Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật

Chương 52


Trần Thi Thi giả vờ cười, vừa dịu dàng vừa tủi thân: "Tiểu Trà, cậu hiểu lầm rồi."
Lại có dám biểu diễn nghệ thuật trà xanh trước mặt cậu.
Nhưng mà Ôn Trà còn chưa mở miệng, Tề Tu Trúc đã lạnh lùng hỏi lại: "Hiểu lầm cái gì rồi hả? Ngược lại cậu nói một chút xem."
Không nghĩ tới Tề Tu Trúc lại nói chuyện, Trần Thi Thi á khẩu không trả lời được.

Lúc này nếu là người trong cuộc khác không phải đều sẽ giữ im lặng, không nói sao, làm sao cả đám người này lại không như thế?
"Còn anh đấy, ở nơi đó lén lén lút lút làm cái gì? Tìm chú nhỏ có việc sao?" Ôn Trà nhướng cằm, tra hỏi Ôn Nhạc Thủy.
Ôn Nhạc Thủy cố gắng đè nén lửa giận, cuối cùng giữ được nội tâm bình tĩnh, Ôn Trà dựa vào cái gì mà vênh mặt hất hàm sai khiến như thế, không phải dựa vào thân thế tốt đẹp và sự sủng ái của người khác sao?
Cậu ta lấy dũng khí, hỏi thăm: "Ôn Trà, anh có lời muốn nói riêng cùng Tề Tu Trúc, em có thể tránh đi không?”
Anh tìm tới Tề Tu Trúc chỉ là bởi vì biết Tề Tu Trúc là người đứng sau đầu tư, cậu ta hi vọng Tề Tu Trúc có thể nói giúp cậu ta cùng đạo diễn để cậu ta được an ổn mà rời khỏi chương trình, không gây ra tranh chấp nào.

Tuy hợp đồng nói nửa đường rời khỏi chương trình cần thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù, nhưng cậu ta tin tưởng, bằng vào năng lực của Tề Tu Trúc chắc chắn có thể giải quyết.
Nhưng cậu ta không thể ở trước mặt tất cả mọi người nói ra điều thỉnh cầu này, Ôn Trà rất có thể đã nổi lên nghi ngờ, cậu ta không thể mạo hiểm nữa.
Ôn Trà thu phản ứng của cậu ta vào trong mắt.
Đây mới là dáng vẻ vốn có của Ôn Nhạc Thủy, trước đó bộ dáng sợ hãi rụt rè như thế làm cậu thấy không quen, dù sao Tiểu Bạch hoa bình thường sẽ không đơn giản mà bị đánh ngã như vậy, mỗi ngày đều phải cứng cỏi, vì chính mình mà hô một tiếng cố lên để cổ vũ nhiệt huyết.
"Không thể." Ôn Trà rất xấu xa, cậu lắc đầu, nhón chân lên hôn một cái lên khóe môi Tề Tu Trúc: "Vì anh ấy với em là một.”
Ôn Nhạc Thủy ngạc nhiên đến nỗi lui lại hai bước.
Ôn Trà cùng Tề Tu Trúc?
Làm sao có thể!
Tề Tu Trúc không phải ghét nhất là loại người xinh đẹp, làm ra vẻ trà xanh như Ôn Trà hay sao? Làm sao lại ở bên Ôn Tr? Lẽ nào đến Tề Tu Trúc cũng không có cách nào chống lại sự mê hoặc của Ôn Trà sao?
Trần Thi Thi đang ở một bên yên lặng cũng ngạc nhiên lên tiếng: "Cái gì?"
Ôn Trà "Ừm hừ" một tiếng: "Làm sao? Không được sao? Em cùng chú nhỏ đều chưa kết hôn, không thể ở cùng một chỗ? Chẳng lẽ các người cảm thấy chú nhỏ không xứng với em? Ôi, không có cách nào, tình yêu là như vậy, không thể nói lý."
Tề Tu Trúc nhịn cười, liếc mắt nhìn cậu, ôm lấy eo cậu giúp cậu có điểm tựa, bị giáng chức thấp cũng không tức giận.

Trong mắt Trần Thi Thi cùng Ôn Nhạc Thủy, hoàn toàn là dáng vẻ bị sắc đẹp làm cho mờ mắt.
Ôn Trà lười biếng dựa sát vào trên thân Tề Tu Trúc, con mắt đa tình nhìn chằm chằm Ôn Nhạc Thủy, nói lời cảm ơn mười phần chân thành:

"Cảm ơn anh, giúp tôi sau khi bỏ lỡ kẻ đồi bại, lại tìm được chân ái."
Ôn Nhạc Thủy nghe không lọt cái gì, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy miệng Ôn Trà đóng đóng mở mở.

Trong nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp Ôn Trà vô cùng trào phúng, khuôn mặt Tề Quân Hạo lạnh lùng trách cứ, gương mặt Tề Tu Trúc anh tuấn xa cách, còn có đám dân mạng chửi bới điên cuồng...!trong đầu Ôn Nhạc Thủy thoáng hiện, ầm ầm như là núi lở khiến đầu của cậu ta đau như bị bẻ gãy vậy.
Cậu ta nhắm mắt lại, ngã thẳng tắp xuống sau lưng.
Ôn Nhạc Thủy té xỉu, bị tổ đạo diễn đưa đến trên trấn bệnh viện bên trên khẩn cấp.
Mọi người hết sức tò mò về nguyên nhân, nhưng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì.
Duẫn Vũ nhìn thấy Ôn Trà ăn xong điểm tâm thì đi ra ngoài, trộm hỏi cậu: “Cậu có nhìn thấy Ôn Nhạc Thủy bị sao không?"
Nào chỉ là nhìn thấy, mà cậu chính là cái kẻ đầu têu.
"Có thể là thân thể của anh ấy không tốt." Ôn Trà trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
Duẫn Vũ lại hết sức đồng ý: "Không ăn cơm cho thật ngon lại đi té xỉu, tôi không thấy cậu ta ăn được mấy miếng."
Những người khác rất tán thành: "Sắc mặt Trần Thi Thi cũng rất khó coi, đây đều là do không ăn cơm của Ôn Trà."
Đúng dịp, Trần Thi Thi sắc mặt kém cũng là nguyên nhân do Ôn Trà.
Ôn Trà yên lặng im miệng, kéo dài loại hiểu lầm này.
Không có một khách quý, chương trình nên tiếp tục thì vẫn phải tiếp tục.

Bọn họ nghỉ dưỡng sức một phen, lần nữa xuất phát thì thời gian đã đến giữa trưa, Tổ chương trình sợ một khách quý lại té xỉu nữa, nên phát năm mươi đồng tiền, còn khẩn cấp phân phát hai mươi đồng tiền cho bọn họ để bọn họ ăn chút cơm trưa, đồng thời yêu cầu trong vòng ba canh giờ phải trở về nghỉ ngơi tại chỗ.
Phải biết trên đường ngồi xe vừa đi vừa về một chuyến cũng phải cần thời gian hai tiếng, thừa lại một giờ chỉ sợ không tìm được gì ở thôn dân.
Duẫn Vũ đậu đen rau muống: "Thật là muốn đem Tổ chương trình này đánh chết, vừa sợ chúng ta chết vừa sợ chúng ta thành cậung."
"Cậu dự định mua cái gì?" Ôn Trà hỏi.
"Mua bao hạt giống hoa? Hoặc là hạt giống rau? Cậu thì sao?" Duẫn Vũ suy đoán, dù là từ nhỏ cậu ta sinh hoạt ở nông thôn, nhưng cũng không có cách nào trả lời câu hỏi khó này của Tổ chương trình.
Ôn Trà nhún vai: "Cuộc sống của tôi đều là trực tiếp quét thẻ, chưa từng dùng tới tiền mặt.”
Duẫn Vũ bị thuyết phục: "Được thôi, thấy cái gì thì mua cái đó.

Nếu là chuyện Ôn Nhạc Thủy té xỉu truyền đi, Tổ chương trình sứt đầu mẻ trán, đoán chừng cũng ốc còn không mang nổi mình ốc.

Hiện đang cầu khẩn Ôn Nhạc Thủy sẽ không nhân lúc này mà nói linh tinh.”

Cậu ta vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một tiếng "Ọe"vang dội, Duẫn Vũ vội vàng xoay người tìm kiếm ai đang buồn nôn, đạt được trình độ nghe được đến tên Ôn Nhạc Thủy là có thể buồn nôn.
Kết quả hàng sau mọi người đồng loạt mở túi bóng rác, dúi đầu vào bên trong.

Một đường xóc nảy như vậy, không ít người trên xe điên cuồng nôn khan, âm thanh nôn mửa liên tiếp vang lên.
"Lái xe, lái chẫm rãi chút." Duẫn Vũ một bên đưa nước cho đồng bạn vừa nói với lái xe.
Lái xe đồng ý.
Duẫn Vũ gấp gái, nếu lại tiếp tục như thế, những người này chưa đi được tới thôn trấn đã phải kéo tới bệnh viện cùng Ôn Nhạc Thủy rồi.
Sắc mặt Ôn Trà bình tĩnh, không có một chút khó chịu, vỗ vỗ thăm dò vai lái xe: "Lái xe, anh nghỉ ngơi một chút, để tôi lái."
?
Lái xe khoa tay một đống, Ôn Trà móc ra một cái bằng lái xe, thân mật nói với các bạn học sắc mặt tái nhợt phía sau: "Đừng sợ."
Càng sợ hãi hơn.
Tài xế do dự một chút rồi dừng xe ở ven đường, dưới ánh nhìn của mọi người, Ôn Trà trao đổi chỗ ngồi với tài xế.
Bọn họ nhìn chằm chằm Ôn Trà mảnh khảnh leo lên chỗ lãi, lưu loát chỉnh dây đai, chóp mũi ngạo nghễ ưỡn lên, hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Trong khi bọn họ sắp nên đến lật trời, lại có tác phẩm Tây Thiên nghệ thuật.
Ôn Trà đạp cần ga, xe phi qua vũng bùn đường nhỏ mà có cảm giác như đi trên đất bằng, tất cả khó chịu kẹt tại cổ họng bọn họ đều bị gió đập vào mặt, nuốt trở lại vào trong bụng.
Cái này chính là lấy độc trị độc, thừa dịp dạ dày còn không chú ý, đánh úp lại nó không cho nó muốn ói.
Lái xe khoa tay, dựng lên cái ngón tay cái cho Ôn Trà.
Trước thời hạn hai mươi phút đến được trấn, thị trấn nhỏ so với trong thôn thì phồn hoa nhiều, có thể nói là tiếng người huyên náo, mọi người cảm ơn Ôn Trà xong, thuận tiện hỏi: "Cậu chuẩn bị đi nơi nào?"
Bọn họ hiện tại vô cùng thanh tỉnh, nhận thức được đạo lý này "Đi theo Ôn Trà có thịt ăn", làm chuyện gì đều vô ý thức cần tìm kiếm trợ giúp từ Ôn Trà.
"Qua ăn cơm trưa." Ôn Trà thành khẩn trả lời.
"Ăn cái gì?" Bữa sáng vừa rồi bị nôn ra hết nên mọi người nghe vậy đều cảm thấy một chút đói.
Tổ Đạo diễn muốn khóc, một đám người khi ở bên ngoài phỏng vấn thì mạnh mẽ tranh đoạt thế nào, bây giờ ai cũng tín nhiệm Ôn Trà như Phật.
Ôn Trà cũng không hiểu rõ: "Tiện cái gì ăn cái đó đi."
Không thể đem tiêu tiền quá nhiều được, còn thừa lại để một chút mua lễ vật, dù sao lễ vật là muốn tặng cho đồng hương, coi như không quá quý giá nhưng cũng không thể qua loa.
Nhóm người nghe vậy, bị câu nói này làm cảm động muốn khóc, để một người thiếu gia Kim Tôn ngọc quý nói ra lời như vậy, là tư tưởng giác ngộ như thế nào chứ.


Bọn họ phát hiện chỉ cần không khiêu khích Ôn Trà, cậu sẽ đối sử với họ khiến họ cảm thấy cậu là người dịu dàng nhất, ngọt ngào thiên sứ nhất.
"Được." Duẫn Vũ đồng ý: "Vừa đi vừa tìm xem, tìm tiệm mì đi."
Cuối cùng bọn họ quyết định ăn chút mì hoành thánh lót dạ một chút, còn chưa đi đến tiệm mì hoành thánh trước đó đã gặp ở ngõ hẻm, một cậu gái mắt tinh chỉ vào thanh niên tóc vàng đằng trước, nói: "Đây không phải đồng hương chăn dê nhiệt tình hôm qua sao?"
"Ôn Nhã!" Ôn Trà dù bận vẫn ung dung gọi Ôn Nhã đang có ý đồ chuồn đi.
Ôn Nhã làm như không nghe thấy, chân bước không ngừng.
Ôn Trà bịt mũi lại, hô một câu: "Ôi chao, ai, ôi, tiền của soái ca nào đánh rơi mất vậy!”
Soái ca, tiền.
Ôn Nhã lập tức động đậy, lập tức quay đầu, kết quả không có tiền, chỉ có khuôn mặt Ôn Trà cười nhẹ nhàng đã đến gần: "Này, thật là đúng dịp!"
Đúng dịp cái đầu của cậu.
Hôm qua sau khi về nhà, trong lúc vô tình Ôn Nhã tiết lộ chuyện anh ta qua tìm Ôn Trà, bố mẹ anh ta vậy mà mắng anh ta đến máu chó đầy đầu.

Mẹ anh ta cũng tranh thủ thời gian, thần thần bí bí đi đến ban cậung gọi điện thoại, bố anh ta còn không nguôi giận mà cầm cây gậy đánh anh ta, cảnh cáo anh ta từ nay về sau phải bám lấy Ôn Trà đi.

Lúc trước đều là Ôn Trà bám lấy anh ta, dựa vào cái gì mà bây giờ muốn trái lại, anh ta không phục, sau khi chạy đi ra ở quán Internet qua một đêm, hiện tại đang chuẩn bị qua cùng đám bạn xấu đi uống rượu, ai biết thế giới nhỏ như vậy, lại đụng phải Ôn Trà.
"Đừng cản đường ông đây, tôi muốn đi ăn cơm, mau cút." Ôn Nhã dùng sức xô đẩy Ôn Trà.
Ôn Trà không nhúc nhích tí nào, đồng thời nâng cao thanh âm, nói ra ngoài: "Cái gì? Anh muốn mời chúng ta ăn cơm? Tạ ơn đồng hương! Anh thật phóng khoáng, mì hoành thánh nhà này nổi tiếng, chúng ta đi ăn nó đi!"
Trước mắt mọi người sáng lên: "Thật sao? Tạ ơn đồng hương, quá khách khí rồi."
"Thật là người tốt."
Mọi người không ngừng cảm ơn, bạn bè không tốt của Ôn Nhã nhìn thấy Ôn Trà trước mắt thì đều ngạc nhiên, lập tức khuyến khích Ôn Nhã: "Chẳng phải là một bát mì hoành thánh thôi sao, mời em ấy ăn đi."
Một đám đồng đội heo!
Ngoại trừ Ôn Nhã không tình nguyện, một đám người bao lấy cửa hàng mì hoành thánh nho nhỏ.

Ôn Trà cùng Ôn Nhã ngồi một bàn, khách quý khác ngồi một bàn, đám bạn xấu đang ân cần với Ôn Trà: "Em trai, đang quay chương trình sao?"
Ôn Trà cười, đáp lại: "Tôi lớn hơn so với các cậu."
"Được rồi, anh trai." Trong đám có em trai tóc đỏ biết nghe lời, đổi lại xưng hô.
"Các người chuẩn bị đi làm cái gì?" Ôn Trà hỏi.
Em trai thành thật khai báo: "Uống rượu đấy, Ôn Nhã mời khách.

May mắn là các người gặp phải Ôn Nhã lúc anh ta còn chưa uống, nếu anh ta uống say phát điên có thể thật là muốn chết rồi."
Ôn Trà ngược lại có ấn tượng với cái này, Ôn Nhã say rượu phát điên, thói quen này giống bố nuôi của Ôn Trà, là di truyền.


Nguyên thân từng vì bọn họ uống rượu sau đó bị nhục mạ mà thậm chí đánh nhau.
"Say rượu phát điên mà các người cũng chịu được?" Ôn Trà làm ra dáng vẻ giật mình: “Xem ra là do có tiền ư."
Tóc đỏ tự cho là gặp được tri âm, nếu không phải không có tiền uống rượu thì ai lại muốn duy trì loại hữu nghị này, cậu ta nhanh chóng trở mặt: "Đúng, bố Ôn Nhã có tiền, nhà anh ta..."
Mắt thấy đám bạn xấu muốn kể lại chuyện xấu của mình sạch sành sanh, Ôn Nhã vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Được rồi, còn không tranh thủ thời gian ăn! Ăn cũng ngăn không nổi miệng của các người."
Tóc đỏ bĩu môi, múc một muỗng mì hoành thánh vào trong miệng.
Nhưng hết lần này tới lần khác đều không ngăn nổi miệng Ôn Trà, Ôn Trà ngược lại tìm tới Ôn Nhã: "Ôn Nhã, tôi thấy cậu bước đi khập khiễng? Đây là thế nào?"
Ôn Nhã giữ kín như bưng: "Chuyện không liên quan tới mày!"
Ôn Trà như có điều suy nghĩ: "Há, là bị đánh đi! Bị người nào đánh? Bố mẹ cậu? Bởi vì tôi sao?"
Sắc mặt Ôn Nhã tái xanh: "Đã nói không chuyện không liên quan tới mày!"
"Há, bố mẹ cậu bời vì cậu gặp mặt tôi mà đánh cậu." Ôn Trà hiệu suất cao, tổng kết lại rồi nói.
Ôn Nhã sắp ngất xỉu, làm sao Ôn Trà lại linh như vậy, biết tất cả mọi chuyện.
Tuy hôm qua bố mẹ anh ta đánh rất hung ác, nhưng dung lượng não Ôn Nhã không lớn não tử cũng hơi hơi đoán được chính mình có khả năng thật sự đã phạm sai lầm, anh ta nôn nóng bất an, lấy điện thoại di động ra dưới bàn, lén nhắn tin cho bố mẹ của anh ta, toàn thân tràn ngập lo nghĩ.
"Các ăn người từ từ, tôi thanh toán tiền, tôi vội qua uống rượu." Ôn Nhã sốt ruột thì cũng chẳng muốn so đo tiền nong, vội vàng ném câu này rồi lấy chân què chạy trốn.
Tóc đỏ nói thầm câu "Gấp cái gì", cậu ta còn muốn xin Ôn Trà phương thức liên lạc, nhưng xoắn xuýt xong vẫn đi theo ra ngoài.

Những người khác cũng hùng hùng hổ hổ do dự đuổi theo.
Ôn Trà chậm rãi ăn xong mì hoành thánh nóng hôi hổi, da mỏng nhân bánh nhiều.

Sau khi cùng tạm biệt đám người đồng hành khách quý xong, trong lòng Ôn Trà đã có sáng kiến, đi thẳng đến siêu thị lớn nhất trên trấn, đem toàn bộ số tiền còn lại mua sữa bò cùng bơ nhạt, tính toán xong sổ sách, cậu quay người về sau nhìn anh quay phim.
Cuối cùng vẫn là Ôn Trà yêu thương anh trai quay phim, vì anh ta mà hôm nay quay chụp thêm: "Được thôi, vậy chúng ta tiếp tục đi dạo một vòng trên trấn."
Một hồ sơ tìm kiếm chương trình nghệ thuật, mục đích là biến thành một chương trình du lịch.
Sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu vào phía trên thị trấn nhỏ tường trắng ngói đen, rất có cảm giác điềm tĩnh ý thơ, bọn họ chậm rãi đi dạo ở thị trấn nhỏ.
Khi đi ngang qua đám trẻ, Ôn Trà sẽ cùng bọn họ náo nhiệt trong một giây lát, đi ngang qua ca sĩ lang thang Ôn Trà sẽ ngừng chân lắng nghe, sau cùng cậu đứng ở trước mặt người nghệ nhân làm kẹo đường, người đó đang vẽ một con mèo nhỏ.

Ôn Trà ngồi xổm xuống, xích lại gần nhìn, con mắt lóe sáng, lông mi thật dài, cũng giống một bé mèo nhỏ đáng yêu.
Nhanh mưa cho cậu ấy đi!
Fan hâm mộ hò hét trong lòng.
Người nghệ nhân cười, muốn đưa cho Ôn Trà con mèo nhỏ này, Ôn Trà vội vàng lắc đầu từ chối, hình ảnh tĩnh mịch lại tươi đẹp.
Nhưng mà một giọng nữ sắc nhọn lại đột nhiên phá vỡ không gian yên tĩnh, một người phụ nữ mập lùn béo, treo đầy tai tiếng đến trước màn ảnh, bắt lấy tay Ôn Trà, tràn ngập nước mắt: "Tiểu Trà! Mẹ rất nhớ con!".

Bình Luận (0)
Comment