Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 59

Nhà họ Dương có tiền, ba Dương lại hưởng thụ điều đó. Ngay từ vài năm trước, ông đã mua một biệt thự nhỏ ở đảo phía nam. Mỗi dịp Tết Âm Lịch đều phải mang gia đình bay “qua mùa đông”, quả thực hệt như chim di trú.

Nhưng cố tình năm nay, Dương Tâm Dược đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học chỉ có mười ngày nghỉ. Vốn dĩ cô muốn thành thành thật thật ngốc tại thành phố Yến Kinh qua kỳ nghỉ đông ngắn ngũi này, nào nghĩ đến mới vừa về nhà đã phát hiện ba mẹ sớm thu thập xong hành lý, gần như bị ba mẹ cưỡng chế mang lên máy bay.

Ở trên máy bay, Dương Tâm Dược cùng ba mẹ giao hẹn ba điều. Cô đi hải đảo qua mùa đông thuần túy là vì ở bên ba mẹ, cô phải tận dụng thật tốt mấy ngày nghỉ này, học tập, học tập, lại học tập! Cho dù là mẹ đi dạo phố hay là ba đi câu cá cũng không cần kêu cô, khiến cô phân tâm.

Trước khi xuất phát, mẹ Dương vốn dĩ đã sắp xếp hoạt động thư giản cho người trong nhà, nhưng thấy con gái cưng cự tuyệt dứt khoát như vậy nên chỉ có thể tôn trọng ý kiến của cô mà thôi.

Chẳng qua…… Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Dương Tâm Dược ngoài miệng nói không cần nhưng trong lòng vẫn rất thành thật.

Ra khỏi máy bay, ánh nắng ấm áp và không khí ẩm ướt của hòn đảo đi qua, không chỉ cởi áo khoác của cô ra mà còn lột bỏ tuyến phòng thủ bên trong của cô gọi là “không bao giờ rung chuyển”.

Bài tập nghỉ đông sao?

Đại học Yến Kinh sao?

Ai còn lo lắng cho những cái đó chứ?!

Dương Tâm Dược ném hành lý xuống, thay một bộ đồ thể thao đơn giản, vui vẻ chạy về phía bờ cát trước cửa nhà.

Biệt thự nghỉ mát của nhà họ Dương  nằm ở một vị trí tuyệt vời, nằm trong khu vực nghỉ mát nổi tiếng, bước ra cửa chính là bãi biển vô tận cùng bãi cát mênh mông.

Dương Tâm Dược là người hướng ngoại, rất am hiểu giao tiếp với mọi người. Chẳng được bao lâu cô đã trò chuyện với một số người nước ngoài đến đây để nghỉ mát trên bãi biển. Cô tự an ủi và gọi đó là “luyện nghe và nói tiếng Anh.”

Chỉ là những người nước ngoài kia vốn không phải đến từ các quốc gia nói tiếng Anh. Khi Dương Tâm Dược cùng bọn họ giao lưu, 20% dựa vào tiếng Anh, 80% là dựa vào ngôn ngữ cơ thể.

Những người nước ngoài vốn đang đánh bóng chuyền bãi biển, Dương Tâm Dược đang lo tinh lực cả người không có chỗ phát tiết lập tức vui sướng gia nhập một bên đội trong đó.

Cô yêu tất cả các môn thể thao và được sinh ra dành cho sân thi đấu. Thật không may, trong sáu tháng qua, cô đã bị mắc kẹt ở thâm sơn cùng cốc, không có thời gian hoạt động gân cốt cho tốt, cảm giác khớp xương cũng đã bị rỉ sắt rồi.

Lần này thật vất vả mới có thể lên sân chơi bóng, Dương Tâm Dược kích động cực kỳ, cả người như có sức mạnh vô tận.

Cô chưa bao giờ chơi bóng chuyền bãi biển. Các quy tắc và kỹ thuật được học tại chỗ. Lúc đầu, cô hơi vụng về và mất điểm thường xuyên, nhưng sau một vài vòng, cô tìm đúng phương pháp và chơi đàng hoàng

Từ nhỏ cô đã luyện Hoa Kiếm, năng lực phản ứng rất nổi bật. Ưu thế này đã được phát huy tới cực hạn trên sân. Rõ ràng cô chỉ là người mới, nhưng dựa vào tay mắt lanh lẹ, thế nhưng cô đã cứu vài phát bóng, bảo vệ điểm số cho bọn họ.

Nhìn thấy một quả bóng chuyền bay qua lưới với tốc độ cực nhanh, cô không né không tránh, trực tiếp đón nhận, cao cao nhảy lấy đà. Đôi chân trần trắng như ngọc của cô bay cao trong không trung, cô như một cây cung dài sẵn sàng phóng ra, cánh tay phải tròn tròn. Cô  giải phóng tất cả năng lượng tích lũy trong 0,1 giây, và lòng bàn tay phải của cô đập mạnh vào quả bóng!

Bóng chuyền xoay tròn bay qua lưới, đối thủ đối diện hiển nhiên không nghĩ tới một quả bóng khó bị đánh trả như vậy. Đắc ý trên khuôn mặt họ còn chưa tan biến thì bóng chuyền đã bay qua đầu họ và đáp xuống mặt đất!

“yes! we win!!”

Dương Tâm Dược ghi điểm quan trọng, ánh mắt cực nóng của mấy cô gái ngoại quốc chung đội nhìn chằm chằm vào cô, quả thực muốn xông lên cho cô mấy cái hôn nồng nhiệt.

Dương Tâm Dược bị những người đồng đội cao lớn vây quanh. Lấy chiều cao của cô mà nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của các cô ấy.

Sự chênh lệch về chiều cao này không những không khiến cô cảm thấy xấu hổ mà còn khiến cô tìm thấy cảm giác của mình trong đội đấu kiếm. Vào thời điểm đó, cô là trụ cột và lãnh đạo của đội. Các đồng đội đều nói rằng đội trưởng nhỏ, nhưng trái tim cô không nhỏ.

Cả buổi chiều, Dương Tâm Dược đều cùng những người bạn nước ngoài hiếu khách hòa quyện với nhau, tắm nắng, chơi bóng chuyền và nói chuyện trời đất. Mãi đến khi mặt trời lặn, cô mới nói lời tạm biệt với họ và vui vẻ bước chân về nhà.

Ở bên ngoài chơi điên cuồng lâu như vậy, người chảy đầy mồ hôi, Dương Tâm Dược ngoài ý muốn phát hiện tâm tình mở rộng lên không ít. Buông đi phiền lòng của thành tích, buông đi thất bại yêu thầm, buông đi mục tiêu xa xôi …… Thể dục vận động chính là một loại quyến rũ thần kỳ, có thể làm người ta quên mất phiền não quanh quẩn ở trong lòng, nỗ lực hưởng thụ cuộc sống.

Nhiệt huyết ở ngực Dương Tâm Dược sôi trào, một loại tự tin cuồn cuộn không hiểu nổi chảy ra. Nếu lúc này lấy một bộ đề thi toán học cho cô làm, cô cảm thấy chính mình có thể một hơi làm tới đề cuối cùng đấy.



Vui quá hóa buồn.

Dương Tâm Dược trở về nhà với một thân đầy cát cùng mồ hôi, đói đến nỗi bụng đói kêu vang.  Cô vốn định ở trên bàn cơm “đại sát tứ phương”, nhưng chiếc đũa của cô còn chưa giơ lên thì đã bị mẹ Dương kinh ngạc thét một tiếng chói tai.

“Dược, Dược Dược!” Mẹ Dương kinh ngạc mà nhìn con, “Tại sao con lại phơi thành cái dạng này?”

“Sao ạ?”

“Có phải con đã quên bôi kem chống nắng rồi hay không? Con nhìn vào gương đi, mẹ đi lấy gel nha đam cho con.” Mẹ Dương cực kỳ đau lòng, muốn chạm vào cô nhưng lại sợ làm đau cô.

Dương Tâm Dược nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của mẹ, không hiểu ra sao mà buông chiếc đũa xuống, quẹo vào nhà vệ sinh bên cạnh. Trên tường treo một tấm kính thủy tinh rõ ràng.

Dương Tâm Dược đã bị “người da đỏ nhỏ bé”  trong gương làm cho sợ hãi.

Này, này vẫn là cô sao? Trừ bỏ mặt cùng bên cổ ra, mọi vùng da trên toàn bộ cơ thể đều có màu đỏ sẫm, giống như một miếng bít tết nấu chín ba phần có màu đỏ bị cháy và có mùi hương ngào ngạt, thơm ngon.

Lúc này Dương Tâm Dược mới nhớ lại: Hôm nay trước khi ra cửa, cô chỉ lo bôi kem chống nắng ở khuôn mặt cùng trên cổ. Khi cùng những người đó chơi bóng, đánh tới hứng khởi, cô dứt khoát cởi quần áo bị ướt bên ngoài, chỉ mặc nội y thể thao cùng quần đùi vận động.

Kết quả là, một người không thoa bất kỳ loại kem chống nắng nào trên tay chân của mình đã tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trên bãi biển, phơi dưới ánh mặt trời nóng trong bốn giờ, từ một cây mộc lan nhỏ màu trắng và dịu dàng phơi thành một con tôm hùm đất!

Bởi vì lực chú ý vẫn luôn ở thể thao cho nên cô cũng không có cảm giác được làn da đau đớn. Cho đến khi nhìn thấy làn da không bình thường trong gương, cơn đau lập tức kéo đến, từ bàn chân tới tay móng tay cái, toàn thân không có chỗ da nào mà không ngứa.

Chỉ trách cô bất cẩn, bị phơi thành như vậy mà vẫn còn chưa phát hiện ra!

Cô chẳng quan tâm đến việc ăn uống nữa, vì vậy cô nhanh chóng tắm nước nóng và rửa sạch cát trên da. Sau đó, với sự giúp đỡ của mẹ Dương, cô bôi một lớp gel nha đam lên vùng da bị cháy nắng.

Mẹ Dương một bên đau lòng cô một bên quở trách cô: “Con vẫn là con gái, sao không chú ý bảo vệ da như vậy. Nhìn con phơi khô như thế, ngày mai bảo đảm sẽ tróc da.”

Dương Tâm Dược tự biết đuối lý, chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.

“Gel nha đam này vẫn tốt, nhưng nếu bàn về chữa trị thì vẫn là nha đam tươi tốt nhất. Nước, cắt lấy một phiến, chất lỏng vẫn còn dính, chăm sóc da là tốt nhất.” Mẹ Dương cẩn thận nhớ lại, “Loại nha đam này rất lớn, nghe nói kiên trì bôi còn có thể trừ sẹo.”

Con biết con biết!” Dương Tâm Dược nắm chặt thời gian khoe điểm tốt của bạn cùng bàn, “Chung Khả đưa cho con một chậu, xanh mơn mởn, đặc biệt lớn, trồng thật tốt!”

Khi Chung Khả đưa cô, dặn dò cô mỗi ngày đều phải chiết một nhánh nha đam đắp ở miệng vết thương, nhưng cô nơi nào bỏ được! Cô để nó ngồi xổm bên bàn sách, mỗi ngày đều kiên trì tưới nước cho nó, để nó phơi nắng. Một học kỳ qua đi, nó trở nên càng khỏe mạnh hơn.

Cô nhẹ giọng: “Tên của nha đam kia còn đặc biệt kỳ quái, con nhớ rõ…… con nhớ rõ gọi là Kurapika Aloe.”

Mẹ Dương một lời khó nói hết mà nhìn cô, gel nha đam trong tay bóp ra một cục lớn, búng vào cánh tay cô.

“Cái gì mà Kurapika Aloe, gọi là Curacao!”

Thật chưa thấy qua con gái không hiểu hoa cỏ như cô.



Vào 8 giờ tối, thời gian học tập qua video của Chung Khả cùng Dương Tâm Dược bắt đầu.

Khi cuộc gọi video được kết nối, Chung Khả đang vùi đầu sửa sang lại quà “Tết Âm Lịch” vì Dương Tâm Dược mà chuẩn bị: Một bộ sách bài tập giá trị một ngàn.

Bộ sách bài tập này nổi tiếng trong nhóm sinh viên. Nó đã đứng đầu danh sách bán chạy nhất trong hơn mười năm. Chung Khả dành thời gian lật xem một chút, vẽ ra vài nhắc nhở nhằm vào trọng điểm, định lát nữa đốc thúc Dương Tâm Dược làm xong. Bên tai vang lên âm thanh video được kết nối, Chung Khả khép lại sách bài tập, không chút để ý thoáng nhìn về phía video bên kia.

“Dương Dương Dương Dương Dương Tâm Dược……” Khuôn mặt của Chung Khả nháy mắt đã nóng đến độ có thể chiên trứng, “…… Quần áo của cậu đâu?”

Mỗi khi video được kết nối, Dương Tâm Dược đều sẽ đem điện thoại đặt trên bàn học, màn ảnh đối diện với mình, vừa vặn có thể ghi lại nửa người trên của cô.

Nhưng hôm nay không biết là chuyện gì đã xảy ra với Dương Tâm Dược, thân trên chỉ mặc áo ống in hình chú chó tai to hoạt hình, không hề ngăn cản mà lộ ra hai cánh tay ngọc cùng vòng eo thon nhỏ mảnh khảnh. Xương quai xanh thẳng tắp, cổ thật sâu, mang theo một sự cám dỗ mà cô không hề hay biết.

Chung Khả nào nghĩ đến một lần giảng bài cho cô, vậy mà có thể khiến cậu nhìn thấy người trong lòng như vậy, một mặt khó chịu như vậy? Dù sao cậu cũng là một chàng trai tuổi dậy thì, tuy rằng biết rõ phi lễ chớ nhìn, nhưng như cũ vẫn không khống chế được tầm mắt của mình, liên tiếp lưu luyến ở  bên trong xương quai xanh cùng vòng eo thon của cô.

“Ôi, tớ lại không ở trần.” Thần kinh của  Dương Tâm Dược còn thô hơn so với cột điện, “Tớ đã chơi bóng ngoài trời cả một buổi chiều ngày hôm nay. Da tớ bị cháy nắng và đau như bị kim đâm khi tớ chạm vào nó. Bây giờ cơ thể tớ được phủ gel nha đam và tớ phải đợi nó khô từ từ. Tớ không dám mặc quần áo nữa. Có lẽ ngày mai nó sẽ thay da.”

“……” Chung Khả vừa nghe xong, nào còn dám nhìn lung tung, nhanh thu hồi tầm mắt lại, vội hỏi cô, “Phơi nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng……” Cậu nhìn làn da vẫn trắng nõn như cũ qua màn hình, “Nhưng nhìn qua không phải nghiêm trọng như vậy.”

Dương Tâm Dược bất đắc dĩ mà vẫy vẫy tay: “Tớ lo sẽ khiến cậu sợ, nên mở bộ lọc làm đẹp ra.”

“…… bộ lọc làm đẹp?”

“Đó là chức năng thay đổi màu ống kính được các cô gái sử dụng khi chụp ảnh, có thể làm cho làn da trắng hơn và mềm mại hơn, và những bức ảnh được chụp đẹp hơn.”

Chung Khả cẩn thận nhớ lại một chút, mơ hồ nhìn thấy bộ lọc này khi Mâu Tư Tư cùng thất tiên nữ tự chụp, còn khá thần kỳ, có thể khiến một cô gái nhiều mụn trên mặt, nháy mắt từ đồi núi biến thành đồng bằng.

Chung Khả vội nói: “Không sao đâu! Cậu gỡ bộ lọc đi, tớ muốn nhìn cậu xem cuối cùng có bao nhiêu nghiêm trọng.”

Vừa rồi cậu không chú ý tới chỗ không thich hợp của video. Hiện tại sau khi Dương Tâm Dược giải thích, Chung Khả liền phát hiện làn da trên người cô là một loại trắng không bình thường, nhìn dáng vẻ như là chức năng làm đẹp mà cô nói.

Dương Tâm Dược do dự: “Cậu thật muốn xem sao?”

“Thật sự muốn xem.” Giọng điệu của Chung Khả kiên định.

“…… Vậy cậu đừng sợ á.” Cô cố ý khoa trương, “Trên người tớ bây giờ rất đáng sợ! Người bạn nhỏ nhìn sẽ ngủ không yên đấy.”

Chung Khả tiếp: “Nếu tớ ngủ không được, vậy cả đêm gọi video với cậu.”

Lời nói cũng đã nói tới mức này, Dương Tâm Dược chỉ có thể đồng ý.

Những ngón tay cô run rẩy và chạm vào góc màn hình, đôi mắt cô chớp chớp, khó có khi cô cảm thấy hơi ngại ngùng và không tự tin. Cuối cùng, ngay khi cô nghiến răng, cô chọc ngón tay vào màn hình và nhấn công tắc bộ lọc làm đẹp.

Giống như là một tấm màn lớn có màu sắc được kéo ra, cô gái thật sự cứ như vậy không hề ngăn cản xuất hiện trước mặt chàng trai từ phía sau tấm màn.

…… Cánh tay đỏ rực, eo đỏ rực, xương quai xanh đỏ rực, mặt đỏ rực.

Dương Tâm Dược cũng không dám đối mặt với mình trong máy ảnh, cảm thấy bản thân quả thực là quả cầu lửa chuyển thế, hồng không thể lại đỏ.

Chung Khả: “……”

Chung Khả: “…………”

Chung Khả: “……………… Haha!”

Dương Tâm Dược bị cười đến nỗi không còn chỗ dung thân, hận không thể theo sóng điện bò qua, bổ nhào vào trên người cậu, cùng cậu đồng quy vu tận.

Cô sống không còn gì luyến tiếc mà vò mái tóc rối ngắn của cô. Cô dùng tóc che lại hơn phân nửa khuôn mặt, núp ở phía sau, tuyệt vọng hỏi cậu: “Có phải rất xấu hay không? Đặc biệt giống tôm hùm đất xào cay phải không?”

“Không xấu.” Chung Khả ho khan vài tiếng, cố nín cười, nỗ lực để bản thân im lặng, chỉ là cặp mắt cười kia bán đứng cậu, “Nhưng nhìn cậu như vậy, tớ thực sự rất muốn ăn.”
Bình Luận (0)
Comment