Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 49

Đến nửa đêm, Thẩm Vu nằm mơ.

Nàng mơ thấy kiếp trước hồn phách của mình du đãng ở linh đường, nhìn thấy Lục Vô Chiêu đẩy xe lăn chậm rãi tới gần. Trong lòng nàng bỗng rộn lên niềm hân hoan vui sướng tột cùng, bay về hướng nam nhân.

Nàng mơ thấy linh hồn của mình không có xuyên qua thân hình người kia, mà lại vững vàng rơi vào cái ôm ấm áp của hắn.

“Chiêu Chiêu…”

Nàng vô cùng sung sướng dùng khuôn mặt chà xát lên mặt hắn.

Kết quả…

Kết quả trên người Lục Vô Chiêu bất ngờ bùng cháy, hắn tự cháy!!

“Nóng… Nóng…”

Không chỉ nóng, linh hồn của nàng còn bị hắn ôm chặt trong ngực, căn bản không giãy thoát ra được.

“Điện hạ… Chiêu Chiêu…”

Buông ta ra…

Hồn phách bị ngọn lửa thiêu đốt, trong cơ thể cũng giống như có một ngọn lửa đang cháy, Thẩm Vu cảm giác bản thân từ trong ra ngoài đều sắp bị nướng chín.

Mồ hôi vã ra như tắm, cả người như bị ném vào nồi nước sôi, miệng mũi bị hơi nóng ngăn chặn, thở gấp không được, cũng sắp bị chết do nghẹt thở.

Không đúng, nàng đã chết rồi, phải nói là hồn phi phách tán mới đúng!

Đột nhiên, bờ môi hơi lạnh của nam nhân áp sát tai nàng, hắn nói nhỏ với giọng điệu mê hoặc: “A Vu, cùng ta xuống địa ngục nhé?”

Tiếng nói của hắn rất mơ hồ, giống như ngâm mình ở trong nước, từ một nơi xa xôi truyền vào tai nàng.

Thẩm Vu nóng đến nói không ra lời, theo bản năng đẩy hắn ra.

Cằm bị người giữ ấy, bắt buộc nàng ngẩng đầu.

Thẩm Vu nhìn thấy một đôi mắt tối đen, không có vui vẻ, không có tình yêu, chí có hắc ám vô tận và lạnh như băng.

Kỳ lạ, vì sao nàng lại đau lòng như vậy, đau đến cả người run rẩy.

Vì sao… Vì sao không kiềm chế được muốn ôm lấy hắn? Đột nhiên lại không muốn chạy trốn nữa.

Xuống địa ngục à, dưới địa ngục có nóng như vậy không? Một mình hắn có thể chịu được sao?

Đi cùng hắn, có vẻ cũng không phải không được, dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.

“A Vu… A Vu…”

Thẩm Vu từ từ mở mắt.

Nàng vẫn buồn ngủ, mông lung mơ hồ nhìn người trước mặt, lẩm bẩm nói: “…Điện hạ?”

“Ừ.”

Đầu Thẩm Vu đột nhiên trống rỗng trong giây lát.

“Chiêu Chiêu? Chàng là Chiêu Chiêu của ta sao?”

Hay vẫn là điện hạ của kiếp trước?

Thẩm Vu hình như bị sốt đến ngu người rồi.

Bởi vì bọn họ đang nằm trên một cái giường, trán nàng tựa vào một nơi vừa cứng vừa nóng, mở mắt đã nhìn thấy cơ ngực trắng bóng gần ngay trước mặt.

Nàng mờ mịt sờ lên trán bản thân, một mảnh ướt đẫm, lại lau qua cổ, toàn bộ đều là mồ hôi.

Quần áo dính vào người nhớp nháp nhớp nháp cực kỳ khó chịu.

Vậy hóa ra nàng là bị nóng đến tỉnh à? Không đúng, vì sao hắn ại cời quần áo ôm mình? Vì sao hắn lại chống đỡ trên người nàng?

Còn có, vì sao bọn họ lại dựa gần nhau đến vậy, ở… ở cùng một chỗ, cùng… ngủ, ngủ chung?!

Nàng yên lặng một lúc, giơ tay chọc, xúc cảm rắn chắc căng tràn, đàn hồi ghê.

Thẩm Vu nuốt nước miếng, mắt nhìn chằm chằm thẳng vào ánh mắt của nam nhân, cắn môi dưới.

Nàng mềm giọng, dịu dàng nói: “Chiêu Chiêu, ta là đang nằm mơ sao…”

Ánh mắt Lục Vô Chiêu tối sầm lại, hắn chậm rãi đưa tay, chậm rãi đè lại bàn tay nhỏ của tiểu cô nương đang sờ soạng trên người mình, nắm chặt lấy.

Nàng nằm dưới thân hắn, dùng ánh mắt vô tội mờ mịt nhìn hắn, tay còn châm lửa khắp nơi, mà nàng lại hồn nhiên không biết, vô thức trêu chọc người, không có chút tự giác nào.

Lục Vô Chiêu hít một hơi thật sâu, áp chế lại xao động không đúng lúc, bàn tay xoa cái trán của nàng, gạt những sợi tóc ướt mồ hôi sang một bên, khàn giọng hỏi: “Có cảm thấy khó chịu không?”

“Nóng, nóng quá đi.” Nàng oán giận.

Nói xong muốn lật chăn lên, nhưng chăn lại bị nam nhân đè lên, nàng ném không được, chỉ có thể từ bỏ, nắm lấy nút thắt trên vạt áo kéo thẳng ra bên ngoài, lập tức chiếc áo buông lỏng mở ra.

Đồng tử Lục Vô Chiêu co rụt lại.

Hắn hoảng hốt giữ lại, trầm giọng: “Càn quấy.”

Thẩm Vu không cảm thấy chỗ nào không đúng, nóng đỏ mặt, đôi mắt mong chờ nhìn hắn: “Nóng, ta nóng lắm.”

Vừa nói vừa tiếp tục giãy dụa.

Lục Vô Chiêu thở gấp một tiếng, đồng tử tối đen và sâu không thấy đáy, khóa chặt ánh mắt người khác vào trong.

Không nói lời nào, cúi xuống hôn thật sâu.

Thẩm Vu sợ đến mức hai mắt trừng lớn, ngây ngốc không biết làm sao. Hơi thở mùi sách mực quen thuộc nhẹ nhàng bao vây nàng, trên môi là độ ấm kèm theo nóng bỏng, gần như làm bỏng nàng.

Quá nóng, càng nóng.

Những tia lửa nhỏ rơi xuống cánh đồng xanh rộng lớn, ầm một tiếng, biển lửa cắn nuốt hết mọi thứ, ngọn lửa nóng rực mang theo sự hủy diệt đầy ngang ngược, oanh oanh liệt liệt từng bước xâm chiếm lấy toàn bộ lý trí, thứ còn lại chỉ có bản năng nguyên thủy nhất.

Thế tiến công của nam nhân vô cùng kịch liệt mạnh mẽ, đầy tính xâm lược cạy mở hàm răng, môi lưỡi tiến nhập, liên tục làm nụ hôn này sâu hơn nữa. Ánh mắt hắn vô cùng nguy hiểm, khiến người không dám đối diện với ánh mắt hút hồn này.

Ý thức dần dần mơ hồ lẫn lộn, Thẩm Vu cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ, không biết làm sao nắm lấy vai áo hắn, cả thân thể cứng ngắc không động đậy.

“Ưm… ư…”

Âm thanh thút thít đầy ám muội vang vọng trong tẩm điện.

Không khí càng ngày càng loãng, nhiệt độ xung quanh liên tục tăng lên, Thẩm Vu xấu hổ đến mức cả người đều đỏ bừng, cổ với vành tai đều phiếm hồng, hai má nóng rực.

Thẩm Vu bắt đầu không thể khống chế suy nghĩ, nàng thật may mắn, may mắn mình đang nằm trên giường, nếu không nàng nhất định không có sức lực chống đỡ thân thể không ngã xuống.

Tiếng hít thở của cả hai người dồn dập nóng rực, tuy hai mà một đan xen lẫn nhau, khó mà phân biệt.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Vô Chiêu cũng buông nàng ra trước khi hoàn toàn mất kiểm soát.

Hắn không nói một lời nhìn nàng chằm chằm một lúc, xác định nàng đã bình tĩnh lại, hô hấp thông thuận mới khàn giọng nói: “Xin lỗi.”

Chống người ngồi dậy, quay lưng lại với Thẩm Vu, ngồi ở bên giường, bình tĩnh lại sự rung động.

Thẩm Vu cả người mất hết sức lực, mị nhãn như tơ, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt nàng phủ một tầng hơi nước, ánh mắt mơ hồ, như bị người bắt nạt quá mức, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Xung quanh trở nên yên lặng.

Thẩm Vu cảm giác mình ngày càng nóng hơn.

Thể lực nàng không chịu nổi nữa, đầu khó khăn duy trì một chút tỉnh táo, quay đầu, chỉ mờ hồ thấy bóng dáng to lớn của nam nhân, một cảm giác yên ổn và an tâm trong khoảnh khắc tràn ngập trái tim.

Trong lúc ngẩn ngơ, hình như nàng theo bản năng gọi hắn một tiếng, hắn quay đầu lại, nhìn nàng chăm chú.

Môi còn tê dại, ý thức dần dần tan rã, rất nhanh đã ngủ say.

Đợi Thẩm Vu lần thứ hai tỉnh táo lại, đã là lúc mặt trời lên cao.

Nam nhân tựa vào đầu giường, đang im lặng nhìn nàng.

Khả năng suy nghĩ của Thẩm Vu bỗng ngừng trong giây lát: “Chiêu Chiêu?”

Nam nhân cũng lập tức quay đầu đi, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

Ơ?

Ác quá, lạnh lùng quá.

Nàng nhìn thấy bọng mắt thâm đen của Lục Vô Chiêu, chỉ coi là không ngủ được. Nàng cũng ngủ không ngon, cả người đau nhức, cánh tay nặng nề không thể giơ lên nổi, trong nháy mắt đã cảm thấy mệt rã rời. Còn cả miệng cũng rất đau, giống như từng bị ai đó cắn hay tra tấn vậy.

“…”

Cả người nàng cứng đờ, sắc mặt mạnh thay đổi.

Từng chút ký ức hiện lên trong đầu, một đoạn ngắn mang theo độ ấm, mang theo mùi hương, mang theo tiếng động, dồn lại một chỗ nhằm thẳng về phía nàng.

Thẩm Vu nắm chặt chăn, hoảng hốt kêu một tiếng: “Chiêu Chiêu!”

“Ừ, làm sao vậy.”

“Ta… chàng… Chúng ta…”

“…Ừ?”

Thẩm Vu giơ tay sờ miệng mình: “Á….”

Đau, hình như sưng lên.

Lục Vô Chiêu nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy nàng giơ tay sờ lên đôi môi đỏ rực như cánh hoa, dường như đang tập trung suy nghĩ gì đó, ánh mắt tối dần, vô thức nuốt nước miếng.

Hai tay Thẩm Vu ôm lấy đầu, nhắm mắt nhớ lại. Nhớ được càng nhiều, mặt nàng càng đỏ.

Nàng xấu hổ lúng túng nhìn về phía nam nhân, ánh mắt tập trung vào môi hắn.

Nơi đó có một dấu răng, máu đỏ sẫm khô lại, bỗng nhiên nàng nhớ đến khi ý thức nàng đắm chìm trong đó, lúc bản thân sắp không thở nổi nữa, hàm răng dùng sức cắn một thứ mềm mại nào đó, sau đó trong miệng tràn ngập hương vị tanh ngọt.

Vết thương của hắn, là… nàng làm.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Vu hoảng loạn trốn tránh.

Nàng lật người, mặt quay vào trong, im lặng kéo chăn che đến cổ, cả người cuộn thành một cục nhắm mắt lại, không nói lời nào.

“A Vu?”

“…”

Lại im lặng một hồi, bỗng nhiên có một hơi thở trầm thấp, nhỏ vụn và gợi cảm phát ra từ cổ họng Lục Vô Chiêu, hắn nhẹ giọng cười, khom lưng cúi người đến gần.

“Có đói không?”

“Không đói!” Nàng đột nhiên phát run, kích động nói.

Nàng nhích nhích cả người vào bên trong, kéo chăn qua đầu, giọng nói buồn rầu truyền ra: “Tránh xa ta một chút!”

Lục Vô Chiêu cười cười, nghe lời lùi ra.

Hắn ôm vai tựa vào đầu giường, im lặng chờ nàng không còn ngại nữa.

Đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.

Một người, hai người, ba người,…. Có năm người.

Không phải hai cung nữ mà Nghi Ninh quận chúa phái đến, không phải Mạnh Ngũ.

Lục Vô Chiêu híp mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên đùi, có một người là… Triệu Khúc.

Hắn nhếch môi cười châm biếm, xem ra hoàng huynh vẫn không yên tâm về hắn.

Thu hồi ánh mắt, nhìn về nữ hài đang bọc chăn kín mít.

Bảo vệ nàng, là chuyện dù hắn phải đánh cược bằng sinh mệnh cũng phải làm được. Đời này những thứ hắn muốn bảo vệ đều không thể bảo vệ, tất cả hy vọng đều bị người ta dập tắt từ trong trứng nước. Chỉ có lần này, là hắn tuyệt đối không thể thất bại.

Hắn liều chết cũng muốn làm đến cùng.

Âm thanh càng ngày càng gần, Lục Vô Chiêu không đợi thêm nữa, hắn dùng một tay xốc lên chăn của Thẩm Vu, ngay khi đối phương hoảng sợ kêu lên đã lần thứ hai mạnh mẽ hôn nàng.

Thẩm Vu hoảng hốt mở mắt ra, chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn cực kỳ lạnh, không giống nụ hôn đêm qua, không hề có ham muốn, không có say đắm, chỉ có kiên định và dứt khoát. Khi nhận ra nàng nhìn hắn, sự lạnh lùng mới rút đi, tràn đầy sự dịu dàng và thương tiếc.

Hắn ném toàn bộ quần áo trên giường xuống đất, áo khoác, nội y của hắn và nàng quấn vào nhau, rơi đầy mặt đất.

Chăn một nửa khoát lên thành giường rơi trên mặt đất, một nửa vẫn ở trên giường, nhưng lại không che lại bất kỳ người nào.

Lục Vô Chiêu xoay người nằm lên trên người Thầm Vu, vững vàng chặn nàng lại, không cho nàng nhúc nhích.

Thẩm Vu sợ hãi mở to mắt: “Chiêu Chiêu…”

“Suỵt…”

Hắn hôn nhẹ vài cái, môi kề sát vành tai nàng, dùng âm lượng chỉ có tình nhân có thể nghe được thầm thì: “Biết kêu không?”

“Hả?”

“Ta làm nàng đau, kêu ra tiếng đi.” Hắn nói

Cốc cốc….

Bên ngoài cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Ánh mắt Lục Vô Chiêu lập tức trầm xuống.

Thẩm Vu ngay lập tức nhận ra ý đồ của hắn, phối hợp hét lên một tiếng.

Đáy mắt Lục Vô Chiêu hiện lên ý cười, hắn bỗng vùi đầu, mút mạnh chỗ giữa cổ và tai nàng, để lại một dấu ấn nhỏ trên đó.

Thẩm Vu không thể khống chế rên rỉ, hai tay vô thức vòng lấy cổ nam nhân, đầu ngón tay còn không thành thật cào nhẹ lên làn da của hắn.

Lục Vô Chiêu căng cứng thân mình, thở dài: “Đừng nghịch, phải chống cự ta.”

“Ồ….”

Thẩm Vu tiếc nuối rụt tay lại, đổi thành đỡ bờ vai hắn hơi dùng sức đẩy ra ngoài, nàng chỉ giả vờ đẩy, không dùng lực, bởi vì không nỡ đẩy người ra.

Cốc cốc——–

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, có một giọng nói vang lên, bén nhọn, là một thái giám.

“Điện hạ? Lăng Vương điện hạ?”

Mạnh Ngũ lạnh lùng nói: “Vương gia đang nghỉ ngơi bên trong, đừng có quấy rầy.”

“Việc này… Bệ hạ phái lão nô đến hỏi thăm, Mạnh đại nhân vẫn là đừng ngăn cản.”

Thẩm Vu im lặng nhìn Lục Vô Chiêu, nàng ngẩng đầu, khẽ hôn lên bờ môi hắn.

“Cần ta khóc không?” Nàng hơi nhướn mày, đáy mắt lóe lên vẻ nóng lòng muốn thử.

Nam nhân bật cười: “Khóc đi, thật một chút.”

Thẩm Vu thầm nghĩ giả khóc thì ta đây rất chuyên nghiệp, đắc ý cong khóe miệng, ngay sau đó lập tức biến sắc mặt, nức nở thành tiếng: “Hu hu…. Buông….. Buông ra…. Buông ra…. Đồ khốn….”

Bắt chước cực kỳ sinh động.

Lục Vô Chiêu bất lực cúi đầu, trán dựa vào trán nàng, cười đến mức cả người khẽ run lên.

Thẩm Vu vừa khóc lóc thảm thiết, vừa nâng tay đập hắn một chút, giận dỗi liếc mắt một cái.

Nghiêm túc chút đi!

Nam nhân cúi đầu, im lặng xin tha.

Tiếng nức nở càng lúc càng lớn, đứt quãng truyền ra ngoài qua cánh cửa. Triệu Khúc cảm thấy sợ hãi, sợ Lăng Vương gây ra lỗi lầm không thể tha thứ với con gái của Thẩm tướng quân.

Gấp đến mồ hôi đầy đầu: “Điện hạ! Ngài… Ngài có ổn không? Điện ha!”

Thật ra hoàng đế vẫn còn có một chút do dự và nghi kỵ, dù sao đột nhiên Lăng Vương mở miệng đòi người với hắn, cũng vô cùng bất thường. Triệu Khúc được hoàng đế chỉ thị tới thăm, chính là muốn xác nhận tâm tư của Lăng Vương.

Lúc này Triệu Khúc gần như xác định, Lăng Vương chính là đột nhiên nổi hứng, không coi Thẩm cô nương là người thường, chỉ coi như một món đồ chơi để phát tiết cảm xúc. Không cần tiếp tục nghi kỵ mục đích ban đầu của hắn, như vậy chỉ cần lo lắng việc lần này không gây ra mạng người là được.

‘Két’ một tiếng, Triệu Khúc không để ý Mạnh Ngũ ngăn cản, tự quyết định đẩy cửa ra.

Không có ngăn trở, tiếng khóc trong nội điện càng to hơn.

Trên giường, Lục Vô Chiêu nhịn cười, đồng tử đen nhìn chăm chú nữ hài đang giả vờ khóc lóc.

Tiếng bước chân bên tai càng ngày càng gần, đến tận lúc sắp đến gần bình phong.

Lục Vô Chiêu bất ngờ nắm lấy một bàn tay của Thẩm Vu, cầm tay nàng, dùng sức vung mạnh lên mặt mình.

Chát—!!

Tiếng khóc ngừng trong giây lát, tiếng bước chân cũng đột ngột dừng lại.

Thẩm Vu sợ hãi, nàng phút chốc không kịp phản ứng lại, lòng bàn tay vừa đau vừa tê. Người này vì sao lại tự đánh chính mình?

“Đau ưm ưm….”

Nàng muốn hỏi xem hắn có đau không, chỉ là vừa mở miệng đã bị chặn miệng lại.

Cái hôn gần như hung ác, cắn đến nàng có chút đau đớn.

“Giãy dụa đi.” Hắn cắn lỗ tai nàng, nhẹ giọng nhắc nhở.

Hô hấp nóng rực phả vào lỗ tai Thẩm Vu, kích thích một trận nổi da gà.

Ánh mắt Lục Vô Chiêu rất lạnh lùng bình tĩnh.

Thẩm Vu mặt đỏ bừng, giãy dụa một chút, đột nhiên nghe thấy hắn khẽ rên một tiếng.

Thẩm Vu: “….”

Lần này là phát ra tiếng khóc thật sự, là xấu hổ đến khóc.

Nàng chỉ là nghe theo lời hắn mà làm, chẳng lẽ muốn diễn giả thành thật sao?

Không thể tiếp tục kéo dài, Triệu Khúc đứng ngoài cửa sợ hãi mà nghĩ.

“Điện…”

Triệu Khúc kiên trì, run giọng mới kêu một tiếng, từ đằng sau bình phong bay ra một lưỡi dao, xuyên qua bình phong, sát qua mặt Triệu Khúc, găm lên bức tường đằng sau hắn. Triệu Khúc toát mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng nữa.

Bên trong bình phong, toàn bộ âm thanh đột nhiên biến mất.

Một hồi im lặng.

Lăng Vương khàn giọng, tràn ngập âm lãnh và ác độc quát: “Cút.”

Một trận rối loạn, cửa bị người đóng lại.

Nam nhân thu lại toàn bộ sự sắc bén, dịu dàng hôn lên nước mắt của nữ tử trong lòng.

Ngón tay hơi gập lại, luồn vào mái tóc của nàng, đốt ngón tay hơi cong, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng.

“Dọa nàng rồi à?”

“… Ừm.”

“Đừng sợ.”

Hắn hít một hơi thật sâu, chống người định đứng dậy, bả vai lại bất ngờ bị người giữ lại.

Thẩm Vu nghẹn ngào một tiếng, hơi hé mắt, đôi mắt ngập hơi nước che giấu tình yêu ngượng ngùng.

Ánh mắt nàng hơi lóe lên.

“Nếu như chàng muốn… cũng có thể.”
Bình Luận (0)
Comment