*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mứt Chanh
Vào ngày khai giảng mùng 1 tháng 9, Dương Tâm Dược nhảy nhót rồi bay vào trong lớp học.
Bảng đen phía sau lớp học dễ dàng nhìn thấy được khẩu hiểu, "Trường học lại Kinh Anh, cùng bạn cất cánh một lần nữa".
Chủ nhiệm lớp là thầy Văn đang đứng trên bục giảng điểm danh mọi người.
"Em là Dương Tâm Dược!" Cô đứng ở trước mặt thầy chủ nhiệm, gót chân khép lại, giơ tay phải chào theo kiểu quân đội rồi cười tự giới thiệu,
"Tiến đến báo cáo!" "Được, hoan nghênh bạn học Dương Tâm Dược." Chủ nhiệm lớp bị nhiễm ý cười từ cô. Mặt mày của người học lại ở trong lớp đa số đều là ủ ê, người có sức sống giống như cô rất là ít, nhìn thấy cô thì tâm tình đều sáng lên.
"Để thầy nhìn xem, em cứ ngồi ở......" Ông cúi đầu nhìn nhìn sơ đồ lớp,
"Ngồi ở dãy thứ hai bàn số bốn đi." Dương Tâm Dược nói cảm ơn rồi nhận thời khóa biểu cùng thẻ học sinh của mình từ thầy chủ nhiệm, một bên lật xem một bên đi về phía chỗ ngồi của mình.
Đúng vào lúc này, một "Làn gió thơm" từ phía chính diện mà đến, thân ảnh thướt tha nào đó cùng cô gặp thoáng qua nhau, hương nước hoa nồng đậm chớp mắt ngập tràn trong mũi của cô.
Dương Tâm Dược có "Mũi chó" nhạy cảm từ nhỏ. Vì ngửi được hương nước hoa mãnh liệt như vậy nên đánh vài cái hắt xì liên tục, cho dù ngồi vào chỗ ngồi cũng không ngừng ngứa trong xoang mũi.
Thời điểm Dương Tâm Dược đang tìm khăn giấy thì một túi khăn giấy nhỏ đưa đến trước mặt cô.
Bàn tay cầm khăn giấy vừa tròn lại vừa trắng như là một đoạn củ sen.
"Củ sen" cực thích trang điểm, chỉ thấy trên cổ tay tròn trịa của cô ấy đeo vài cái vòng tay, các bộ móng nghệ thuật tinh tế trên đầu ngón tay, những chú mèo sống động dừng lại trên móng tay đáng yêu làm cho người ta không thể dời đi ánh mắt.
Dương Tâm Dược nhìn bàn tay bé nhỏ mập mạp kia rồi ngước lên —— một khuôn mặt to tròn đang mỉm cười dần hiện ra trước mặt cô.
"Khuôn mặt to tròn" thân thiện nói:
"Cậu cầm dùng đi." Dương Tâm Dược nhanh chóng nhận khăn giấy, một bên hỉ mũi, một bên nhỏ giọng oán giận:
"Vừa rồi hương nước hoa trên người nữ sinh kia thật là quá sặc người, nội quy trường học không phải không cho trang điểm sao?" "Khuôn mặt to tròn" cũng hạ giọng theo:
"Cô ấy là thí sinh thi Nghệ thuật theo lối diễn xuất, không ở trong phạm vi quy định của trường học." Thí ra thí sinh thi Nghệ Thuật.
Thí sinh thi Nghệ thuật chính là học sinh tham gia thi đại học theo hình thức mỹ thuật, âm nhạc, biểu diễn, đạo diễn...... Từ từ đều thuộc về phạm vi nghệ thuật, thời điểm trường cao đẳng tuyển sinh thí sinh Nghệ thuật chuyên nghiệp, trước tiên sẽ đơn độc tổ chức thêm cuộc thi chuyên nghiệp, trước tiên thi viết phỏng vấn thông qua mới nhận được giấy nhập học, sau đó lại cùng học sinh bình thường cùng nhau tham gia thi đại học.
Nghe ""Khuôn mặt to tròn " giải thích xong, Dương Tâm Dược càng hoang mang:
"Nói như vậy, thí sinh thi Nghệ thuật thi lại không phải nên mời gia sư ở nhà học bổ túc sao, cần gì phải đến lớp học lại chứ?" Nữ sinh vươn ngón trỏ lắc phải lắc trái, đột nhiên đầu ngón tay xoay phương hướng chỉ về phía sau Dương Tâm Dược.
Dương Tâm Dược nghi hoặc theo ngón tay cô ấy chỉ liền quay đầu nhìn lại,khi thấy rõ "Phong cảnh" phía sau,cô thiếu chút nữa hốt hoảng rớt cằm ——
Này, này này này, cô đây là xông nhầm vào ao rừng rượu thịt sao, vì cái gì mà một nửa bạn học đều có giá trị nhan sắc cao đến vậy chứ?
Không phải Dương Tâm Dược nói ngoa, thật sự là những bạn học ngồi phía sau lớp học, bất luận nam hay nữ đều quá "Loá mắt". Quần áo của bọn họ ngăn nắp, trang điểm tinh xảo, tóc vừa thấy thì biết ngay là được tỉ mỉ xử lý qua, kiểu tóc màu tóc của mười mấy người đều không hề trùng nhau.
Dương Tâm Dược cảm thấy nơi chính mình tới không phải là lớp học lại mà là tới buổi trình diễn của Tuần lễ thời trang Paris
Cùng bọn họ đứng chung một chỗ, Dương Tâm Dược từ một tiểu mỹ nữ liền biến thành gà mái giữa bầy hạc.
Mặt Dương Tâm Dược si ngốc:
"...... Vì cái gì mà trong lớp lại nhiều thí sinh thi Nghệ thuật đến như vậy chứ?" ""Khuôn mặt to tròn"" hận sắt không thành thép:
"Tin tức của cậu thật là quá không linh thông mà!", "
Cậu có biết chương trình tìm kiếm tài năng lớn nhất mùa hè này 《 siêu cấp tân thanh đại 》 không? Thí sinh người Trung Quốc đoạt giải quán quân thi đại học ba lần nhưng lại không đậu, nghe nói giáo viên toàn thành phố đều từ bỏ hắn, nhưng hắn được giáo viên trường học lại Kinh Anh cứu sống! Mấy ngày hôm trước hắn còn đăng giấy báo trúng tuyển nhập học trên Weibo đấy!" Chuyện này Dương Tâm Dược hiểu rõ, xem ra thí sinh năng khiếu học lại này nọ đều là muốn dính tiên khí của vị ca sĩ kia cho nên mới có thể như một tổ ong đến cậy nhờ nơi này.
Khuôn mặt to tròn thật sự là một tay thiện nghệ bát quái, thế gian này phảng phất không có chuyện gì mà cô ấy không biết. Ngón trỏ linh hoạt của cô ấy ở trên đầu từng thí sinh năng khiếu phía sau xẹt qua, mỗi lần chỉ vào một người, cô ấy liền giới thiệu lai lịch bọn họ với Dương Tâm Dược.
Cậu nam sinh kia diễn vai thứ tám trong một bộ phim truyền hình có fan Weibo hơn mười vạn;hay nữ sinh kia có một video ngắn trên app được xưng là "công chúa đàn cello "; còn người mang vẻ mặt lạnh lùng kia "Lão tử thiên hạ đệ nhất" thì lợi hại nhất, thí sinh vào được top 5, lúc ấy hắn bị PK đi xuống, một vài nhóm người hâm mộ ở hậu trường khóc một trận.
Khuôn mặt to tròn càng nói càng hứng khởi, đang muốn vén tay áo thao thao bất tuyệt thì bỗng nhiên miệng mắc kẹt rồi nhìn về phía cửa lớp.
"Kỳ quái, tại sao tớ chưa từng nhìn thấy qua nam sinh này?" Khuôn mặt to tròn lẩm bẩm tự nói,
"Lớn lên xuất sắc như vậy, cư nhiên còn chưa xuất đạo, chẳng lẽ là thực tập sinh của công ty nào đó sao?" Dương Tâm Dược bị cô ấy gợi lên lòng hiếu kỳ, cũng muốn nhìn một chút vị nam sinh "Không nói ra liền lãng phí" đến tột cùng trông như thế nào, vì thế cô quay đầu nhìn về phía cổng lớn ——
...... A? Đôi mắt Dương Tâm Dược bỗng sáng ngời, vội vàng đứng dậy vẫy tay nhiệt tình với chàng trai ấy:
"Chung Khả!" Cô cực kì quen thuộc,
"Lại đây lại đây, tới nơi này ngồi này!" Nói xong, cô đã chủ động kéo ghế bên cạnh ra rồi vỗ nhẹ ghế dựa một cách khéo léo, ý bảo chàng trai gặp mặt một lần này sẽ trở thành bạn cùng bàn mới của cô.
Tuy nhiên cô không hề nhận ra, từ khi chàng trai ấy bắt đầu vào cửa,sự an tĩnh trong phòng học như dòng nước khuếch tán, từ khuôn mặt to tròn ngồi ở bàn đầu tiên đến các thí sinh thi Nghệ thuật ngồi ở cuối hàng, không ai có thể dời ánh mắt khỏi người chàng trai ấy.
Ngoại hình của Chung Khả cũng không phải cái loại đẹp trai hùng hổ doạ người mà là mang theo một loại khí chất nhẹ nhàng thanh lịch, thực sạch sẽ, có hương vị của ánh mặt trời. Mái tóc ngắn hơi hơi che khuất tai cậu, cậu không mang mắt kính, chiếc mũi cao càng làm cho đôi mắt ấy sâu thêm. Khi cơn gió lướt qua liền mang theo một mảnh mờ mịt.
Chỉ cần liếc mắt một cái như vậy thôi,mà không biết có bao nhiêu cô gái trong lớp tim đập thất thường.
Khuôn mặt to tròn ở trong lòng hét lên một tiếng, kích động mà nắm lấy cánh tay Dương Tâm Dược, hỏi cô: "
Cậu ấy là bạn học cấp ba của cậu sao? Các cậu đã sớm quen biết nhau rồi sao?" "Không phải." Dương Tâm Dược thành thật mà phủ nhận, "
Chính là hôm tớ báo danh gặp qua cậu ấy một lần." "Vậy hai người các cậu mới gặp mà như đã quen rồi sao?" "Không có nha, tổng cộng cậu ấy nói...... ừm," Dương Tâm Dược nghiêng đầu nghĩ nghĩ,
"Hai câu." Mà vị kia chỉ cùng cô gặp qua một lần và nói hai câu, cư nhiên thật sự cầm giấy nhập học đi về phía cô.
Chung Khả ở trước mặt Dương Tâm Dược rồi dừng lại, nhẹ giọng chào hỏi:
"Lại gặp mặt rồi bạn học Dương Tâm Dược." Cậu vốn không giỏi giao tiếp, đang lo lắng không thể thích ứng với lớp mới lại không nghĩ tới ngoài ý muốn kết bạn được với một cô gái cá tính quen thuộc, giúp cậu hòa nhập với lớp mới.
Lúc Chung Khả dọn dẹp bàn học, Dương Tâm Dược liền nâng má cùng một đôi mắt sáng dán ở trên người cậu.
Cậu lấy dụng cụ học tập từ trong cặp sách đâu vào đấy: túi đựng bút màu trắng thật quy củ, sách giáo khoa với các góc được đánh dấu, tập ghi chú thật dày, bình giữ nhiệt, dầu cù là, thuốc nhỏ mắt......
Dương Tâm Dược nhìn túi đựng bút sư tử của chính mình cùng notebook gấu trúc ngập tràn tâm tình thiếu nữ, lại nhìn người ta liền tức khắc cảm thấy thái độ học tập của bản thân quá không đàng hoàng rồi.
Khi Dương Tâm Dược đang cảm thấy mệt mỏi vì bản thân mình thì bỗng nhiên Chung Khả lại từ trong túi móc ra một thứ, cầm nó trong tay rồi ổn định đặt ở góc bàn học ——
Chiếc chậu màu xanh cùng những viên sỏi làm đệm lót,những chiếc móng vuốt nhỏ xíu xếp lớp và xếp chồng lên nhau trong một chậu hoa nhỏ.
Dương Tâm Dược: "......"
Cô xoa xoa đôi mắt, lại xoa xoa đôi mắt.
Cô không nhìn lầm! Vị bạn mới cùng bàn thật sự từ cặp sách của cậu ta biến ra một chậu sen đá, đặt bên cạnh túi đựng bút!
Nếu là những người khác làm chuyện không thể tưởng tượng như vậy, khẳng định sẽ được trao tặng cho một đống biệt danh, nhưng nhìn thấy nam sinh anh tuấn cúi đầu đùa nghịch chậu hoa nhỏ như vậy, kiên nhẫn lại tinh tế, không chỉ không khiến người khác thấy không bình thường, ngược lại còn cảm thấy "Phải nên như thế".
Dương Tâm Dược nghe được nữ sinh ở bàn sau nỉ non:
"Oa...... Anh ấy thật đáng yêu." ...... Thì ra lớn lên đẹp trai thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Dương Tâm Dược không giấu lời liền hỏi thằng:
"Chung Khả, cậu cũng là thí sinh thi Nghệ thuật sao?" "Sao?" Chung Khả sửng sốt một lát, khuôn mặt tuấn tú kia chầm chậm xoay qua, lại chầm chậm chớp mắt:
"...... Tớ không phải thí sinh thi Nghệ thuật đâu, tớ chính là học sinh bình thường, năm nay không thi đậu được trường học mình yêu thích cho nên muốn ôn tập lại một năm." Dương Tâm Dược thực là ngoài ý muốn, lấy tướng mạo của Chung Khả hoàn toàn có khả năng giết ba người trên ba ở giới giải trí. Từ khi cậu bắt đầu bước vào lớp học,phía sau lớp học đang ồn ào đều trở nên lặng ngắt như tờ.
Hiện tại, Dương Tâm Dược rốt cuộc cũng có thể lý giải chuyện khuôn mặt to tròn nói —— chỉ bằng gương mặt này của Chung Khả thì cậu ấy không ra mắt thật là "Lãng phí".
......
Trong vô thức, toàn bộ phòng học đã ngồi đầy.
Lần này là lần đầu tiên gặp mặt của bạn học mới, tất cả bọn họ đều lộ ra tò mò và cho nhau ánh mắt đánh giá không thèm che dấu. Đặc biệt là thí sinh thi Nghệ thuật chiếm cứ toàn bộ phía sau phòng học cùng ngồi với nửa học sinh bình thường phía trên, mặc kệ là ngoại hình hay là khí chất đều chênh lệch cực đại, giống như là có một đường ranh giới vô hình đem bọn họ chia làm hai nhóm riêng biệt.
Giáo viên chủ nhiệm cũng chú ý tới tình huống đặc thù trong lớp. Nói thật, đây là lần đầu tiên trường học lại Kinh Anh bọn họ tuyển nhiều thí sinh thi Nghệ thuật đến như vậy, trong lòng lãnh đạo cũng không có đáy. Nhưng gần đây, đầu tiên thí sinh thi Nghệ thuật không thiếu tiền cho nên chịu chi mấy lần học phí tới đi học; thứ hai thí sinh thi Nghệ thuật trúng tuyển phân số thấp, không chỉ sẽ không liên lụy đến tỉ lệ nhập học, ngược lại sẽ kéo cao thêm, cho nên lần này mạo hiểm đem bọn họ chiêu sinh.
Nhưng bất luận là thí sinh thi Nghệ thuật hay là học sinh bình thường, vào lớp này lớp kia thì bọn họ chính là một chỉnh thể, tương lai trong vòng một năm tới bọn họ sẽ sớm chiều ở chung, cùng nhau tiến bộ, tiếp thu cùng tri thức. Bất luận tương lai bọn họ mỗi người sẽ phát triển như thế nào thì ít nhất hiện tại bọn họ đều là "Cùng trường".
Nghĩ đến đây,giáo viên chủ nhiệm đi tới trên bục giảng rồi cất giọng nói.
"Các em, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, đầu tiên thầy sẽ để mọi người làm quen với nhau." Ông cổ vũ nhìn về học sinh phía dưới,
"Tới đây, ai muốn là người tự giới thiệu đầu tiên nào?" Cả lớp là một mảnh yên tĩnh, ai cũng không muốn đảm nhận danh chim đầu đàn này.
Kỳ thật Dương Tâm Dược đặc biệt muốn giơ tay, nhưng trước khi cô tới báo danh, mẹ dặn dò cô rất lâu khiến cô nhất định phải thu lại tính tình, không cần quá "Ngoi đầu".
Vì thế Dương Tâm Dược chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên chỗ ngồi, chờ dũng sĩ nào đó lên bục làm người đầu tiên, sau đó cô sẽ là người thứ hai.
Nhưng chờ tới chờ lui, cả lớp không một người nào chịu đứng lên.
Thầy chủ nhiệm nhìn một mảnh tĩnh mịch dưới lớp liền bất đắc dĩ.
"Xem ra để thầy trực tiếp điểm danh vậy." Giáo viên chủ nhiệm lấy danh sách lớp ra,
"Lớp chúng ta có học sinh bình thường, cũng có thí sinh thi Nghệ thuật, thầy tùy tiện điểm danh nhé, sau khi mấy em lên đây hãy nói một chút chính mình tốt nghiệp trường học nào còn có mục tiêu đại học, điểm tuyển sinh đại học lúc trước nếu không muốn nói vậy thì không cần phải nói." Trong lớp vang lên thanh âm trả lời thưa thớt.
Vì thế giáo viên chủ nhiệm gọi ra cái tên thứ nhất:
"Thầy đây nhìn xem —— Bạch Tuệ Quyên." Bạch Tuệ Quyên.
Tên này nghe xong liền đặc biệt có cảm giác niên đại, không giống như bạn cùng lứa tuổi với họ mà giống như là mẹ của họ.
Bất quá dùng chân ngẫm lại liền biết, sao sẽ có người bằng tuổi mẹ đến học...... OH?!!!
Trước sự ngạc nhiên của tất cả học sinh chỉ thấy một người phụ nữ trung niên với thân hình hơi mũm mỉm từ một góc nào đó đứng lên, chậm rãi xuyên qua học sinh trong lớp đi tới trên bục giảng.
Toàn bộ học sinh: "......"
Bạch Tuệ Quyên nhìn qua ít nhất cũng 45 tuổi, vầng trán có chút loang lổ. Trên mặt bà hơi mang chút phong sương nhưng khuôn mặt tươi cười, ăn mặc đều thực tùy ý giống như là bà dì kế bên nhà.
Bà đứng ở trên bục giảng, cúi đầu nhìn những đóa hoa hướng dương nhỏ dưới lớp rồi cười thật tươi.
"Chào các vị bạn học. Tôi là Bạch Tuệ Quyên...... Các bạn có thể kêu tôi là dì Bạch." Bạch Tuệ Quyên, à không, dì Bạch nói.
Cả lớp lặng im, chỉ có Dương Tâm Dược vẫy tay với bà.
Được Dương Tâm Dược "Cổ vũ", dì Bạch định thần, nói:
"Kỳ thật...... Dì tốt nghiệp cao trung đã hơn hai mươi năm, năm đó gia cảnh không tốt, thi đậu đại học nhưng không thể đi, đây là tiếc nuối lớn nhất cả cuộc đời của dì. Năm nay dì đã nghỉ hưu vừa vặn có thời gian liền nghĩ đến chuyện học lại một lần nữa, thi đại học một lần nữa, nếu có thể lại thi đậu đại học, lần này dì nhất định phải đi học!" Lời nói của bà thực ngắn gọn lại mang theo quyết tâm được ăn cả ngã về không. Rất khó tưởng tượng đến người với số tuổi như bà như thế nào buông thể diện cùng một đám còn chưa bằng một nửa tuổi bà học chung.
Từ cách ăn mặc của bà nhìn ra được không phải là người phụ nữ sống trong nhung lụa mà chỉ là người phụ nữ trung niên bình thường nhất. Bà đã bỏ sách giáo khoa lâu như vậy, thật sự còn có thể tiếp thu tri thức cùng thích ứng với cuộc sống vườn trường một lần nữa sao?
Không ai biết.
Bà đơn giản ngắn gọn giới thiệu xong tình huống của chính mình, giơ tay vuốt tóc vén ra sau tai. Bà xấu hổ rũ mắt xuống rồi vội vàng đi xuống bục giảng.
Nhưng vào lúc nào, bên trong phòng học yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một tiếng vỗ tay đột ngột, mà người đó là Chung Khả -bạn cùng bàn mới của Dương Tâm Dược.
Ánh mắt mọi người trong nháy mắt dừng lại ở trên người cậu ấy.
Chàng trai thẹn thùng hiển nhiên hoảng sợ, cậu bị nhiều người nhìn như vậy,hơi bất lực quay sang hỏi cô gái bên cạnh:
"...... dì Bạch lợi hại như vậy, chẳng lẽ không thể vỗ tay sao?" Mà câu trả lời của Dương Tâm Dược là một nụ cười tươi cùng tiếng vỗ tay.
Dì Bạch lợi hại như vậy, đương nhiên đáng giá vỗ tay rồi.
Sau dì Bạch, thầy giáo lại gọi mấy cái tên lên bục tự giới thiệu. Thí sinh thi Nghệ thuật mỗi người tự tin hào phóng, trang điểm cũng tương đối thành thục, trong đó vài người cư nhiên đã là học viên ba,bốn năm, bấm tay tính toán thì bạn cùng lứa của bọn họ đều phải tốt nghiệp đại học rồi. Mà học sinh bình thường thấp nhiều, tinh thần chung đều rất thấp.Dường như mọi người đều không thoát ra khỏi bóng ma sự thất bại của kỳ thi tuyển sinh đại học, và họ bị thất vọng.
Nhóm thí sinh bình thường giống Dương Tâm Dược chạy đến học lại mà không hề mang gánh nặng tâm lý, thật đúng là khác.
Cô chờ chờ, rốt cuộc cũng chờ đến thầy giáo gọi tên cô.
Cô nhảy ra khỏi chỗ ngồi rồi lao hai ba bước đã đến bục giảng, giống như là một con chó đang đuổi theo chiếc đĩa.
"Chào mọi người, tớ là Dương Tâm Dược." Cô cười rạng rỡ.
"Tớ tốt nghiệp ở trường trung học Thụy Từ, kỳ thật một năm trước, tớ còn là một học sinh chuyên thể thao, luyện chính là Hoa Kiếm, năm trước giải nghệ liền dứt khoát chuyển tới đi học thi cử bình thường. Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau nỗ lực, thi đậu đại học lý tưởng trong một năm tới nhé!" Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung
"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên nói, mục tiêu của tớ là đại học Yến Kinh! Còn khoa gì thì chưa nghĩ xong, tóm lại khoa nào điểm thấp,tớ liền chọn khoa đó." Ai ngờ cô vừa dứt lời thì bàn đầu tiên liền truyền đến một tiếng cười nhạo.
Dương Tâm Dược theo tiếng cười đó nhìn lại chỉ thấy một nam sinh đeo kính, đầy mặt khinh thường nhìn cô, thấy tầm mắt giao nhau nhưng hắn ta không chút nào che dấu, trong miệng nói thầm:
"Một học sinh chuyên thể thao đầu óc ngu si tứ chi phát triển cũng muốn thi đại học Yến Kinh sao, thật là mơ mộng hão huyền." Giáo viên chủ nhiệm cũng nghe được tiếng cười nhạo không khách khí kia, nhưng ông không muốn ở ngày đầu tiên liền khiến cho lớp mâu thuẫn, vội vàng hoà giải:
"Mục tiêu của bạn học Dương Tâm Dược thật là rất lợi hại, một năm này nhất định phải cố gắng thật tốt để không cần phụ lòng mơ ước của mình." Sau khi Dương Tâm Dược đi trở về chỗ ngồi, ngoài ý muốn phát hiện vị bạn nam thẹn thùng cùng bàn kia cư nhiên nhìn lén cô.
Dương Tâm Dược liền xoay đầu, thoải mái hào phóng để cậu ta nhìn.
Chung Khả bị bắt gặp thì sắc mặt ửng đỏ, đang tìm lời để nói
: "...... Dương Tâm Dược, mục tiêu của cậu cũng là đại học Yến Kinh sao?" "Cũng?" "Ừ." Chung Khả gật đầu,
"Tớ cũng muốn thi đại học Yến Kinh, khoa Pháp luật đại học Yến Kinh." So với Dương Tâm Dược tùy ý, Chung Khả đã xác minh mục tiêu phấn đấu, nói lên ba chữ khoa Pháp Luật, trong giọng nói lộ ra một cổ kiên định mà chính cậu cũng chưa phát giác. Rất nhiều người đều cho rằng cậu muốn làm luật sư, kỳ thật cậu muốn làm một công tố viên dùng lời nói thay cho người dân, dùng hành động tới bảo hộ thế giới.
Dương Tâm Dược thật không ngờ chính mình tùy tiện vớt người đến ngồi cùng bàn, cư nhiên là chiến hữu cùng một trận chiến tuyến!
Dương Tâm Dược hạ người xuống, không tự giác mà hướng về bên Chung Khả:
"Tớ nói muốn học lại thi đại học thì tất cả mọi người đều khuyên tớ từ bỏ, ngay cả giáo viên trước kia của tớ đều nói là tớ si tâm vọng tưởng." "Vì cái gì?" Chung Khả khó hiểu.
"Bởi vì thành tích của tớ...... Khoảng cách với điểm trúng tuyển đại học kém rất nhiều." Cô đem ngón trỏ cùng ngón tay cái dùng sức căng ra tạo thành một khoảng cách rất dài.
Chung Khả:
"50?" Dương Tâm Duyệt lắc đầu.
"80?" Dương Tâm Duyệt tiếp tục lắc đầu.
"...... Một trăm?"
"Đừng đoán nữa." Dương Tâm Duyệt cười mỉa,
"Tớ còn chưa thi lần nào" Chung Khả:
"...... chênh lệch có chút lớn." Dù da mặt Dương Tâm Duyệt có dày thì lúc này cũng có chút ngượng ngùng.
Cô vội vàng đem đề tài dẫn tới trên người Chung Khả:
"Cậu thì sao? Năm nay cậu thi được bao nhiêu điểm,cùng điểm trúng tuyển cách nhiều hay ít?" Ánh mắt Chung Khả nhấp nháy, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng mở miệng, chỉ là giọng như ruồi muỗi:
"Kỳ thật, tớ kém cũng có chút nhiều." "......?" "Tớ cũng vừa trên điểm sàn." Ồ, hoá ra hai người bọn họ là kẻ tám lạng người nửa cân mà.
Hai người rúc ở dưới bàn thì thầm với nhau, đầu càng nhích càng gần, cũng chưa nhận ra phần giới thiệu đã thay đổi một vài người.
Cho đến khi tiếng cười trong lớp lũng màng nhĩ, mới gọi được chú ý của hai bạn học này.
Chỉ thấy giáo viên chủ nhiệm nhìn danh sách mang vẻ mặt nghiêm túc gọi:
"—— Chung Khả Ngải, bạn học Chung Khả Ngải thầy gọi em đã rất nhiều lần rồi, không cần chậm trễ thời gian mà nhanh chóng đi lên tự giới thiệu đi." Đáng yêu sao? Không phải đại đáng yêu, không phải tiểu khả ái, mà là trung đáng yêu?
Đây là nữ sinh nào, cha mẹ lấy tên "Đáng yêu" như thế?
Dương Tâm Dược tức khắc hứng thú, hứng thú bừng bừng nhìn khắp nơi muốn tìm được chủ nhân của cái tên. Đáng tiếc cô nhìn đi nhìn lại, trừ bỏ những khuôn mặt tò mò giống cô, cũng không nhìn thấy "Mục tiêu nhân vật".
Giáo viên chủ nhiệm lớp gõ gõ cái bàn, không kiên nhẫn lại thúc giục một lần nữa, sau ba lần mời, lúc này đây, vị "Giai nhân" này rốt cuộc mới có động tĩnh ——
Bốn chân ghế cùng mặt đất cọ xát liền phát ra âm thanh chói tai. Dương Tâm Dược ngây ngốc nhìn bạn cùng bàn của mình, chàng trai đỏ mặt không tình nguyện đứng lên, kéo những bước nặng nề đi lên bục giảng.
Thì ra, căn bản cậu ta không phải là "Chung Khả".
Mà cậu ta là "Chung Khả Ngải".