Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 47

Lục Vô Chiêu từ Tư Chính điện đi ra, gió bây giờ lạnh hơn lúc đi vào.

Có vẻ tâm tình hắn hôm nay rất tốt, Triệu Khúc thấy khóe miệng hắn có ý cười.

Triệu Khúc bước ra đón, khoác lên người Lăng Vương một chiếc áo choàng Tây Tạng, nói: “Điện hạ, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Niềm vui trong lòng Lục Vô Chiêu còn hiện rõ trên khóe mắt, hắn phá lên cười, giọng điệu hòa nhã nói với Triệu Khúc: “Đa tạ công công.”

Triệu Khúc nhìn nụ cười như gió xuân của Lăng Vương, luôn có cảm giác con người này thâm khó lường, không dễ nắm bắt.

Lục Vô Chiêu cúi đầu buộc lại áo choàng, bước được hai bước, bỗng dưng dừng lại, quay đầu lại hỏi Triệu Khúc, “Đúng rồi, con gái của Trầm tướng quân bây giờ đang ở đâu?”

Triệu Khúc sợ hãi đứng khựng lại, ngẩn người trong giây lát rồi rất nhanh phản ứng lại, “Hội thơ của Hoàng hậu nương nương chắc hẳn chưa kết thúc, nàng hẳn là vẫn đang ở Niên Hỉ cung.”

Lục Vô Chiêu vừa cười vừa gật đầu rồi xoay người rời đi.

Triệu Khúc hơi nhíu mày, miệng lẩm bẩm: “Đúng là kỳ lạ.”

Tiểu Thọ Tử to gan tiến lại gần, “Sư phụ, làm sao vậy?”

Triệu Khúc Diện vẻ mặt nghi ngờ, “Lăng Vương…..”

“Triệu Khúc.”

Hoàng đế trong điện cho truyền.

Triệu Khúc rùng mình, chắn cho Tiểu Thọ Tử, để hắn nhanh rời đi, rồi vội vàng quay người chạy vào phòng, “Bệ hạ.”

Lục Bồi Thừa cúi đầu xuống bàn, đang viết lại một chữ.

“A Chiêu đã nói gì?”

Triệu Khúc cẩn thận phỏng đoán thánh ý, thấy tâm trạng hoàng thượng cũng rất tốt, trong lòng càng thêm nghi ngờ, thành thật trả lời: “Dạ, Lăng Vương điện hạ hỏi lão nô con gái Thẩm tướng quân đang ở đâu.”

Lục Bồi Thừa khẽ nhướng mày, nở nụ cười, cao giọng hỏi: “A Chiêu thật sự đã hỏi như vậy?”

“Vâng, lão nô không dám nói bậy.”

“Ha ha ha ha, vẫn là A Chiêu đáng yêu nhất.”

Triệu Khúc không hiểu, nhân lúc tâm trạng hoàng thượng còn tốt nên nhân tiện hỏi thêm: “Bệ hạ, ngài và Lăng Vương điện hạ đã nói chuyện gì vậy ạ? Lão nô thấy, Lăng Vương điện hạ đã lâu không vui vẻ như vậy.”

“A Chiêu đã rất vui à?”

“Vâng ạ!”

Khuôn mặt Lục Bồi Thừa vẫn không dấu được nụ cười hài lòng: “Chỉ là muốn tìm cho A Chiêu một mối hôn sự thôi.”

Triệu Khúc rất nhanh đã kịp phản ứng lại, hắn kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi hỏi lại: “Là…. nhà Thẩm Đại tướng quân ạ?!”

“Ừm.”

“Nhưng mà…” Triệu Khúc muốn nói nhưng lại thôi.

Thẩm Vu là người được hoàng đế Gia Tông để mắt đến định chọn làm con dâu.

Cũng tức là… Con dâu bây giờ sắp biến thành em dâu, vậy mà bệ hạ có vẻ còn rất phấn khởi?

Nhưng mà… Cũng đúng.

Triệu Khúc thoáng ngẫm lại cũng đã hiểu vì sao hoàng thượng Gia Tông lại vui vẻ như vậy.

Hôn sự của con gái Thẩm gia bấy lâu vẫn chưa được định, là vì hoàng thượng mãi không chọn được người thích hợp trong số các vị hoàng tử để thành hôn với nàng, người mà hoàng thượng muốn chọn không được quá xuất sắc, quan trọng là khi hắn còn sống, người này không thể uy hiếp ngôi vị hoàng đế của hắn, nên phải là người có thể khống chế được, nhưng cũng không thể quá đần độn, bằng không đến khi hắn chết rồi, vị trí này sẽ bị giao vào tay một tên dốt nát.

Trong số các hoàng tử, nếu không phải vừa ngu xuẩn lại vừa có dã tâm giống phế Thái tử, thì sẽ là ưu tú hơn hẳn người khác, chỉ chờ cơ hội để bộc lộ ra tài năng, uy hiếp rất lớn đến uy nghiêm của hoàng thượng.

Chỉ có Lăng Vương là thích hợp nhất.

“Triệu Khúc, A Chiêu đi tìm Thẩm Vu nhất định là muốn đi tìm hiểu làm thân, ngươi phái vài người để ý, nhắc hắn chớ nóng vội quá.”

Hoàng đế nhìn Triệu Khúc, cái nhìn ẩn ý sâu sa.

Triệu Khúc cả người cứng đờ, lòng hoảng sợ, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ đáp: “Vâng.”

Hóa ra…

Thì ra trong mắt Lăng Vương, Thẩm cô nương cũng không khác gì chó mèo.

Người đàn ông này… Thật đúng là điên rồ quá mức.

“Khi cần thiết thì nhớ phải nhắc nhở hắn, Thẩm Vu là con gái trọng thần, phải đối xử tử tế, không thể tùy ý làm bậy.”

Triệu Khúc nghĩ đến tính tình Lăng Vương, lại nghĩ đến sở thích của Lăng Vương và hoàng thượng, mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy thành dòng sau lưng.

“Lão nô lĩnh chỉ.”



Lục Vô Chiêu dọc theo con đường nhỏ đi, đã sắp kiềm chế không được sự háo hức trong lòng nữa rồi.

Hắn thành công rồi ư?

Thực sự đã thành công rồi.

Giờ phút này hắn thật sự rất muốn gặp Thẩm Vu, nói cho nàng tin tốt này.

Mới xa nàng chưa đến một canh giờ, nhưng đối với Lục Vô Chiêu mà nói, tựa như đã qua mấy ngày, mấy năm vậy, trái lại lúc ở Tư Chính điện, mỗi giây ở cùng Lục Bồi Thừa, Lăng Vương đều cảm giác thời gian trôi qua thật là chậm.

Từ trước đến nay Lăng Vương chưa từng để lộ sơ hở gì, dù sao việc giả vờ mang bộ dạng mà Lục Bồi Thừa thích cũng là sở trường của hắn.

Lăng Vương đã giả vờ như vậy hơn mười năm rồi, kinh nghiệm cũng rất phong phú, duy chỉ có những chuyện liên quan đến người trong lòng, hắn mới để lộ bộ dạng nhìn trước ngó sau, do dự, lung lay bất định như vậy.

Lúc nào trong lòng Lục Vô Chiêu cũng thấp thỏm những sợ hãi, lo lắng về tương lai, nỗi căm hận sâu sắc trong quá khứ, tất cả đều đè nén sâu trong lòng hắn, dưới vẻ mặt bình tĩnh ấy, ẩn chứa những cảm xúc mãnh liệt, những cảm xúc này cứ như vậy ngày này qua ngày khác tra tấn hắn.

Bây giờ cuối cùng cũng sắp được giải thoát rồi.

Nghĩ đến việc có một ngày có thể thoát khỏi sự khống chế của Lục Bồi Thừa, có thể thoát khỏi những bóng tối cùng u ám kia, Lăng Vương cảm giác trong cơ thể như bắt đầu bừng cháy một ngọn lửa mạnh liệt.

Ngọn lửa này mặc dù chỉ có thể âm thầm mà cháy, nhưng cũng sẽ thiêu được những gánh nặng đang chất từng ngày trong lòng hắn, rồi sẽ có ngày nó thiệu rụi cả hắn, cả thế giới này luôn. Sắp tới Niên Hỉ cung rồi.

Lục Vô Chiêu đi qua Ngự hoa viên, dọc theo đường bờ hồ, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân vội vàng, tiếng người ồn ào.

Hắn khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn lại.

Có vài cung nữ cùng tiểu thái giám hoảng hốt chạy về phía trước.

Hướng mà họ chạy tới… Là Niên Hỉ cung.

Trong lòng Lục Vô Chiêu có chút lo lắng kỳ lạ.

Hắn gọi một tên thái giám lại, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”“

“Lăng Vương điện hạ kim an!” Tiểu thái giám quỳ xuống trả lời, “Có người rơi xuống nước, chúng nô tài qua cứu người.”

“Ai?”

Nhịp thở của Lục Vô Chiêu không hiểu sao đột nhiên chậm lại.

Tiểu thái giám lắc đầu, “Nô tài không biết, chúng nô tài bị người ta gọi tới, nhưng có lẽ là một trong số các quý nhân tham gia hội thơ.”

Lục Vô Chiêu lạnh mặt, “Dẫn ta đi.”

Tiểu thái giám vội vàng đứng dậy, đưa hắn đi.

“Nhanh lên!”

“Đến đây đến đây!”

Bên hồ.

Thẩm Vu được vớt lên, sau đó người ta vớt cả một tiểu thái giám lên nữa.

“Khụ khụ khụ khụ… Khụ khụ…” Thẩm Vu sặc một ngụm nước lớn, nàng không biết bơi, lần này suýt nữa bị chết đuối.

Cũng may nàng đoán đúng, tiểu thái giám này sẽ không để nàng chết, cho dù chính hắn chết, cũng sẽ liều một chút sức cuối cùng để đẩy nàng lên.

Dù ban đầu hắn cố đi sát nàng là có mục đích hay mưu đồ gì, thì khi nãy hắn cũng suýt chết đuối. Nhưng nàng hiện tại tàn tã như vậy, sao có thể đi gặp chủ tử của hắn đây?

Nàng cúi đầu, khẽ nhếch khóe môi.

Khi nãy lúc Thẩm Vu rời khỏi hội thơ, vừa rẽ, đã nhận ra phía sau có người đi theo, khoảng cách đúng mực, không xa không gần.

Từ lần trước khi bị kẻ nào đó dùng thiết hải đường ngộ thương bên ngoài Liên Phương cung, mỗi khi vào cung, nàng đều thêm vài phần cảnh giác, dù sao trong thâm cung này đều là quái vật biết ăn thịt người.

Cung nữ đi theo nàng là do hoàng hậu phái tới, vừa mới bước ra khỏi Niên Hỉ cung, cung nữ kia đột nhiên bảo Thẩm Vu đứng tại chỗ chờ một hồi, nàng ta nói quên cầm theo lễ vật hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị, nên phải trở về một chuyến, rất nhanh sẽ quay lại.

Thẩm Vu cảnh giác nhìn quanh, tiểu thái giám theo dõi nàng quả nhiên đang đứng thập thò trong góc.

Hai người đứng trên con đường nhỏ bên hồ, xung quanh không một bóng người, quả là một nơi rất thanh tịnh.

Thẩm Vu cười, đầy ẩn ý nói: “Ngươi đi đi, ta chờ ở đây.”

Tiểu cung nữ nhanh chóng chạy đi.

Thẩm Vu thoáng nhìn qua, thấy hồ nước sâu không thấy đáy, lại ngẩng đầu nhìn thời tiết âm u, cảm giác gió càng lúc càng lớn, nghĩ thầm, trong thời tiết này nếu không cẩn thận rơi xuống hồ, không chết chắc cũng phải đi nửa cái mạng.

Nàng nghiêng đầu, nhìn về phía tiểu thái giám lớn tiếng hỏi: “Ngươi là người trong cung nào? Chủ tử ngươi bảo ngươi đi theo ta làm gì?”

Tiểu thái giám kia có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện lén lút như thế này, tác phong không mấy thuần thục, đánh rơi thứ gì đó từ trong tay, rơi trên mặt đất.

Lạch cạch…

Một cây gậy.

Lăn đến gần Thẩm Vu.

Thẩm Vu: “…”

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh đến kì lạ.

Thẩm Vu cũng thấy ngượng ngùng thay tên thái giám “Hay là… Ta giả vờ không nhìn thấy nó? Ngươi cầm gậy đánh ta một cái đi?”

Sắc mặt tiểu thái giám tái xanh.

Đúng là quá xúc phạm người khác rồi.

Tiểu thái giám từ sau chỗ ấn nấp bước ra, vừa xấu hổ vừa tủi giận. Hắn nhặt cây gậy, dấu ra sau lưng.

“Thỉnh an Thẩm cô nương….”

Thẩm Kỳ chậm rãi lui về phía sau vài bước, lưng dựa lưng vào vách đá núi giả, trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố làm mặt bình thản, “Thỉnh an? Không an nổi, suýt nữa bị ngươi đưa lên Tây Thiên rồi.”

Tiểu thái giám ôm cây gậy, cuống quít lắc đầu, “Không phải, không phải, nô tỳ không muốn thương tổn người, cái gì lên Tây Thiên… Nô tỳ không dám!”

“Vậy à? Ngươi ôm một cây gậy gỗ đi theo phía sau ta, lén la lén lút, ở đây người thưa thớt, một bên là hồ, ngươi đoán xem ta nên nghĩ thế nào?”

Đầu tiên đánh ngất xỉu, sau đó vứt xuống hồ.

“Ngươi còn không khai ra? Ngươi còn không nói thì ta sẽ bỏ chạy đấy.”

Tiểu thái giám mặt trắng bệch, quỳ xụp xuống, “Nô tỳ không có ý xấu, chỉ là… Chủ tử của nô tỳ muốn gặp ngươi nhưng sợ người từ chối, cho nên bảo nô tỳ lừa người rồi dẫn về….”

Kế hoạch sau đó thế nào thì tiểu thái giám không nói ra.

Lục Chi Trạch bị thất thế, trước mắt chỉ có thể dựa vào hoàng hậu và Thẩm gia. Hoàng hậu đương nhiên sẽ hết lòng giúp hắn, nhưng hắn biết trong mắt phụ hoàng mình, hoàng hậu cũng chẳng là gì.

Thẩm gia, mới đáng để lôi kéo.

Lục Chi Trạch tính cách để tìm Thẩm Vu đến, nhưng khổ nỗi hắn không nghĩ ra, không biết nên làm thế nào mới được. Tiểu thái giám vì muốn được lòng chủ để thăng chức, cũng là vì mong chủ tử có thể một lần lấy được lòng Hoàng đế, nên tất nhiên sẽ vắt óc suy nghĩ, hiến kế cho hắn.

Kế hoạch hôm nay cũng là tiểu thái giám chủ động đưa ra.

Đánh ngất xỉu con gái Thẩm gia, đưa đến trước mặt Lục Chi Trạch, nếu có thể làm xong chuyện tốt này, đến khi gạo nấu thành cơm, thì khi định hôn sự, Thẩm gia tự nhiên sẽ chọn Lục Chi Trạch.

Đáy mắt Thẩm Vu bỗng sáng lên chút ánh sáng nhỏ, cô híp mắt, “Không phải là muốn giết ta sao?”

Tiểu thái giám liên tục lắc đầu.

Thẩm Vu dựa lưng vào vách đá, như suy nghĩ điều gì đó, gật gật đầu.

Vậy là, đánh ngất và mang qua đó, không phải là muốn giết nàng.

Nếu ý định không phải là giết nàng, vậy thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn nhiều.

“Chủ tử ngươi là ai?”

“Là… Tam hoàng tử.”

“Ai? Tam hoàng tử?”

Tam hoàng tử là ai??

Tiểu thái giám nuốt nước miếng, dập đầu: “Là… phế Thái tử.”

Ồ, là hắn ta.

Cũng khó trách có kẻ hầu ngu ngốc như vậy, xem ra là do chủ tử.

Thẩm Vu nhẹ nhàng dựa vào vách đá cứng phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất run rẩy.

Haizz, còn nhát gan như vậy, nàng không muốn hãm hại hắn.

Mới là lạ.

Trong cung này làm gì có kẻ nào ngốc, ai làm gì cũng đều do tự họ lựa chọn. Nếu người trước mắt là kẻ địch, Thẩm Vu đương nhiên sẽ không nương tay.

Không hại hắn, làm sao nàng có thể thoát khỏi tên phiền phức bám dính như Lục Chi Trạch? Cũng không thể để cho người ta biết nàng có quan hệ gì với phế Thái tử trước khi ý chỉ ban hôn được hạ xuống.

Thẩm Vu chậm rãi đi về phía tiểu thái giám.

Đơn phương độc mã muốn tự mình giải quyết chuyện này, thế nên dù nàng chuẩn bị tâm lý thế nào, vẫn không tránh khỏi có chút sợ hãi.

Nàng ra vẻ thoải mái, hỏi tên tiểu thái giám, “Chủ tử nhà ngươi ở đâu? Ta sẽ đi gặp hắn.”

Tiểu thái giám mắt sáng lên, “Ngay tại đình phía trước.”

Chỉ cần Thẩm Vu rời khỏi hòn giả sơn này, hắn sẽ có thể dùng gậy gỗ đánh ngất nàng.

Thẩm Vu nhạy bén bắt được ánh sáng lóe lên trong đáy mắt tiểu thái giám, suy nghĩ nàng bắt đầu trầm xuống.

Có vẻ như chỉ có một con đường thoát thân.

Nàng mỉm cười và gật đầu nói “Được”, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Bóng lưng thể hiện sự quyết đoán.

Tiểu thái giám nhìn theo lưng nàng, chậm rãi nhặt cây gậy lên, nắm chặt.

“À, đúng rồi.” Thẩm Vu cười quay đầu lại,

“Ngươi có biết bơi không?”

Tiểu thái giám sửng sốt, “Dạ biết.”

“Bơi có giỏi không?”

“Nô tỳ là người Giang Nam, trước khi vào cung đã lớn lên bên bờ sông.”

Thẩm Vu cười híp cả mắt, “Vậy tốt rồi.”

Thẩm Kỳ xoay người bỏ chạy!

“Ấy…!”

Ánh mắt tên tiểu thái giám tối sầm lại, hắn cắn răng, cầm gậy gỗ đuổi theo. Hắn cho rằng Thẩm Vu sẽ bỏ chạy, nhưng Thẩm Vu không làm thế.

Mục đích của nàng rất rõ ràng, nàng chạy đến gần hồ. Đến bên hồ, nàng đột ngột dừng lại, xoay người.

Giương mắt nhìn tiểu thái giám đuổi đến gần, dưới ánh mắt kinh ngạc của tên tiểu thái giám, nàng bắt lấy cổ tay hắn.

Nàng dùng hết sức lực kêu lớn, “Cứu mạng!”

Sau đó ngả người về phía sau, bùm bùm một tiếng, rơi xuống hồ!

Tiểu thái giám không đề phòng bị lôi ngã xuống nước, chờ khi hắn ngoi được đầu lên, cũng nhất thời bị dọa cho hoảng sợ.

Cả người Thẩm Vu dần chìm xuống, tay nàng còn nắm chặt lấy góc áo tiểu thái giám, chết cũng không buông.

Tiểu thái giám cắn răng, dùng sức dứt tay Thẩm Vu ra, để hằn lại một vết bầm lớn trên cánh tay trắng nõn của nàng nhưng cũng không thể kéo tay nàng ra được.

Động tĩnh vừa rồi quá lớn, đã có người chạy về phía này. Tiểu thái giám không có cách nào khác, chỉ có thể lôi nàng vào bờ.

Chờ người chạy tới, mỗi người một tay, kéo hai người lên, Lăng Vương cũng vừa lúc đi tới.

Lục Vô Chiêu chạy tới bên hồ, nhìn thấy một màn trước mắt, sắc mặt phút chốc thay đổi hẳn, trái tim giống như thắt lại. Tay đặt trên tay vịn xe lăn nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

Cô gái trước mặt hắn cả người ướt sũng, quần áo dính chặt vào người. Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, cắt không ra giọt máu,

“Thẩm Vu.” Hắn gọi tên nàng, giọng nói có chút khó khăn.

Thẩm Vu cả người run lên từng đợt, thầm nghĩ lần này đúng là bản thân phải chịu thiệt thòi lớn, nàng đoán không sai, không chết cũng đi nửa cái mạng.

Nước này lạnh quá, lạnh đến mức nàng giống như xuất hiện ảo giác rồi, làm sao có thể ở chỗ này nghe được tiếng của Chiêu Chiêu nhà nàng chứ.

Trước mắt tối sầm lại, tinh thần hoảng hốt, cả người không còn chút sức lực, âm thanh bên tai cũng không còn chân thật nữa. Nàng nhắm mắt lại, có cảm giác sẽ phải chết ở đây.

Cả người thấy rất nặng nề, mùi hương quen thuộc trong phút chốc bao phủ nàng, đem cho nàng cảm giác an tâm, ấm áp, khiến nàng cảm động không nói lên lời.

Thẩm Vu bừng tỉnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trong lòng.

Bao nhiêu uất ức bỗng dưng trào cả lên, nghẹn trong cổ họng. “Chiêu….. Điện hạ…”

Nàng khóc nấc lên một tiếng, nước mắt trào ra nhòe hai mắt.

Cả người nàng ướt đẫm, bên ngoài khoác chiếc áo choàng của Lăng Vương, sợ hãi giơ tay ra giữ chặt ống tay áo của hắn, nàng khẽ mở mắt, trên mi còn vương giọt nước.

Nàng đáng thương hít hít mũi, “Điện hạ, ta sợ…”

Lục Vô Chiêu mím môi, vươn cánh tay dài ra, trước mắt bao người, kéo Thẩm Vu ngồi lên đùi mình, cánh tay cứng như băng đá đã để nghìn năm, siết chặt lấy vòng eo nhỏ bé của nàng, hận không thể để hai người tan vào nhau.

Ánh mắt khiến người ta sợ hãi chậm rãi ngẩng lên nhìn xung quanh, từng người một, ánh mắt nặng nề, trong đồng tử đen nhánh lộ ra vẻ tức giận và sát khí.

“Ai ức hiếp nàng?”

Vẻ mặt hắn lạnh tanh, khắp người bỗng toát ra khí thế, mang theo sự uy nghiêm, “Bổn vương thay nàng đòi lại công bằng.”

Thẩm Vu vùi đầu vào cổ Lăng Vương, chỉ vào tên tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất, giả vờ khóc lóc kể lể: “Là hắn! Hắn đẩy ta! Hắn muốn giết ta.”

“Ngài đã nói sẽ làm chủ cho ta, cũng không thể nói mà không giữ lời.” Hơi thở của Thẩm Vu nóng rực, áp lên da của Lăng Vương, nàng dùng âm lượng chỉ có thể cho hai người nghe được, thì thầm vào tai hắn: “Chiêu Chiêu, xả giận giúp ta.”

Sau đó ngất đi.
Bình Luận (0)
Comment