Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 81

“Ta đã nói ta là người có thù tất báo, bảo chàng đừng trêu chọc ta mà chàng còn không tin.” Thẩm Vu dụi mắt, lẩm bẩm.

Không biết tối nay Lục Vô Chiêu đã nói xin lỗi bao nhiêu lần: “Là lỗi của ta.”

“Lúc nào chàng cũng chỉ biết nói câu này.” Nàng khó chịu lên tiếng: “Ta đã nói không muốn nhìn thấy chàng nữa rồi mà, chàng không sợ ta giận sao?”

“Sợ chứ, nên ta mới lén lút đến đây, nhưng không ngờ nàng…”

Vẫn còn thức.

Lục Vô Chiêu sợ nàng tức giận nên mới nói thêm: “Ta chỉ muốn đến nhìn nàng một lát, nếu nàng không sao ta sẽ đi ngay, tuyệt đối không làm phiền đến nàng.”

“…”

Vốn Thẩm Vu đã nguôi giận, nhưng đến khi nghe hắn nói thế thì lửa giận lại bốc lên.

Nàng muốn dùng ngón tay chọc mạnh vào vai mà chỉ trích hắn: Lén lút đến đây? Ta nói không muốn chàng tới mà chàng cũng không tới? Sao lúc này lại nghe lời đến thế? Ta nói thế chẳng lẽ chàng cũng không biết tới tìm ta? Chàng cũng không biết đường dỗ dành ta sao?

Nhưng nàng không nói mà chỉ im lặng một hồi lâu, không hiểu sao đột nhiên nước mắt lại rơi.

Lục Vô Chiêu chờ một lát mà vẫn không nghe thấy tiếng động gì, đến khi quay sang đã thấy nàng cúi đầu, hắn vươn tay chạm vào mặt nàng nhẹ nhàng nâng lên, nước mắt nhanh chóng thấm ướt lòng bàn tay hắn.

Hắn lập tức hoảng hốt: “Nàng sao vậy?”

Thẩm Vu nức nở, khó chịu nói: “Là lỗi của ta, ta không nên nói với chàng như vậy.”

Nàng tức giận, Lục Vô Chiêu còn thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, nhưng nàng lại ấm ức nhận hết lỗi về mình như vậy, khiến Lục Vô Chiêu không biết phải làm sao cho phải.

Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành: “A Vu không sai, là do ta không tốt.”

Thẩm Vu yếu ớt lắc đầu: “Từ trước đến nay lúc nào chàng cũng như vậy, cứ thích suy nghĩ lung tung. Lúc ta tức giận bỏ đi, ta chỉ sợ trong lòng chàng lo lắng không yên, muốn đuổi theo nhưng không thể, mà cũng không dám, chàng còn đau đớn thì người chịu dày vò trong lòng lại là ta.”

“Ta còn không biết điều như vậy, càng không biết quan tâm chăm sóc chàng, thế nhưng lúc nào cũng giận dỗi với chàng, khiến chàng phải đau khổ, đều là lỗi của ta.”

Lục Vô Chiêu ôm nàng vào lòng: “Nàng chớ nói linh tinh.”

Thẩm Vu vừa nức nở vừa tiếp tục nói: “Đều là do ta không hiểu chuyện, ta xin lỗi, hu hu.”

Tim Lục Vô Chiêu như bị cắt thành nhiều mảnh, hắn buồn bực chỉ hận không thể lấy cái chết tạ tội với nàng.

“Chàng muốn giấu ta nhất định là có lý do, sao ta có thể nghi ngờ được đây? Ta không hiểu hết nỗi lòng chàng mà còn trách mắng chàng, thật sự là do ta quá tùy hứng.”

Lục Vô Chiêu cúi đầu dịu dàng hôn nàng, hắn không thể chịu đựng nổi những lời nói này của nàng nữa.

Hắn nói: “Đừng nói vậy, ta vốn không nên giấu nàng, đều là do ta tự cho mình là thông minh.”

Cuối cùng Thẩm Vu cũng nghe được lời muốn nghe nên không tiếp tục nhận lỗi về mình nữa, nàng nức nở vùi đầu vào lòng hắn mà khóc.

“Nàng đừng khóc nữa được không? Ta thề, dù sau này có chuyện gì cũng sẽ không giấu giếm nàng, nàng đừng nói mấy lời như vậy nữa.” Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng: “Ta không cần một nương tử nghe lời hiểu chuyện.”

Hắn chỉ cần nàng như bây giờ.

“Vậy chàng mau nhắc lại mấy lời lúc nãy cho ta nghe.” Nàng ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Vô Chiêu nghiêm túc lặp lại: “Ta không bao giờ tự cho là mình đúng nữa, cũng sẽ không vì sợ khiến nàng lo lắng sợ hãi mà chọn cách tránh đi nữa, sau này nếu đại sư Minh Tâm trở lại thì nàng đi với ta có được không?”

Thẩm Vu lau nước mắt, nặng nề gật đầu.

Nàng nghĩ hẳn là không có lần sau nữa đâu, hắn sẽ phải nhớ kỹ chuyện hôm nay.

Lục Vô Chiêu thấy nước mắt nàng muốn ngừng là ngừng thì lập tức hiểu ra. Hắn bất đắc dĩ chọt tay lên trán nàng: “Lại dọa ta sợ.”

Nàng khịt mũi: “Thế nên chàng phải nhớ kỹ chuyện này đấy.”

Hai người yên lặng ôm lấy nhau.

Thẩm Vu nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối của hắn: “Chàng có cảm giác gì không?”

“Đau.” Hắn thẳng thắn: “Nàng đừng lo lắng, đau là chuyện tốt.”

Nàng yên lặng một lát, lúc sau bỗng cúi đầu nói nhỏ: “Sao chàng không nghĩ vì sao đến giờ ta còn chưa ngủ, là ta đang chờ chàng đấy, ta cũng đã dặn Thược Dược đến hỏi chuyện rồi, sao chàng không biết kêu đau với nàng ấy, để ta đến thăm chàng một lát?”

“Nếu chàng giả vờ đáng thương, nhất định ta sẽ mềm lòng mà quay lại, thế mà một câu mềm mỏng chàng cũng không nói.” Nàng thở dài: “Ta đã cho chàng bậc thang rồi, thế mà chàng lại không bước xuống.”

“Lúc trước bị thương không phải còn biết cách lừa gạt để ta ở lại sao, sao bây giờ lại không dám nữa rồi?”

“Nếu chàng gọi ta qua, ta còn có thể ở với chàng thêm lúc nữa, tuy không thể giúp chàng bớt đau đớn, nhưng có ta, chàng cũng dễ chịu hơn phần nào, còn hơn phải chịu đựng một mình.”

Lục Vô Chiêu không phản bác được gì, hắn ôm nàng, cúi đầu suy nghĩ, mãi lâu sau mới hiểu được lời nàng.

“A Vu, ta hiểu rồi.”

Sau này hắn nên chủ động hơn, giữa bọn họ hình như lúc nào cũng là Thẩm Vu chủ động, còn hắn chỉ biết trốn tránh, chỉ khi nào bị ép đến đường cùng mới nỗ lực.

“Xin lỗi A Vu, hôm nay lúc nàng rời đi, trong lòng ta rất khó chịu, cho là nàng ghét ta nên mới bỏ đi, nên ta không dám… không dám xuất hiện trước mặt nàng nữa, ta muốn chờ nàng bớt giận mới đến xin nàng tha lỗi, ta…”

Thẩm Vu ngẩng đầu hôn hắn, chặn lại câu nói phía sau.

Hai người đều thấy hối hận, Lục Vô Chiêu đang tự hận mình không thẳng thắn, còn Thẩm Vu hận mình vừa giận dỗi chiến tranh lạnh với hắn.

Chiến tranh lạnh lần này thật sự dày vò hai người khiến bọn họ không ai chịu nổi, cũng may phu thê bọn họ không giận qua đêm mà kịp thời nói rõ mọi chuyện, giải quyết ổn thỏa.

“Sau này chàng không được như thế nữa, nếu có lần sau ta nhất định sẽ tức giận đánh mắng chàng, sẽ không bỏ qua nữa.”

Nam nhân nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Thẩm Vu vùng vẫy khỏi vòng tay hắn, nàng lau sạch nước mắt trên mặt, vòng qua hắn xuống giường đốt đèn.

Lục Vô Chiêu đè nàng lại, lo lắng lên tiếng: “Nàng lại muốn đi đâu?”

“Ta muốn nhìn vết thương của chàng một chút.”

“Không cần, ngày mai lại xem.” Hắn ôm nàng nằm xuống.

Thẩm Vu đánh hắn: “Rốt cuộc chàng đã biết sai chưa? Ta muốn nhìn một chút thì sao chứ?”

Lục Vô Chiêu kiên nhẫn giải thích: “Không phải ta sợ nàng lo lắng, mà ta thật sự không sao.”

Hắn kể lại ngắn gọn quá trình chữa trị chân của đại sư Minh Tâm cho nàng nghe, lúc nhắc đến chuyện hồi phục chân, Thẩm Vu lập tức nắm chặt tay hắn, đến nỗi lưu lại dấu hằn móng tay trên cánh tay hắn.

“Thế chàng đã đắp thuốc chưa?”

“Rồi.”

“Tự chàng làm?”

“… Ừ.”

Thẩm Vu rầu rĩ nằm xuống: “Sau này để ta giúp, nghe không?”

“Ừ.”

“Lúc nào cũng chỉ biết ừ, đáng ghét.” Nàng nóng nảy trừng mắt nhìn hắn, vỗ tay xuống giường: “Mau đi ngủ thôi.”

Lưng nàng áp sát vào bức tường phía sau, để lại một khoảng rộng rãi cho hắn tiện di chuyển.

Nam nhân bật cười, di chuyển cơ thể, điều chỉnh vị trí của mình rồi từ từ nằm xuống.

Bàn tay nhỏ bé yên lặng luồn vào dưới chăn bông, ngón út chạm nhẹ vào hắn, sau đó cả bàn tay từ từ vươn đến.

Tay nàng và tay hắn đan vào nhau, nàng buồn ngủ mơ màng lẩm bẩm: “Chiêu Chiêu, nếu đau thì bảo ta, ta ở đây.”

Khóe mắt Lục Vô Chiêu cay cay, dịu dàng đáp lại.

Lục Vô Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của nàng trong bóng tối một hồi lâu, đến nỗi quên mất cơn đau nhức không ngừng truyền đến trên đầu gối.

Hắn chờ người bên cạnh ổn định hô hấp mới từ từ buông lỏng tay nàng ra, cẩn thận luồn tay qua cổ nàng, ôm nàng vào lòng mới yên tâm nhắm mắt lại, ngủ thật say.



Trong khoảng thời gian Lục Vô Chiêu trị liệu, có một số chuyện không thể làm quá sức, dù sao lúc thân mật cũng khó tránh khỏi không kiềm chế được, nếu không cẩn thận động vào vết thương, e là khó mà phục hồi được.

Trước đêm giao thừa, lúc Thẩm Vu đang buồn ngủ mơ màng nhận thấy phía sau có động tĩnh, nàng phát hiện hắn rục rịch, lập tức buồn bực khóc lóc hồi lâu. Dù Lục Vô Chiêu biết nàng đang giả vờ, nhưng lần nào hắn cũng mắc mưu, nàng cứ khóc lóc không ngừng, đến mức không còn cách nào hắn đành phải nghe lời nàng mà nghỉ ngơi.

Hôm giao thừa, Thẩm Vu dậy sớm thay thuốc cho Lục Vô Chiêu, nào ngờ bị hắn ép buộc dùng hai tay để giúp hắn.

Lúc xong việc đã qua giờ Thìn, Thẩm Vu xấu hổ đỏ mặt, tức giận mắng hắn vài câu.

Khi hai người đang thân mật trong phòng, Thẩm Tông Chí được Mạnh Ngũ đưa đến Vương phủ, dự định cùng nhau đón giao thừa.

Thẩm Tông Chí hớn hở bước vào phủ Lăng Vương, vừa đi qua hành lang bước vào chủ viện thì một bóng đen nhanh chóng lướt qua trước mặt ông.

Bóng đen lướt nhanh qua khiến Thẩm Tông Chí vô thức muốn rút kiếm: “Đạo tặc từ đâu đến!”

Mạnh Ngũ còn nhanh tay hơn ông, hắn nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay Thẩm Tông Chí đẩy trở lại, mũi kiếm vừa rút đã lập tức trở về vỏ, đồng thời bước nhanh đến phía trước, nắm lấy khuỷu tay người đó mà xốc lên.

Trình Thời bị người ta xách lên, hai chân đung đưa trên không trung, nhưng bây giờ nàng quá vui mừng, vội nắm lấy bả vai Mạnh Ngũ, kích động đá chân, giọng nói trong trẻo trở nên khàn khàn, như thể mấy ngày chưa uống nước: “Mạnh đại nhân! Tiểu nhân đã làm được rồi!! Thành công rồi!!”

Thẩm Tông Chí chớp mắt rút tay khỏi tay Mạnh Ngũ, thở phào nhẹ nhõm: “Phù, hóa ra là người một nhà…”

Ông vừa xoa cổ tay vừa liếc nhìn Mạnh Ngũ. Sức lực người trẻ tuổi này không nhỏ chút nào.

Hai người kia vẫn không hề quay sang nhìn ông.

Trình Thời cười tươi như hoa, vung vảy cái lọ trong tay: “Thành công rồi, ngươi thấy ta giỏi không?!”

Ánh mắt Mạnh Ngũ sâu lắng: “Ừ.”

Trình Thời tránh khỏi tay nam nhân, cầm lọ thuốc chạy vào bên trong.

“Tiểu tử này là… Ai vậy? Đang cầm cái gì thế?”

Mạnh Ngũ nhìn chằm chằm bóng lưng Trình Thời, khóe môi hơi cong, thản nhiên đáp lại: “À, cái đó là thuốc độc nàng ta chế ra, chỉ cần một ngày là sẽ mất mạng, không hơn không kém.”

Thẩm Tông Chí: “…??”
Bình Luận (0)
Comment