Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật

Chương 65

“Cái nút bịt tai này chất lượng rất tốt.” Trịnh Minh Trung mang vào cảm thấy thế giới yên tĩnh hơn nhiều, anh ta trợn mắt nhăn mặt khi nhìn thấy bóng dáng của Quân Hạo đang rời đi, đợi cho đến khi những người khác đều biến mất thì anh ta mới buông cái nút bịt tai xuống.

“Quay trở về tôi đưa cho anh một hộp.” Ôn Trà vô cùng hào phóng.

Nhưng Trịnh Minh Trung lại nghĩ rằng sự hào phóng của Ôn Trà là do anh ta đang buồn vì không có một chiếc xe. Ấp úng một lúc lâu không biết chiếc xe nào có tính năng tốt và độ an toàn cao, anh ta đã phải bỏ ra số tiền rất lớn để cải tạo chiếc xe để đuổi theo Ôn Trà, vậy mà Ôn Trà lại không có lương tâm đem xe trả lại cho anh ta.

Ôn trà nghe xong cười nói: "Thật sao? Vậy thì tôi càng thích nó, cảm ơn cậu chủ đã bỏ những thứ mình yêu thích.”

Trịnh Minh Trung nản lòng, trông cậy vào lương tâm của Ôn Trà không bằng mong một người tốt bụng đưa cho anh ta một chiếc xe.

"Được được được, em trai, đợi mấy ngày nữa anh sẽ đến cục quản lý sang nhượng cho cậu.” Trịnh Minh Trung chấp nhận số phận của mình, giọng điệu vô thức có chút dỗ dành.

Ôn Trà vui vẻ ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh Tiểu Trịnh.”

Trịnh Minh Trung khó tin móc lỗ tai của mình, trên mặt  từ từ nở một nụ cười lớn, không thể che giấu được.

Quá ngọt, anh ta cuối cùng cũng biết cảm giác nhịn không được mua đồ cho Ôn Trà của Ôn Vinh là như thế nào.

Vừa mềm mại lại ngọt, ngào, nghe còn êm tai hơn cả tiếng người dẫn chương trình. Cái này thì ai có thể chịu đựng nổi.

“Em trai đừng khách sáo, là đáng đời anh.”Trịnh Minh Trung nhanh chóng và nhiệt tình đáp lại.

Vui mừng khi nhắc đến chiếc xe mới, Ôn Trà thay một bộ quần áo mới phù hợp với nó, xoay vô lăng lái xe đến điểm cần đến.

Khi gần tới địa điểm cần đến, cảnh tượng trước quán cà phê trên phố càng ngày càng rõ ràng. Tề Tu Trúc đang đứng ở trước cửa, không biết có phải bởi vì vò đã mẻ không sợ rơi hay không, mà anh ít mặc vest hơn, mỗi ngày đều mặc chiếc áo len chui đầu đơn giản, áo sơ mi trắng,..  mà Ôn Trà mua cho anh, giống như một nam sinh viên đại học đẹp trai chững chạc ẩn giấu ý chí kiên định.

Chà, nó phù hợp hơn với bối cảnh được nuôi dưỡng.

Ôn Trà dừng xe trước chỗ đậu xe tạm thời bên đường. Dù bận nhưng Tề Tu Trúc vẫn ung dung lễ phép từ chối một người đang đến gần xe của mình, mở cửa xe ngồi vào chỗ cạnh tài xế.

“Tôi mang nước quýt có ga cho cậu.” Tề Tu Trúc đưa chiếc túi đựng nước tinh xảo đưa cho Ôn Trà, đồng thời đưa một ống hút vào miệng Ôn Trà.

Thật giống như vừa phá sản, Tề Tu Trúc đã khác so với trước đây, cả người chìm xuống dưới, nhưng mà có thể lờ mờ cảm nhận được sự nhẹ nhõm thoải mái của anh. Nếu xét ở góc độ khác, không phải làm cộng sự với một đồng đội heo, Ôn Trà cũng sẽ vui vẻ.

Ôn Trà uống một ngụm, bọt khí mang theo sự ngọt ngào của quýt lên men đọng trên đầu lưỡi của cậu.

Tề Tu Trúc đặc biệt có năng lực phân biệt, nhìn thấy liền lấy ra. Cái gì Ôn Trà cũng chỉ thích nếm mấy  ngụm, một khi bắt đầu cắt ống hút thì có nghĩa là cậu không có hứng thú gì với thứ đó nữa.

“Được rồi, tiểu Trúc Tử.” Ôn Trà dành cho anh ta câu trả lời khẳng định.

“Chắc là vậy, kim chủ.” Tề Tu Trúc thắt chặt dây an toàn rồi rụt tay về.

Dù sao cũng là chủ nợ, Ôn Trà được phục vụ nên rất hài lòng, không kể trên giường hay dưới giường, toàn thân đều cảm thấy thoải mái.

Vì vậy, coi như một phần thưởng, kim chủ đã đưa người tình nhỏ của cậu đến một ngôi nhà mới.

Nghe nói ông cụ Tề còn định bán nhà để trả nợ, vậy đồng nghĩa với việc Tề Tu Trúc không có chỗ ở, bản thân là kim chủ của anh ta, Ôn Trà quyết định lấy danh nghĩa một chung cư nhỏ thu nhận và giúp đỡ Tề Tu Trúc.

Căn phòng mới này gần trường đại học của Ôn Trà, có đôi khi có tiết học vào buổi chiều cậu sẽ tới đây để ở, cho nên cũng có hơi thở cuộc sống, ở trên ghế sô pha còn có gối ôm và gấu bông của Ôn Trà.

Bọn họ mua được một ít đồ dùng hàng ngày từ siêu thị rồi thêm vào, Tề Tu Trúc để dép ở cửa ra vào, sau đó mang thêm đồ của mình để vào phòng tắm và các phòng khác của Ôn Trà.

Ôn Trà nhìn anh ta thong thả đi dạo ở trong sân, giống như ở nhà mình, đem từng chút dấu vết sinh hoạt của anh ta xâm nhập vào cuộc sống của Ôn Trà.

Ôn Trà luôn cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Tề Tu Trúc không có chuẩn bị gì ở phía sau sao?

“Nhà anh thật sự sắp phá sản sao?” Ôn Trà hỏi: “Tại sao tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm? Anh sẽ không nói dối tôi đúng không?”

Làm sao một lão đại lại có thể mộc mạc giản dị như vậy, anh ta lại không chừa một đường lui cho mình.

“Cổ phần của nhà họ Tề vẫn nằm trong tay bố tôi, tôi chỉ là một người làm công, cổ phần thật sự không có nhiều như của cậu.” Tề Tu Trúc ngồi bên cạnh cậu giải thích: “Về việc gia đình tôi có phá sản hay không. Vẫn còn phải xem liệu có thể đạt được một thỏa thuận trong tương lai hay không.”

"Vậy anh thật sự không có bài diện." Ôn Trà lẩm bẩm: "Anh lại còn làm mất tiền của tôi.”

Một chút ít bản lĩnh của đại ca, anh cũng không có.

Hơn nửa cậu thực sự không hiểu những thứ này, nghe xong liền thấy nhức đầu, cậu cũng không biết Tề Tu Trúc có đang lừa dối mình không. Ôn Trà quyết định khi trở về nhà sẽ kể lại chuyện này cho Ôn Vinh nghe, xem anh ta có thể phát hiện ra chỗ nào không đúng không.

Mí mắt Ôn Trà trợn lên, con ngươi đảo một vòng, Tề Tu Trúc liền biết con hồ ly nhỏ này trong lòng còn đang nghỉ ngơi, nhưng anh cũng không quan tâm, bàn tay vốn dĩ đang ôm eo Ôn Trà đã lần theo vạt áo đi vào bên trong.

Ở sống lưng của Ôn Trà có một chỗ lõm xuống, mỗi lần Tề Tu Trúc chạm vào đều giống như bị nghiện, không kiềm chế được mà vuốt ve.

"Anh làm gì vậy?" Ôn Trà cảnh giác, "Ban ngày..."

Làm sao cậu lại có cảm giác nhân vật của mình và Tề Tu Trúc trở nên trái ngược nhau, rõ ràng trước đây cậu tham lam cơ thể của Tề Tu Trúc, còn bây giờ thì ngược lại.

“Để không bị đuổi khỏi nhà mới, tôi phải phục vụ cậu thật tốt.” Tề Tu Trúc lầm bầm mấy lời này ở trong cổ họng.

"Kim chủ để cho anh đứng phục vụ." Thật ra thì trong lòng Ôn Trà rất muốn, nhưng cậu có tâm lý phản nghịch rất nặng, cho nên nhất định phải nói không.

Tay của Tề Tu Trúc lại ấn xuống một cái, giọng nói của Ôn Trà bị bóp nghẹt, lập tức nằm xuống dặn dò anh: “Phục vụ cho tốt.”

Tề Tu Trúc cảm thấy rất vui, xoay người vùi mặt mình vào cổ Ôn Trà, bật cười thành tiếng.

Ôn Trà luôn cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Tề Tu Trúc không có chuẩn bị gì ở phía sau sao?

“Nhà anh thật sự sắp phá sản sao?” Ôn Trà hỏi: “Tại sao tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm? Anh sẽ không nói dối tôi đúng không?”

Làm sao một lão đại lại có thể mộc mạc giản dị như vậy, anh ta lại không chừa một đường lui cho mình.

Ôn Trà ghét bỏ muốn đẩy ra.

“Để tôi nghỉ ngơi một lát.” Giọng nói của Tề Tu Trúc truyền tới, buồn bực ở trong lồng ngực của bọn họ.

Ôn Trà muốn đẩy tay của anh ra, nhưng từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy cái cổ vươn ra từ dưới mũ áo len của Tề Tu Trúc. Anh rõ ràng là một người đàn ông mạnh mẽ nhưng lại không kiêng dè biểu hiện ra sự yếu đuối của mình.

Tề Tu Trúc chắc hẳn đã rất mệt mỏi, người đứng đầu mới của nhà họ Trì bận rộn mấy ngày thì đã đổ bệnh, không biết là bị ốm do quá mệt mỏi hay là bị hai người con bất hiếu chọc cho tức đến mức phát bệnh, kết quả mọi thứ lại chuyển tới trên người Tề Tu Trúc. Cho nên Tề Tu Trúc nói đúng, anh chỉ là một người làm công chăm chỉ cần cù.

Được rồi, ai bảo anh mềm lòng như vậy, cuối cùng cậu lắc lắc vai Tề Tu Trúc: “Anh lên trên giường nghỉ đi.”

Buổi chiều ánh nắng mặt trời vừa phải, Ôn Trà ngồi ở trên giường, sử dụng máy tính bảng để xử lý bài tập của mình. Tề Tu Trúc đang ngủ thiếp đi ở bên cạnh cậu, thở đều đều thật dài.

Ôn Trà cảm thấy cuộc sống gia đình của mình  còn thoải mái và hạnh phúc hơn anh rất nhiều. Tâm trạng của cậu rất tốt, sau khi sửa lại bài tập, cậu đã  viết một đoạn nhạc ngắn cho đàn cổ cầm có tên là “Sinh môn” rồi gửi cho Edward.

Một lúc sau đối phương trả lời: [ Cám ơn Tiểu Trà, trần đấu giải tiếp theo của tôi sắp bắt đầu, cậu có muốn tới xem không?]

Ôn Trà không trả lời Edward, nhưng không thể để cho chó má phá hỏng tâm trạng tuyệt vời của mình.

Cậu để đồ vật của mình sang một bên rồi nằm xuống bên cạnh, thỉnh thoảng lại nghịch lông mi của Tề Tu Trúc, có lúc lại buộc bím tóc nhỏ ngược lên trời. Tề Tu Trúc không chịu nổi sự nghịch  ngợm của cậu, liền vòng tay qua ôm.

Bầu không khí rất tốt, Ôn Trà mơ màng ngủ một lát, một lúc sau liền chui ra khỏi ngực của Tề Tu Trúc đi vào tắm rửa, thay một bộ quần áo khác rồi đi ra ngoài.

Cậu mới thoát khỏi lồng ngực của một người con trai ra, thì thấy mẹ của anh, Ôn Trà và người nhà họ Tề là đòn bẩy.

Bà Tề vừa gặp đã ôm lấy cậu đầy trìu mến: “Tiểu Trà, đã lâu rồi không gặp cháu.”

Ôn Trà bình tĩnh nhìn gương mặt của bà Tề, làn da của bà vẫn thanh tú, mịn màng, tình trạng tốt đến bất ngờ, dường như bà không bị ảnh hưởng bởi nguy cơ nợ nần.

Ánh mắt của bà Tề nhạy bén như ưng: “Tiểu Trà, cháu đang nhìn mặt bác làm gì vậy?”

Ôn Trà xin lỗi: "Xin lỗi bác, cháu..."

Bà Tề cười tươi như hoa: “Bác biết, cháu quan tâm bác.”

Bà chú ý tới việc Ôn Trà gọi bà là “Bác”  thay vì gọi là “Bà Tề”.

Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là con trai của bà có tiền đồ đấy!

Không chỉ có vậy, Ôn Trà gần đây cũng ít gọi Tề Tu Trúc là “Chú” chỉ gọi anh bằng họ và tên, thỉnh thoảng muốn làm nữ thì mới gọi một tiếng “Chú nhỏ”.

Thay đổi thân phận và lên chức thành công, bước đầu tiên của sự thay đổi đó là đổi cách xưng hô.

Không ai hiểu con bằng mẹ, bà Tề có thể cảm nhận được rằng Tề Tu Trúc mỉm cười vui vẻ khi anh thỉnh thoảng thất thần vào những dịp gần đây và bà nghĩ tới Ôn Trà. Bà cũng không cảm thấy quá kinh ngạc về vấn đề này và cũng chấp nhận nó. Hiện tại hai người cũng không cưới, cũng không liên quan tới vấn đề đạo đức, người trẻ tuổi thích làm gì thì làm. Bà giơ cả hai tay và hai chân đồng ý cho Tề Tu Trúc và Ôn Trà ở bên nhau, chỉ là bây giờ…

“Tiểu Trà, hôm nay bác hẹn cháu ra ngoài là có việc muốn nói với cháu.” Bà Tề muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng dưới cái nhìn khích lệ, bà cũng dũng cảm nói ra: “Cháu đừng ghét bỏ Tu Trúc, mặc dù hiện tại nó không xứng với cháu, nhưng cháu đừng bỏ rơi nó!”

Trước đó bà có đề cập với ông cụ để cho Ôn Trà tới nhà bọn họ, nhưng thật ra là muốn nhắc nhở nhà ông hai đừng quấy rối Ôn Trà, dĩ nhiên là nếu Ôn Trà thật sự đồng ý thì bà liền một mũi tên trúng hai đích. Nhưng bây giờ nhà bọn đều nghèo, làm gì còn mặt mũi để Ôn Trà gả tới.

Bà Tề này rất biết suy nghĩ ngược, vậy để cho con trai của bà vào nhà họ Ôn đi.

Con trai của bà ở nhà của cậu ăn ngon ngủ ngon, người mẹ đang cố gắng chào hàng con trai với cậu, hai người đều không trao đổi với nhau về tiến độ hoàn thành nhiệm vụ sao?

Ôn Trà đẩy bà Tề đến trước chỗ ngồi: "Bác, chúng ta ăn cơm trước đi."

Hoàn cảnh bữa ăn tây quen thuộc, thịt bò bít tết, rượu vang, nấm cục,… chẳng qua là một số món ăn khác thường trên bàn, nhưng bà Tề lại đột nhiên bật khóc.

"Bác?" Ôn Trà do dự nâng dao nĩa lên.

"Không sao." Bà Tề hung hăng đưa một miếng thịt bò bỏ vào miệng: “Đã rất lâu rồi bác không ăn ngon như vậy.”

Ôn trà nghĩ: Có lẽ Tề Tu Trúc không có gạt cậu, kế toán nội bộ nhà họ Tề cũng túng quẫn đến mức này.

Cậu quyết định đối xử với Tề Tu Trúc tốt hơn một chút.

Điều anh không biết là đây thực sự là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.

Trên thực tế, nhà họ Tề còn lâu mới kiệt sức, ít nhất cũng đủ ăn, nhưng bà Tề đột nhiên muốn thích ứng trước với cuộc sống tương lai nên tình nguyện học nấu ăn, kết quả làm ra một đống đồ vật không nhận ra hình dáng là gì, ép buộc mình và ông xã của mình ăn. Chỉ đáng thương cho ông cụ Tề, sức khỏe đã không tốt,  không thể uống thuốc bổ, lại còn bị ép ăn đồ chết, nên đặc biệt khổ sở.

Bà Tề không biết rằng lời nói của mình đã gây ra hiểu lầm lớn như vậy, bà đang cố nhét thứ gì đó vào miệng, và thầm thề sẽ không bao giờ tự tay nấu ăn nữa.

Kết quả, một giọng nữ sắc bén cùng với hương thơm truyền đến, khẽ thở dài: "Mẹ, tại sao mẹ lại sống đáng thương như vậy?"

Bà Hai Tề ăn mặc đẹp đẽ, toàn thân từ trên xuống dưới đều là quần áo mùa thu mẫu mới nhất của các thương hiệu lớn, giống như một cây thông giáng sinh đeo đầy quà.

Sau khi nhà ông hai rời khỏi nơi ở chính của nhà họ Tề bà còn buồn phiền rất lâu, sau khi ông cụ Tề phân chia đồ đạc cho vợ trước rồi đuổi họ đi, không có nghĩa là bọn họ đã rút lui khỏi trận chung kết của những người thừa kế.

Cuối cùng chồng của bà lại thần thần bí bí quát mắng bà, để bà không quấy rối và làm xáo trộn mọi thứ mà bọn họ đã sắp xếp. Không ngờ tới chỉ trong một đêm, bởi vì một quyết định sai lầm mà gây nên tổn thất. Nhà ông cả và nhà ông hai đành chấp nhận thua lỗ vì số cổ phần nhỏ của họ. Mà Bà hai lặng lẽ nhìn thấy những ông chủ của công ty khác nhận được lợi ích từ chuyện này, nên đã tươi cười nói chuyện với chồng của mình.

Cái này có gì mà không hiểu chứ?

Bà Hai lập tức hiểu rõ ông Cả và ông Hai đang có âm mưu gì, đành chấp nhận. Bà ta nóng lòng muốn nhìn thấy nhà họ Tề suy tàn, hôm nay đúng lúc gặp được bà Tề ở đây, phải diễu võ dương oai phô trương quyền lực của mình mới được.

“Khi đuổi chúng con ra khỏi nhà, mọi người cũng sẽ không ngờ tới mình cũng đi tới bước đường ngày hôm nay chứ? Mẹ, mẹ có hối hận không?” Bà hai chỉ cảm thấy tự hào.

"Hối hận." Bà Tề bắt đầu ăn nấm cục, bình tĩnh nói: “Hối hận vì không bảo quản gia dùng chổi đuổi các người ra khỏi cửa.”

Lại có người đắc ý hơn bà, bà không chịu nổi.

“Nếu bà và bố đồng ý nhượng bộ chúng tôi, chúng tôi vẫn sẽ cố gắng chăm sóc khi hai người về già.” Bà Hai đạo đức giả nói, làm ra vẻ bố thí.

Bà Tề hừ lạnh: “Chút tiền đó của các người, tôi không thèm.”

Bà Hai cười nhạt: “Bà cho rằng bà còn có thể hưởng thụ cuộc sống hoàng kim như ngày xưa sao? Một khi nhà bà phá sản, tòa án sẽ niêm phong nhà bà, khi đó bà chỉ có thể đứng ở lề đường mà khóc thôi.”

“Tôi như này mà không có cảm giác tồn tại sao? Làm sao không có người nào để ý đến tôi?” Ôn Trà cắt ngang cuộc đối đầu giữa hai người bằng một nụ cười, "Tôi có thể nuôi bác."

Bà Tề lập tức nhìn Ôn Trà bằng ánh mắt ngại ngùng.

Nhìn thấy sự tương tác giữa bà Tề và Ôn Trà, bà Hai không hiểu chuyện gì, nghi ngờ hỏi: “Ôn Trà, cậu và Tề Tu Trúc thật sự…”

Trước đó khi bà Tề đề nghị nối lại hôn ước, bà ta cũng biết hai người họ có một chân, Ôn Trà thật sự là Jian, với Quân Hạo và Tề Tu Trúc hai chú cháu dây dưa không rõ.

Trong ánh mắt của bà Hai lộ ra vẻ khinh thường.

Dù sao thì nhà của Tề Tu Trúc cũng trở thành nhà nghèo, anh có ở bên Ôn Trà thì cũng không còn quan trọng, không cần phải lo lắng về liên minh mạnh mẽ giữa hai nhà này. Nhưng mà nghĩ kỹ lại, bà ta lại sợ Tề Tu Trúc mượn thế lực của nhà họ Ôn để lập nghiệp một lần nữa. Không được, bà ta phải nhanh chóng  quay lại nhắc nhở cậu hai của nhà họ Tề.

Bà Tề không hài lòng nói: “Ánh mắt đó của cô là gì vậy? Đừng có trách tôi đánh ngươi một cái!”

Bà Hai hơi sợ bà Tề, người phụ nữ điên này không quan tâm đến những lời bàn tán của mọi người xung quanh, nói được thì làm được, bà ta nói vài lời độc ác xong thì nhanh chóng rời đi.

“Dì.” Ôn Trà đột nhiên gọi bà ta, trong mắt lộ ra một ít nhẫn nhịn và trầm mặc: “Nhà họ Tề thật sự không cứu được nữa sao?”

Bà Hai cho rằng Ôn Trà đang thể hiện sự yếu thế đối với mình: “Đương nhiên rồi, Ôn Trà, cậu sẽ hối hận khi bỏ qua Quân Hạo.”

“Tôi không hối hận.” Ôn Trà diễn kịch hận biển tình ngày: “Tu Trúc nói công ty sẽ tiến hành tổ chức lại, tôi tin anh ấy có năng lực cải từ hồi sinh.”

Đúng như dự đoán, bà Hai lộ ra vẻ giễu cợt: “Muốn cải tổ? Nằm mơ đi.”

Nói xong, bà ta dậm chân, phóng khoáng rời đi.

Ôn Trà cười cười nhìn bà Tề đang đầy lo lắng như có điều suy nghĩ.

Tại sao bà Hai lại chắc chắn không thể cứu công ty ra khỏi tình trạng nguy cấp này? Nhà họ Tề là một công ty lớn, dù là chủ nợ hay ngân hàng, e rằng ngay cả chính phủ cũng không muốn nó phá sản. Nhưng mà nhà ông Cả và nhà ông Hai lại kiên quyết rằng không có cách nào cứu được nó nữa.

Nếu như đón đúng, cậu có thể tìm được cách giúp Tề Tu trúc
Bình Luận (0)
Comment