Editor: Mứt Chanh
Tuy nhiên,câu chuyện"Cậu bạn khoa Văn với cái tên siêu đáng yêu tặng bạn cùng bàn một gốc nha đam lớn" ở lớp tự học buổi sáng nhanh chóng đã biến thành bát quái mà mọi người đều biết.
Vào thời gian nghỉ giải lao,người của lớp khoa học tự nhiên chen chúc nhau đến, giả bộ lơ đãng đứng trước cửa khoa Văn để nhìn một chút cái cây thần kì kia đến tột cùng trông như thế nào.
Chưa từng có người thấy qua cây nha đam lớn đến như vậy —— Dương Tâm Dược đem nó đặt xuống đất cạnh bàn học của mình nhưng cho dù vậy, đỉnh nha đam vẫn cứ vượt qua mặt bàn,có khả năng đem người che kín mít.
Hơn nữa cây nha đam này lớn lên không phải dựng thẳng về phía trước mà chiếc lá ở phía dưới xòe ra như những cánh hoa chiếm cứ toàn bộ lối đi.
Các bạn học đều tranh nhau chụp ảnh chung cùng cây nha đam khổng lồ này. Viên Tiêu thấy thế cũng vội vàng đem điện thoại mình nhét vào trong tay Dương Tâm Dược.Cô ấy đem nửa thân mình giấu ở phía sau cây nha đam,chỉ để lộ ra khuôn mặt trắng nõn ở phiến lá,để cho Dương Tâm Dược giúp cô ấy chụp ảnh.
"Có cái gì để so sánh mới có thể khiến mặt tớ nhỏ đi!" Viên Tiêu nói với lời thề son sắt.
Chung Khả hậu tri hậu giác phát hiện chính mình đã làm ra "Thành tựu lớn",liền hối hận không dám ngẩng đầu,cậu nhanh chóng đem mình giấu sau đống sách, cổ cúi xuống như một con đà điểu, hoàn toàn không nghe thấy bạn bè trêu ghẹo.
Thực ra cậu không muốn nổi bật đâu! Ngày hôm qua lúc cậu nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay của Dương Tâm Dược, đầu cậu nóng lên mà quyết định đem cây nha đam trồng ba năm cho bạn cùng bàn mới của mình
Nha đam là một loại cây phổ biến trồng trong nhà, chỉ là người bình thường trồng đều là loại nha đam nhỏ để bàn, chẳng hạn như "Bất Dạ Thành", "Trân châu", "Long sơn" vân vân.Nhưng nhà cậu chỉ có một gốc nha đam này, cậu giữ lại hai phiến lá để trồng, phần còn lại thì kéo tới trường học.
Lúc ấy, trong lòng cậu có một ý niệm: Một gốc nha đam lớn như vậy cho dù mỗi ngày Dương Tâm Dược cắt một miếng để đắp sẹo cũng đủ cho cô dùng cả một năm!
Nào nghĩ tới chuyện một món quà đơn thuần như thế lại trở thành đề tài buôn chuyện của mọi người.
Rốt cuộc, nó lớn quá mức "Khác người".
Nghĩ tới điều đó, Chung Khả quẫn bách mà đem sách giáo khoa dựng thẳng lên để che đi khuôn mặt mình.
Dương Tâm Dược lại không cho phép cậu tránh né.
Cô "Bang" ấn sách trong tay cậu xuống rồi hỏi cậu:
"Nha đam này là do cậu trồng sao?" "Ừ, tớ trồng được ba năm rồi." Chung Khả gật đầu,
"Nó có phải quá lớn hay không?" "Ừ có chút lớn." Dương Tâm Dược vươn tay lên đỉnh đầu của nó, chỉ là độ rộng của một mảnh phiến lá mà còn dày hơn cả so với cánh tay.
Chung Khả ủ rũ cụp đuôi mà không nói nên lời nào.
Nhưng mà Dương Tâm Dược lại nói:
"Nhưng tớ thực thích món quà này." "......!!!" Sau khi cô bị thương, cái dạng đồ bổ gì mà chưa từng ăn qua, cái dạng chăm sóc gì mà chưa nhận qua cơ chứ? Cây nha đam mà Chung Khả đưa cho cô không phải là thứ có giá trị nhất nhưng lại là thứ có ý nghĩa nhất.
Đây chính là cây mà bạn cùng mới của cô trồng ba năm...... Tâm ý là vô giá.
Nghĩ đến đây, cô liền kéo chậu nha đam về phía mình, nếu không phải hình thể của nó quá lớn, cô thật muốn đem nó đặt trên bàn học cùng sánh vai với sen đá, để tất cả mọi người đều biết cô nhận được một món quà quý đến cỡ nào.
※
Cuối cùng chậu nha đam này cũng kinh động tới giáo viên chủ nhiệm. Bởi vì nó lớn đến chói mắt, khi giáo viên trên bảng giảng bài, tầm mắt đều khống chế không được mà nhìn vào nó, càng miễn bàn những học sinh thiếu tập trung.
Giáo viên chủ nhiệm ra lệnh cưỡng chế Dương Tâm Dược nhanh chóng đưa nha đam đi, vì thế Dương Tâm Dược liền thừa dịp giờ ra chơi mang chậu nha đam khổng lồ kia về ký túc xá nữ.
Trường học lại Kinh Anh chỉ có một tòa nhà chính, một tầng là phòng học, nhà ăn, văn phòng giáo viên, tầng hai,ba, bốn đều là ký túc xá.
Chung Khả nghĩ thầm muốn hỗ trợ nhưng bất đắc dĩ giới tính của cậu không hợp, căn bản không có khả năng đặt chân vào phòng ngủ của nữ sinh cho nên đã bị quản giáo ngăn ở cầu thang.
Dương Tâm Dược vỗ vỗ ngực:
"Yên tâm, một mình tớ không thành vấn đề đâu!" "Như vậy sao được!" Chung Khả căn bản không tin, sáng sớm hôm nay vì đem chậu nha đam này đến trường học mà cậu đặc biệt mướn một chiếc xe ba bánh chở đi hết 20 đồng tiền, chủ xe ba bánh đã phàn nàn rất nhiều trên đường đi.
Dương Tâm Dược chính là nữ sinh, làm thế nào nâng được vật nặng như vậy?
...... Ai có thể nghĩ đến, Dương Tâm Dược thật sự nâng lên được.
Cô ngồi xổm xuống, đôi tay ôm quanh chậu hoa, nhẹ nhàng đứng dậy —— chậu này đủ để cho Chung Khả mệt đến tê liệt nhưng đã bị Dương Tâm Dược ôm ở trong lòng ngực.
Chung Khả đã từng ở trên đường nhìn thấy nữ sinh ôm một con gấu bông cực lớn nhưng biểu tình của người ta đều không nhẹ nhàng như cô.
Dương Tâm Dược ôm chậu hoa trong ngực, khiêm tốn nói:
"Không sao đâu, cũng không nặng lắm." Không nặng cho lắm, cũng chỉ 50 cân thôi mà.
Nếu cánh tay cô không bị thương, bế đồ vật 100 cân cũng không nói chơi.
Dương Tâm Dược mới vừa đi được vài bước đã bị Viên Tiêu cản lại.
Viên Tiêu hét lên:
"Mau buông mau buông! Ôm nó cậu cũng không thể nhìn thấy đường, nếu té ngã làm sao bây giờ." Cô ấy rất nhiệt tình, Dương Tâm Dược là bạn học đầu tiên mà cô ấy quen biết sau khi tiến vào lớp học lại, tự nhiên mọi chuyện đều thay đối phương suy xét.
Cô ấy mạnh mẽ tham gia đội quân chuyển hoa,cuối cùng lại mang theo một đồng minh nữ —— đó là một thiếu nữ váy trắng nhẹ nhàng mảnh khảnh, diện mạo bình phàm, thoạt nhìn yếu đuối mong manh.
"Đồng minh" gật đầu đối với Dương Tâm Dược, đang muốn tự giới thiệu thì Dương Tâm Dược đã mở miệng trước một bước:
"...... Bạch Thiên, đúng không?" "Đúng vậy." cô gái cười,
"Không hổ là lớp trưởng, nhanh như vậy đã nhớ kỹ tên mọi người rồi." Lớp học lại mới khai giảng ba ngày nhưng Dương Tâm Dược đã có thể chuẩn xác kêu tên một bạn học xa lạ, xem ra lớp trưởng này thực dụng tâm.
Chung Khả không quen cùng người xa lạ giao tiếp, cho dù bọn họ đã học chung ba ngày nhưng khu vực cậu giao hữu bị giới hạn tập trung vào người cậu, trong phạm vi bán kính là "1 người", nói cách khác, cậu không biết ai khác trong cái lớp này ngoại trừ những bạn xung quanh cậu ra.
Tuy rằng cậu không có ấn tượng với Bạch Thiên nhưng lại có kí ức khắc sâu đối với một vị bạn học họ Bạch.
"Tớ nhớ bạn học lớn tuổi nhất lớp ta hình như cũng họ Bạch? phải không" Cậu không xác định mà hỏi.
"Đúng vậy." Bạch Thiên gật đầu,
"Người cậu nói đến chính là Bạch Tuệ Quyên,dì Bạch phải không? Chỗ ngồi của dì ấy vừa lúc ở sau tớ." Có Bạch Thiên cùng Viên Tiêu to lớn trợ giúp, Chung Khả rốt cuộc cũng có thể yên tâm.
Cậu đứng ở cầu thang bên ngoài lối vào ký túc xá, ngẩng đầu nhìn bóng dáng của ba cô nữ sinh đẩy chậu hoa rời đi, cho đến khi các cô đi qua chỗ ngoặt hoàn toàn không nhìn thấy nữa, cậu mới thu hồi tầm mắt.
Xem ra, cô thực thích kia chậu nha đam kia......
Chung Khả mang cặp sách chậm rãi đi xuống thang lầu. Cậu cố gắng hết sức để kìm lại bước nhảy vọt trong lòng, nhưng không giữ được nhịp bước chân, cuối cùng tại ba bậc thang cuối cùng liền trực tiếp nhảy xuống.
Nam sinh thích trồng cây, đặc biệt là thực vật mọng nước, ở rất nhiều thời điểm là lên không được mặt bàn, "sở thích ẻo lả ", nhưng Chung Khả thích chúng nó, thích chúng nó an tĩnh càng thích chúng nó làm bạn. Lần này thi lại đại học, cậu đặc biệt chọn cho mình một chậu cây nhỏ yêu thích cùng cậu đi học.
Đây là lần đầu tiên cậu đem cây mình trồng cho người khác, nói cũng lạ, lúc cậu trồng chậu khác dù chỉ rớt phiến lá cây cậu đều đau lòng muốn mệnh nhưng khi cậu quyết định đem nha đam đưa cho Dương Tâm Dược lại không có một chút chần chờ.
Ôi...... Này nhất định là sức mạnh tình bạn rồi!
※
Chung Khả cũng không biết, đang lúc cậu nhớ thương Dương Tâm Dược, Dương Tâm Dược cùng hai người bạn học cũng đang thảo luận về cậu.
"Lớp trưởng lớp trưởng!" Bạch Thiên một bên đẩy chậu cây to, một bên truy vấn,
"Tại sao cậu ấy lại đưa cây cho cậu? Cậu ấy đang theo đuổi cậu ư?" Chung Khả lớn lên đẹp trai, khí chất lại tốt. Ngay cả khi trong lớp toàn là thí sinh thi Nghệ thuật bên cạnh cậu đều bị cậu làm cho mờ mịt. Khuyết điểm duy nhất chính là tính cách của cậu quá mức hướng nội —— nhưng nam sinh như vậy mới thành thật!
Không biết có bao nhiêu nữ sinh đang chú ý đến cậu.Hôm nay nữ sinh lớp tự nhiên đứng ở cửa lớp bọn họ lúc ẩn lúc hiện, trên danh nghĩa nói là xem nha đam, kỳ thật ai cũng biết, là vì nhìn Chung Khả.
Cũng chỉ có loại cô nương thần kinh thô như Dương Tâm Dược mới có thể cùng cậu kết nghĩa "Anh em".
Dương Tâm Dược vừa nghe xong đang muốn phủ nhận thì ai ngờ bị Viên Tiêu đoạt trước.
Viên Tiêu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
"Đừng nói giỡn, hai người bọn họ tuyệt đối không liên quan!" Bạch Thiên không tin:
"Cậu không phải đương sự, làm sao biết được chứ?" "Này còn có thể là giả sao?" Viên Tiêu chỉ tay vào chậu cây,
"Nếu cậu ta muốn theo đuổi cô ấy, như thế nào sẽ đưa cho cô ấy một cái cây xanh lớn như vậy?" Dương Tâm Dược: "......"