Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 93

Triền miên trong giấc mộng giống như mọi thứ xảy ra ngoài hiện thực, Thẩm Vu bị giày vò đến chết đi sống lại.

Đợi lúc nàng mở mắt, còn đắm chìm trong dư vị, không cách nào tự kềm chế, sắc mặt ửng hồng. Hô hấp dồn dập, nhịp tim đập cực nhanh, hoảng hốt đến cực điểm.

Lục Vô Chiêu đồng thời mở mắt, hắn đột nhiên nhìn xuống dưới để xác nhận sự tồn tại của nàng, lại thấy nữ tử trong lòng mình đang gấp rút thở dốc, sự căng cứng trong lòng cũng buông lỏng, cánh tay chợt siết chặt.

Thẩm Vu ngơ ngác ngước mắt lên, khi đối mặt với đôi mắt đen nhánh tựa như vực sâu, cả người dựng tường cảnh giác, cơ thể căng thẳng và cứng đờ.

“Chiêu… Chiêu Chiêu…” Nàng ngượng ngùng cười.

Lục Vô Chiêu thấp giọng ‘ừm’ một tiếng, không hề chớp mắt mà nhìn nàng chằm chằm.

“Lần này gọi đúng rồi.” Hắn khản giọng lên tiếng.

Thẩm Vu: “…”

Đột nhiên nàng buồn rười rượi, trề đôi môi hồng, dáng vẻ ấm ức.

Cho nên lúc nãy trong giấc mộng, thật sự là hắn!

Cảm nhận lòng bàn tay chỗ thắt lưng càng nóng ran, nàng liều mạng lùi ra sau: “Đừng, đừng mà…”

Yết hấu của Lục Vô Chiêu nhấp nhô, lại trầm giọng ‘ừm’ một tiếng.

Nhưng tay siết chặt giai nhân chưa từng buông lỏng.

“Phu quân, chúng ta cùng nằm mơ giống nhau, đúng không?”

Lục Vô Chiêu nhắm mắt, chậm rãi thở dài: “A Vu nằm mơ thấy gì thế.”

Thẩm Vu không đáp, chỉ hỏi: “Phu quân đã mơ thấy gì?”

Lục Vô Chiêu hơi cúi đầu, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng: “Ta mơ thấy mình tắm ở một nơi xa lạ, trước mắt treo chân dung của nàng, lúc ta tưởng nhớ nàng thì nàng xuất hiện, sau đó…”

Nam nhân thấp giọng cười ra tiếng, nghiêng đầu sang, thỏ thẻ bên tai nàng: “A Vu biết sau đó xảy ra chuyện gì không?”

Hắn hài lòng nhìn thấy lỗ tai gần trong gang tấc từ trắng chuyển đỏ, hắn vui vẻ nở nụ cười.

Thẩm Vu thẹn quá hoá giận, đưa tay véo hắn một cái, cắn vào cổ của hắn giống như báo thù.

“Vậy xem ra chúng ta cùng mơ chung giấc mơ rồi.” Hắn nói.

Thẩm Vu: “…”

Lục Vô Chiêu im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Tranh mà A Vu nói, là bức trong mộng hả?”

Thẩm Vu đỏ mặt ‘ừm’ một tiếng.

Nam nhân nới lỏng vòng tay, tay nhẹ nhàng đỡ lấy cằm của nàng, dịu dàng hôn lên đó.

Khác với sự vội vàng không nhịn nổi như trong giấc mộng, cuồng nhiệt như lửa đốt, bá đạo và cường thế kia, nụ hôn này như tia nước nhỏ giọt, dịu dàng mà kéo dài. Hắn hôn rất tỉ mỉ, rất chậm rãi, yêu thương nóng bỏng kéo dài, rất nhiều cảm xúc phức tạp hoà vào trong đó.

Thẩm Vu kìm lòng không đặng, lại bị hắn kéo vào trầm luân, tại thời điểm sắp đầu hàng, đột nhiên hắn ngừng lại.

Trán hắn đề lên trán nàng, hỏi nhỏ nhẹ: “Sao nàng lại biết bức tranh? Nàng từng mơ thấy trước đây, hay là… hay là…”

Hay là những chuyện đó từng xảy ra rồi?

Có lẽ những giấc mơ hắn từng mơ thấy, những giấc mơ kia… đều đã xảy ra.

Lục Vô Chiêu vừa nghĩ tới khả năng này, trái tim bắt đầu đau nhói kịch liệt.

Tay của hắn vỗ sau lưng Thẩm Vu, giọng nói có chút buồn bã.

“Làm sao nàng biết ta có vẽ một bức tranh như vậy?”

Thẩm Vu sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Nên nói thật cho hắn biết không đây? Nhưng nói hắn nghe chân tướng, liệu hắn có rơi vào đau khổ, hắn từng thống khổ như thế, tự mình gánh chịu quá nhiều cực khổ, nàng không nỡ nói ra.

“À…”

Lúc nàng thẩn thờ thì tai lại bị ai kia ngậm lấy.

Giọng của hắn mơ hồ: “Nàng nói thật đi.”

Thẩm Vu tựa vào trong lòng hắn: “Được thôi…”

Nàng cố hết sức không mang theo bất kỳ tâm tình gì, bình tĩnh thuật lại chuyện của kiếp trước, nàng bỏ qua chuyện Thẩm gia hàm oan gặp nạn, chỉ nói sau khi nàng chết, thấy được Lục Vô Chiêu vì mình báo thù, thấy hắn sống không vui vẻ.

“Lúc đó ta chưa hiểu chàng, có từng đoán là chàng thích ta nhưng lại cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Dù gì chúng ta chưa từng nói nhau nghe những lời này, ta luôn nói bản thân mình là đừng tự mình đa tình, mãi tới khi chàng…” Giọng của Thẩm Vu thấp xuống: “Chàng chết đi, ta mới dám xác định là chàng yêu ta.”

Nàng không ngốc, đã phát giác tâm tư của Lục Vô Chiêu từ lâu. Tuy nàng chưa từng yêu ai, nhưng nhìn thấy một nam tử vì mình là dốc hết toàn lực báo thù. Nàng thấy hắn tự mình canh quan tài, hắn còn vẽ rất nhiều tranh, đều là dáng vẻ của nàng. Thẩm Vu nảy sinh một vài phỏng đoán.

Nhưng lúc đó Thẩm Vu chưa nhìn ra chuyện này, cảm thấy so với chuyện cha mình mưu phản thì chuyện này càng không có khả năng xảy ra hơn.

Nàng có ý muốn đổi chủ đề thoải mái một chút.

“Bức tranh đó chính là cái lần mà ta bị chàng đưa đi tắm, lén nhìn trộm. Vóc dáng của chàng quá tốt, khiến ta không nhịn được mà lén đi từ phía sau tấm bình phong ra nhìn trộm. Kết quả thấy chàng đang nhìn bức tranh đó, đúng là ngượng chết được, ta tức giận nên trốn vào trong tranh, tối đó không có ở bên giường của chàng.”

Nàng nói một hơi rất nhiều, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng nói xong lại không nhận được hồi đáp, trái tim của nàng đột ngột chùng xuống.

Thẩm Vu ngẩng đầu, nghiêm túc và lo lắng nhìn vào mắt của nam nhân, không ngoài dự liệu, nàng thấy vẻ đau khổ hiện lên trong đôi mắt hắn.

Nàng có vẻ hoảng, đưa tay ôm lấy gò má của nam nhân.

“Chiêu Chiêu, chàng đừng đau buồn, bây giờ không phải chúng ta rất yên ổn đó sao?”

“Phu quân, chàng như vậy, ta cũng sẽ buồn đó. Chàng biết mà, ta không nỡ thấy nhất chính là dáng vẻ này của chàng.”

Giọng của Thẩm Vu khựng lại, nàng tiến lên hôn khoé môi của nam nhân.

“Chiêu Chiêu, chàng nhìn ta đi. Ta từng nói là sống ở cạnh chàng, chết cũng bên chàng, không hề chia cắt trong giây lát, chàng còn nhớ không? Những gì ta nói đều là sự thật. Tuy chàng không biết, không nhìn thấy ta, nhưng ta vẫn luôn ở bên cạnh chàng.”

“Ta mãi luôn ở cạnh bên chàng.”

Khóe mắt của Lục Vô Chiêu có hơi chua xót và nóng ran.

“Cho nên nàng ở bên cạnh ta chính là vì báo ân?”

Thẩm Vu trừng to mắt, bất mãn lên tiếng: “Chàng nói gì vậy?”

Nàng tức muốn xịt khói, nhìn nét mặt của Lục Vô Chiêu thì biết ngay hắn đang suy nghĩ linh tinh.

Nàng đưa tay bóp mặt của hắn, hung dữ nói: “Ta thừa nhận lúc đầu là vì ân tình nên mới tiếp cận chàng, nhưng ta chưa từng vì muốn báo ân mà góp vui lấy lệ, nói lời giả dối với chàng, càng không làm trái tâm ý đối tốt với chàng.”

Nàng còn chưa ngốc đến mức đó, không phân biệt rõ đâu là báo ân, đâu là tình yêu.

“Lần đó ở Tẫn Hoan lâu thật sự là sự cố, nhưng đã gặp nhau thì ta cũng không thể coi như không thấy chàng được, đúng chứ? Vì ràng buộc kiếp trước, vì chàng đối tốt với ta, nên ta vô cùng để tâm đến chàng, muốn đối xử tử tế với chàng. Đây là chuyện thường tình của con người mà, phải không?”

“Ta thừa nhận ban đầu không yêu chàng, tiếp cận chàng là muốn tìm cơ hội báo ân. Dù gì đây là ân tình lớn bằng trời, ta ôm tư tưởng lấy thân báo đáp mà tiếp cận chàng. Khi thật sự chính thức nói chuyện với chàng, ta mới phát giác, chàng quá tốt.”

Mặt của Thẩm Vu nhàn nhạt đỏ lên: “Cũng coi như sớm chiều bên nhau cạnh chàng hơn một năm, chàng có diện mạo ưa nhìn, dáng vẻ nghiêm túc xử lý vụ việc trong triều trông rất tuấn tú. Lúc nửa đêm, chàng ngắm tranh của ta đến mức xuất thần, cũng rất đẹp trai…”

Trong mắt nàng, nam nhân này không có lúc nào mà xấu. Nhưng kiếp trước họ không có cơ hội trò chuyện, nàng chỉ có thể lặng lẽ quan sát bên cạnh hắn, càng quan sát càng phát hiện, hắn thật sự rất tốt.

Bắt đầu hứng thú thèm thuồng với sắc đẹp, yêu thương thì bắt nguồn từ sự chung đụng trình bên trong, dần dần động tâm và thật sự muốn yêu hắn, mang đến ấm áp cho hắn. Sau vài lần gặp qua sự yếu đuối của hắn, trong lòng sinh ra nỗi đau quá mạnh mẽ không thể bỏ qua.

Nàng chỉ lo bộc bạch tình yêu của mình, không phát giác nam nhân đã không còn uể oải từ lâu, hoàn toàn bị một luồng khí tức nguy hiểm thay thế.

Lục Vô Chiêu cúi mắt, chậm rãi đưa cánh tay hướng phía dưới dò xét, lòng bàn tay lưu luyến tại vùng eo mảnh mai, hắn bắt đầu suy tư.

Nếu lúc nào muốn làm gì thì làm, liệu nàng có đồng ý không.

Lúc nãy chuyện trong giấc mộng cũng chẳng vui vẻ, dù gì cũng là trong mộng, trước khi đi ngủ còn thương tiếc nàng mệt nhọc, chỉ vội một lần rồi buông tha nàng.

Lúc này… có lẽ…

Yết hầu của nam nhân từ từ nhấp nhô.

Bên kia, Thẩm Vu không hề biết gì về chuyện nảy tâm tư kiều diễm với hắn, nàng vẫn đang cố gắng hết sức để thể hiện thành ý của mình.

“Chàng tốt như vậy, thích chàng cũng là lẽ đương nhiên thôi đúng không?”

“Lúc ta chưa phát giác được thì đã nảy sinh sự ỷ lại rất sâu đối với chàng. Cho nên, ta ở trước mặt chàng cứ được sủng mà kiêu ngạo, ta chắc chắn chàng thích mình nên mới luôn trêu ghẹo chàng, ta muốn thấy dáng vẻ không biết làm thế nào của chàng, ta muốn chàng vì ta mà rung động đến mức không cách nào thoát được, ta muốn chàng yêu ta.”

“Ta đau lòng, cho nên mới muốn đối tốt với chàng. Ta yêu chàng, không phải vì đồng tình, càng không phải vì báo ân, chỉ vì chàng là người yêu mà ta đã nhận định.”

Nếu hắn muốn nghe, nàng còn có nhiều lời tình tứ muốn nói cho hắn nghe, đáng tiếc Lục Vô Chiêu không cho nàng cơ hội nữa.

Câu nói cuối cùng là một đón chí mạng. ‘Người yêu đã nhận định’, lời tâm tình nghe cảm động nhất.

Cho nên nàng sống hai kiếp, kiếp trước cùng hắn đi đến năm cuối cùng trong đời, kiếp này lại tìm thấy hắn.

Không những tìm thấy hắn, còn cứu hắn khỏi cơn ác mộng, lôi hắn ra khỏi vũng bùn, bên cạnh chữa khỏi bệnh cho hắn, còn dạy hắn làm thế nào để yêu một người.

Lục Vô Chiêu không nhịn nổi nữa, lại lấn người tiến lên lần nữa, chặn tất cả lời thổ lộ tâm tình, tự trải nghiệm niềm vui nàng nói hắn nghe, có ý khiến nàng tội nghiệp chính mình, để hắn cảm nhận rõ ràng hơn mình đang được yêu thật sự.

Đôi mắt của Thẩm Vu mơ màng nhìn trời đất lung lay, bỗng dưng sinh ra một ý nghĩ hoang đường, giống như từ sau khi chân của Lục Vô Chiêu lành lặn, chuyện gì tới kết cục cuối cùng đều là cảnh tượng trước mắt.

Rốt cuộc hắn có đau buồn không vậy?

Thẩm Vu cố tìm kiếm ánh mắt của nam nhân, khi thấy đôi mắt đen bị tình dục che lấp, đáy lòng cảm thấy thê lương.

Lại bị hắn lừa rồi à…

Hu hu…

Lại là một đêm hoang đường…

Mãi đến khi trời sáng, Lục Vô Chiêu mới vui vẻ tha cho nàng ngủ.

Thẩm Vu ngủ say sưa, Lục Vô Chiêu chỉ nghỉ ngơi một giờ, tinh thần càng dồi dào.

Hắn khẽ ngồi dậy, viết một lá thư rồi cho người đưa vào trong cung.

Từ khi chân hắn lành, hắn cũng không ra khỏi Vương phủ, chuyện của trong triều hay Chiêu Minh ty đều là đưa thư tới, sau khi hắn phê duyệt xong thì đưa trả về.

Bây giờ là mùa xuân hoa nở rộ, cũng nên đưa nàng ra ngoài đi dạo.

Lục Vô Chiêu đứng ngoài cửa thư phòng, nhìn hoa trà nở rộ trong sân, lông mày khẽ nhíu lại.

Đông cung bây giờ trống không, không có người ở.

Hắn muốn đưa nàng đi cùng, trở lại chốn cũ, đi xem nơi cuối cùng nàng rời khỏi.

Hắn nghĩ, cách hoà giải với quá khứ, chắc chính là lấp đầy những ký ức mới vào nơi đó.

Tất cả ký ức hạnh phúc và mỹ mãn hoàn toàn mới.

Đợi sau này nghĩ lại, tất cả đều là ngọt ngào, không có sự cay đắng.
Bình Luận (0)
Comment