Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 114

Tháng chạp là tháng vô cùng bận rộn, tháng này không chỉ là tháng hai đứa nhóc được sinh ra mà còn là tháng mà Lục Vô Chiêu và Thẩm Vu thành hôn.

Lại thêm cuối năm chuẩn bị đến tết, bắt đầu từ sinh nhật của Mạnh Thời Nghi vào tháng mười một đến bây giờ toàn bộ phủ Lăng Vương chưa có lúc nào nhàn rỗi.

Thường thì vào những lúc bận rộn nhất lại liên tục xảy ra sự cố.

Dạo gần đây Mạnh Ngũ khá bận rộn, huyện thành bên cạnh xảy ra chuyện nên Lục Vô Chiêu phái hắn đi làm việc, có khi phải mất dăm ba ngày thì mới về được.

Còn Trình Thời nhận được thư của sư phụ, nói là có một căn bệnh khó chữa cần Trình Thời đến xem, vì vậy Trình Thời cũng rời khỏi nhà.

Từ sau khi Thẩm Vu sinh, Chử Linh Thư chưa gặp lại nàng lần nào, nhân dịp cuối năm Chử Linh Thư muốn đi cầu phúc cho bọn trẻ, thuận tiện gọi Thẩm Vu đi cùng. Thẩm Vu cũng cảm thấy mấy chuyện cầu phúc này không ngại nhiều, vì vậy vui vẻ đồng ý đi chung.

Cứ như vậy, Mạnh Ngũ, Trình Thời và Thẩm Vu đều lần lượt rời khỏi nhà.

Thẩm Vu là người cuối cùng rời đi, trước khi đi nàng còn lo lắng: “Chiêu Chiêu… Chàng ở nhà một mình, có ổn không?”

Hắn đương nhiên không thể nói không, nhưng Thẩm Vu vẫn cảm thấy như thế thật sự không ổn lắm.

Mấy năm nay Lục Vô Chiêu không thường xuyên chăm sóc bọn trẻ, bình thường hắn chẳng mấy khi dành thời gian cho bọn chúng, hơn nữa hắn lại không có kinh nghiệm gì nên Thẩm Vu rất lo lắng.

Bây giờ lại còn phải trông những ba đứa, không biết hắn có lo nổi không?

Tuy trong phủ có tỳ nữ và ma ma chăm sóc cho bọn trẻ, nhưng dạo gần đây Lục Vô Chiêu đều làm việc ở nhà, liệu hắn có thể chịu được phiền phức mà ba đứa mang lại không?

Hắn cười an ủi nàng: “Nương tử cứ yên tâm mà đi, mấy ngày thôi mà, cũng không đến nỗi phá nát cái nhà này được”. Sau đó nói thêm: “Nàng nhớ về sớm.”

Thẩm Vu luôn tin tưởng vào lời hứa của Lục Vô Chiêu, nghe hắn nói chuyện phá nhà lại bất chợt nhớ lại chuyện ở phủ tướng quân năm ấy.

Nàng cười đánh Lục Vô Chiêu: “Dù sao cũng phải thường xuyên trông chừng bọn chúng đấy.”

Lục Vô Chiêu cong môi nắm tay nàng đặt lên ngực, để nàng biết hắn không nỡ, rồi nói nhỏ: “Nàng mau quay về, ta ở nhà chờ nàng.”

Thẩm Vu cúi người chạm nhẹ lên môi hắn: “Được, phu quân.”

Nàng dẫn tỳ nữ và hộ vệ đi ra, Lục Vô Chiêu cũng đi theo tiễn nàng ra tới tận cổng.

Ba đứa trẻ không theo ra mà đứng vịn khung cửa thò đầu ra ngoài thăm dò.

Thẩm Vu đang chuẩn bị lên xe ngựa, nghĩ sao cũng không thấy yên tâm bèn xoay người nhìn Lục Vô Chiêu mà dặn dò kỹ lưỡng: “Thời Nghi rất sợ chàng nên chàng đừng bày ra vẻ mặt nghiêm túc quá. Gần đây Tuế Tuế bị ho, chàng nhớ canh chừng nữ nhi uống thuốc đúng giờ. Cũng để ý A Lan một chút, đừng để nó chạy sang phòng muội muội, muội muội cần nghỉ ngơi.”

Không biết Lục Vô Chiêu có nghe vào tai không, hắn chỉ lo nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mấp máy của nàng, Thẩm Vu thấy hắn sững sờ thì tức giận: “Chàng có nghe… ưm…”

Lục Vô Chiêu kéo nàng vào ngực rồi vươn tay ôm lấy gáy nàng ấn xuống, sau đó hôn thật sâu.

Thành thân đã nhiều năm, Lục Vô Chiêu đã không còn là nam nhân bị nàng trêu chọc mà bỏ chạy như năm ấy nữa rồi. Hắn đã quen với việc thể hiện tình cảm trước mặt mọi người.

Bình thường hắn cũng rất biết ý, sẽ không làm những chuyện thân mật như vậy trước mặt bọn trẻ, nhưng hôm nay thì khác, Lục Vô Chiêu vừa nghĩ tới chuyện mấy ngày không được thấy Thẩm Vu là lại bực bội trong lòng, thế nên lúc này đường nhiên hắn không muốn để ý nhiều nữa.

Đám hạ nhân ở Vương phủ đã quen từ lâu đều lần lượt quay đầu đi, ba đứa trẻ ở cửa cũng bị ba tỳ nữ che mắt lại. Chờ đến khi bàn tay che trước mắt hạ xuống thì hai người kia cũng đã tách ra.

Thẩm Vu đỏ mặt nhìn Lục Vô Chiêu, thấy hắn đang cười đầy thỏa mãn.

“Ta, ta đi đây!”

“Ừ.”

Hai người nhìn nhau thắm thiết, lát sau Thẩm Vu xoay người lên xe ngựa.

Lục Vô Chiêu vẫn nhìn chằm chằm xe ngựa cho đến khi khuất bóng mới nhấc chân đi vào.

Vừa quay đầu lại đã phải đối mặt với ba cặp mắt to tròn long lanh.

Lục Vô Chiêu: “…”

Lục Vô Chiêu từ từ bước vào trong.

Lục Tuế Tuế cười nhìn phụ thân, khi thấy hắn đến gần thì vội vàng nhào vào lòng hắn.

Cái đầu nho nhỏ dụi dụi trong ngực nam nhân, không thèm để ý tóc tai bù xù, nàng vừa dụi đầu vừa cười nói: “Hôn hôn, phụ thân mới hôn mẫu thân.”

Giọng trẻ con non nớt vang lên trong vương phủ vắng lặng, bỗng nhiên không biết là ai bật cười trước. Sau đó một người rồi hai người, tất cả đều bật cười.

Lục Vô Chiêu cũng lắc đầu mỉm cười, hắn hơi khom lưng duỗi tay bế Lục Tuế Tuế lên.

“Phụ thân, ta cũng muốn hôn, có được không?”

Lục Tuế Tuế nằm trên vai nam nhân nói với vẻ chờ đợi.

Lục Vô Chiêu còn chưa kịp đáp lại đã bị Lục Tuế Tuế áp môi lên mặt.

Lục Vô Chiêu khẽ giật mình, sau đó cúi đầu cười ôm Lục Tuế Tuế thật chặt.

Tính tình nữ nhi rất giống Thẩm Vu, vừa nhiệt tình vừa phóng khoáng, lúc nào cũng khiến hắn thấy hạnh phúc và ấm áp.

Đáng tiếc nụ hôn này là hồi ức hạnh phúc cuối cùng trong mấy ngày sắp tới.

Hiện tại Lục Vô Chiêu còn chưa hề hay biết đến những đau khổ mà hắn sắp gánh chịu.



Từ ngày Lục Vô Chiêu thành hôn đến nay hắn không còn khó gần nữa.

Lúc trước hắn rất ghét giao thiệp với người khác, cũng không muốn nói chuyện với người ngoài, sau đó bị Thẩm Vu ép gặp mặt bằng hữu hay tham dự yến hội của mấy vị phu nhân khác, bây giờ trông hắn thoải mái và dễ tính hơn hẳn.

Mặc dù đánh giá của mọi người về Lăng Vương vẫn như trước đây, nhưng tất cả đều nói rằng lúc xử lý công việc thành kiến của hắn đã ít hơn rất nhiều.

Du đại nhân nhà bên mới nhậm chức Binh bộ Thượng thư là do Lăng Vương tiến cử, quan hệ hai nhà cũng khá tốt, thế nên vào ngày đầu tiên Lục Vô Chiêu chăm sóc bọn trẻ đã dẫn ba đứa sang nhà hàng xóm chơi.

Thông thường một Vương gia như hắn không cần phải tự mình tới nhà thăm hỏi quần thần, nhưng hôm nay lại là ngày đặc biệt.

Quan hệ giữa phu nhân nhà bên và Thẩm Vu rất tốt, vừa hay hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của tiểu công tử nhà ấy, mà Thẩm Vu lại không thể tham dự được, vì vậy nhiệm vụ này đành giao cho Lục Vô Chiêu, thế nên hắn mới mang lễ vật cùng ba đứa nhóc sang thăm hỏi.

Du tiểu công tử tên là Du Mãnh, năm nay sáu tuổi, lớn hơn hài tử nhà Lăng Vương một tuổi.

Ngày sinh nhật hôm nay là lần thứ hai Du Mãnh gặp ba người đồng trang lứa với mình ở Vương phủ.

Lần đầu tiên gặp mặt là lần hắn vừa ý ná thun của Lục Tuế Tuế, sau đó được đối phương đưa cho, nào ngờ lại bị ca ca và tỷ tỷ của Lục Tuế Tuế dạy dỗ cho một trận.

Tính tình Du Mãnh khá ngang ngược, trước kia khi còn ở quê là lão đại của bọn trẻ con trong vùng, nhưng năm nay phụ thân hắn thăng quan, cả nhà lập tức dọn lên kinh thành, từ đó hắn không còn là lão đại hô mưa gọi gió như trước đây nữa.

Chỉ vì phụ thân căn dặn, nhà bên cạnh là Vương gia, bảo hắn tuyệt đối không được trêu chọc hài tử của Vương gia.

Du Mãnh không nghe, mấy đứa trẻ như bọn chúng mỗi khi gặp chuyện đều giải quyết bằng nắm đấm, người nào đánh thắng thì người đó chính là lão đại.

Vì vậy nhóc mập Du Mãnh bỗng nhiên trở thành tiểu đệ.

Hắn nhìn thấy Lăng Vương dẫn mấy đứa trẻ đến nhà thì sợ tái mặt trốn sau lưng mẫu thân, chỉ dám thò đầu ra nhìn.

Lục Tuế Tuế dùng ánh mắt sắc bén liếc hắn, sau đó cười toe toét vui vẻ vẫy tay với hắn.

Lục Vô Chiêu thờ ơ nhìn sang, Du Mãnh thấy thế vô thức đứng thẳng lưng.

Lục Tuế Tuế giơ tay kéo góc áo Lục Vô Chiêu vui vẻ nói: “Phụ thân, đây là bằng hữu mới của ta, ta có thể chơi với hắn không?”

Thượng thư Du đại nhân nhìn theo ánh mắt Lục Tuế Tuế thì mỉm cười: “Đây là khuyển tử nhà thần, bình thường được nuông chiều quen rồi, không biết từ khi nào đã kết giao bằng hữu với tiểu quận chúa nhà Vương gia.”

Tim Thượng thư đại nhân đập như đánh trống, lần trước nghe nói tiểu thế tử dẫn người tới lấy lại công đạo cho muội muội ông còn run sợ, cứ cho là tiểu tử nhà mình lại đắc tội với tiểu quận chúa nên đã đánh cho Du Mãnh một trận.

Lục Vô Chiêu dịu dàng cúi xuống nhìn nữ nhi, khẽ gật gật đầu: “Đi đi.”

Lục Tuế Tuế vội vàng chạy tới, Lục Lan và Mạnh Thời Nghi cũng đi theo bảo vệ phía sau.

Người lớn đương nhiên có cách xã giao của người lớn, vì thế để mấy đứa trẻ đến hoa viên chơi đùa.

Du Mãnh vừa thấy Lục Tuế Tuế là lập tức nhớ lại lần bị đánh ấy nên muốn trốn tránh Lục Tuế Tuế, nào ngờ lại bị Lục Tuế Tuế chạy đến kéo tay.

Du Mãnh sợ hãi, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Lục Lan đang lạnh lùng nhìn hắn, vì thế Du Mãnh lập tức hất tay Lục Tuế Tuế ra.

Lục Tuế Tuế bị đối xử lạnh nhạt thì sững sờ, vẻ mặt vừa đau lòng vừa khó chịu, nàng dè dặt hỏi Du Mãnh: “Ngươi ghét ta sao?”

Vừa dứt lời, Du Mãnh đã thấy sắc mặt của Lục Lan và vị tiểu công tử kia còn khó chịu hơn trước.

Nhất là vị tiểu công tử tuấn tú không biết tên kia, ánh mắt cứ nhìn hắn chằm chằm cứ như muốn giết người vậy.

Du Mãnh vội vàng chủ động nắm tay Lục Tuế Tuế: “Không, không, không, ta không ghét.”

Lục Tuế Tuế thấy thế mới cười nói: “Lần trước ta đã nói chúng ta là bằng hữu mà, hôm nay là sinh nhật ngươi, Tuế Tuế chúc ca ca sinh nhật vui vẻ!”

Du Mãnh sáu tuổi, còn nàng qua mấy hôm nữa mới năm tuổi, gọi là ca ca cũng đúng.

Tiếng ca ca vang lên, Mạnh Thời Nghi thì không phản ứng gì nhưng Lục Lan lại trợn mắt nhìn Du Mãnh.

Du Mãnh cảm thấy bản thân hắn khổ lắm rồi, xót xa không biết phải làm thế nào cho phải.

Cũng may Lục Tuế Tuế là người biết cứu vãn bầu không khí, nàng vội khen ngợi hoa viên Du gia, chẳng mấy chốc nỗi sợ hãi Lục Lan và Mạnh Thời Nghi của Du Mãnh cũng dần biến mất.

“Đúng rồi, sao hôm nay tỷ tỷ của ngươi không tới?”

Du Mãnh nhớ lần trước đến tìm hắn tính sổ ngoài Lục Lan thì còn có một nữ tử nữa, nghe nói là tỷ tỷ của Lục Tuế Tuế, cũng không biết là cô nương nhà nào.

Lục Tuế Tuế lén lút nhìn Mạnh Thời Nghi đang mặc nam trang: “À… Tỷ ấy ư, hôm nay nàng không tới.”

Du Mãnh nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm vươn tay vỗ ngực: “Không tới là tốt rồi, không tới là tốt rồi.”

“Hả, ngươi sợ nàng à?”

Du Mãnh đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác không chịu thừa nhận: “Ngươi chớ nói linh tinh.”

Lần trước người đánh hắn đau nhất là cô nương kia, cũng không biết một cô nương mà sao lại khỏe đến thế, nếu không có nàng chắc hắn cũng không bị cướp mất cái danh hiệu lão đại này, không ngờ hắn lại bị một tiểu cô nương đè xuống mà đánh, thật mất mặt biết bao.

Mạnh Thời Nghi không chú ý lắng nghe nên không bận tâm nhiều. Nàng nhìn xung quanh, thầm nghĩ hoa viên Du gia hoa quả thật không tồi.

Đôi mắt đang đảo quanh đột nhiên dừng lại.

Sau đó hai con mắt bắt đầu sáng lên!

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, bên trong còn có mấy thứ vàng đỏ nhấp nhô.

Là cá!

Phủ Lăng Vương có hồ, cũng có cá, hay nói đúng hơn là đã từng có.

Một năm trước sau khi nàng và Lục Lan cùng nhau bắt cá về nấu thì không còn nữa.

Lần đó nàng đã bị phụ thân đánh cho một trận, nhưng vẫn thấy thịt cá rất ngon.

Cái hồ của Du gia này nhìn nhỏ hơn hồ trong phủ Lăng Vương một chút, nhưng cá nuôi trong hồ lại đẹp hơn nhiều, có màu vàng, có màu đỏ, chứ không chỉ có loại cá vừa đen vừa xấu xí như ở vương phủ, mặc dù hơi xấu nhưng vị rất ngon.

Cá ở Du gia trông rất đẹp, tuy là hơi nhỏ một chút, cũng không biết ăn có ngon không.

Mạnh Thời Nghi liếm môi, sau đó liếc mắt nhìn Lục Lan.

Hai người bọn họ không có gì giống nhau, ngoại trừ sở thích ăn cá.

Lục Lan bình tĩnh nhìn sang, cũng nuốt nước bọt.

Những thứ khác không nhắc đến, chỉ riêng tay nghề của đầu bếp ở phủ Lăng Vương thì không thể bàn cãi được, đặc biệt là đầu bếp chế biến cá có thể nói là ngon nhất kinh thành.

“Có làm không?” Mạnh Thời Nghi cúi đầu hỏi nhỏ.

Cá nhà nuôi làm gì ngon bằng cá tự nhiên, mấy con cá này nhìn đẹp như vậy chắc là ăn ngon lắm, tuy hơi nhỏ nhưng cũng không sao, nàng có thể nhai kỹ hơn một chút.

Lục Lan căng thẳng: “Tỷ không sợ bị đánh sao?”

Mạnh Thời Nghi nhớ lại ác mộng lần bị phụ mẫu đánh mà hít thở sâu.

Dù sao mỗi lần nàng và Lục Lan cùng nhau làm chuyện xấu thì người bị đánh cũng chỉ có một mình nàng. Cái tên xấu xa Lục Lan này lúc nào cũng có thể chối sạch tội lỗi.

Nhưng bây giờ nàng đang thèm lắm, đã mấy ngày chưa được ăn thịt cá rồi.

Hai đứa trẻ thẫn thờ nhìn ra mặt hồ.

Lục Tuế Tuế đang nói chuyện với bằng hữu mới cũng không quên chú ý đến ca ca và tỷ tỷ, nàng vừa nhìn mặt bọn họ là biết hai người đang đói bụng.

Nàng chớp mắt kéo bằng hữu mới đến trước mặt ca ca và tỷ tỷ.

“Du Mãnh, ca ca ta có một thứ rất lợi hại, ngươi có muốn nhìn không?”

“Cái gì thế?”

Lục Tuế Tuế cười ranh mãnh: “Là một loại vũ khí vô cùng vô cùng lợi hại.”

Nàng với tay vào trong túi áo tỳ nữ, sau đó lấy ra mấy quả pháo nhỏ.

Du Mãnh liếc nhìn, sau đó không thèm để ý mà nói: “Không phải chỉ là pháo thôi sao, có gì phải ngạc nhiên cơ chứ.”

Lục Tuế Tuế rung đùi đắc ý: “Quả pháo của ca ca ta rất lợi hại, vô cùng lợi hại, uy lực rất lớn!”

Nàng vươn tay ra hai bên hết nức có thể, tỏ ý phạm vi vô cùng lớn.

Mấy đứa trẻ ở tuổi này thường rất hay ganh đua, mà Du Mãnh lại là người ngang ngạnh không thích chịu thua, hơn nữa lần trước hắn bị đánh thê thảm nên lần này muốn tìm lại mặt mũi.

Hắn kêu người cầm pháo của mình ra, sau đó châm lửa gây ra tiếng động rất lớn.

Lục Tuế Tuế vỗ tay: “Tuyệt thật, nhưng vẫn không lợi hại bằng ca ca ta.”

Du Mãnh bĩu môi, một quả pháo mà thôi, còn có thể lợi hại đến nhường nào cơ chứ.

Hắn nhìn pháo của mình, sau đó lại nhìn pháo của đối phương, mình pháo đốt to chắn nghĩ pháo của mình to hơn nên hẳn là sẽ nổ to hơn của đối phương.

“Vậy chúng ta so thử xem?” Lục Tuế Tuế hỏi dò.

Du Mãnh đương nhiên rất đồng ý: “So thì so.”

Lục Tuế Tuế kéo tỳ nữ để nàng cúi đầu xuống rồi thì thầm mấy câu với đối phương, tỳ nữ nghe xong thì lập tức rời đi, chốc lát sau trở về cầm theo một cái hộp trên tay.

Du Mãnh hấp tấp: “Có muốn so nữa không?”

Lục Tuế Tuế cười hì hì: “Ngươi chớ nóng vội, đương nhiên là so rồi.”

Tỳ nữ mở hộp ra, bên trong có rất nhiều pháo đốt.

Du Mãnh: “…”

Hắn tức giận đến nỗi đỏ cả mặt: “Sao người lại mang đến nhiều như vậy! Như thế này không công bằng!”

Lục Tuế Tuế chớp mắt ra vẻ vô tội: “Hả? Nhưng lúc nãy ngươi có nói phải hạn chế số lượng đâu.”

Du Mãnh: “…”

Không còn lời nào để nói.

Lục Tuế Tuế đưa cái hộp cho Lục Lan, lại còn nháy mắt với hắn mấy cái.

Lục Lan dừng một chút, mím môi “Ừ” đáp lại.

Binh bộ Thượng thư đang nhiệt tình tiếp đón khách khứa trước sân, Lục Vô Chiêu bình tĩnh ngồi nghe đối phương nói chuyện.

Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng thật lớn.

“…”

“…”

Trước sân sau sân lập tức trở nên yên tĩnh.

Du Mãnh nhìn màn nước nổ tung trước mặt, giữa tiếng la hét hoảng loạn của mọi người, hắn đột nhiên sợ hãi.

Ba đứa nhóc Vương phủ nhanh chân lùi lại phía sau để tránh bị nước bắn vào. Một người trợn to mắt thán phục, còn hai người kia đang chảy nước miếng ròng ròng.

Cá vàng cá đỏ và cả rêu xanh bay trên không trung.

Ào ào.

Nước rơi trên đất, bắn tung tóe vào người Du Mãnh.

Quần áo mới bị nước bẩn làm ướt sũng, trên cánh tay còn dính mấy sợi rêu.

Mãi lâu sau hắn mới kịp phản ứng, thẫn thờ cúi đầu xuống, một con cá lập tức rơi từ trên đầu hắn xuống.

“…”

Du Mãnh quay lại nhìn ba đứa trẻ Vương phủ.

Sau đó khóc rống lên.
Bình Luận (0)
Comment