sững sờ, vậy là có ý gì??
Kỳ Tích cũng lấy làm khó hiểu, “Gì vậy trời???”
Bạch Thịnh Thu cẩn thận quan sát vẻ mặt Kỳ Tích, nhất thời không lên tiếng, mãi đến khi xác nhận Kỳ Tích không có vẻ hớn hở gì mới thôi.
Được rồi. Có thể loại trừ khả năng Kỳ Tích là chim cánh cụt Adélie cần dùng đá để xây tổ.
…
Diễn đàn đại học Đông Hải:
Chủ đề: Hot!! Tin mới nhất về chuyện tra nam số một đại học Đông Hải.
Nội dung: Hôm nay học trưởng Bạch cũng tìm tới, ngầu bá cháy luôn! Đổ cả đống đá trước mặt tra nam, chế giễu tra nam tâm địa sắt đá!!!