Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 63

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lớp đột kích trước kỳ thi của đồng chí Phương chào giá khá cao nhưng đắt thì có đạo lý của đắt.

Ông chia từng loại câu hỏi thành các nhóm khác nhau và sau đó ghép các nhóm lại với nhau. Mỗi nhánh rất rõ ràng. Sau khi ghép lại với nhau thì hàng trăm thay đổi đã được hình thành, nhưng mỗi thay đổi không thể tách rời nhau.

Chung Khả rất khó hình dung loại cảm giác này…… Trước kia cậu chỉ cho rằng toán học có thể tách ra như vậy, lại không nghĩ tới sử địa chính trị  ngoại ngữ cũng có thể tách ra như vậy, thật quá đơn giản.

Cảm giác này giống như là bạn vào nhầm một tòa cung điện nguy nga hoặc là một tòa mê cung chính xác. Bạn cảm thấy nơi này rất đẹp, kết quả là có một người nói với bạn này hết thảy đều được xếp bằng Lego! Chỉ cần bạn biết rõ phương pháp dựng, không những có thể dựng lại thứ giống vậy mà còn có thể nhanh chóng hóa giải!

Chung Khả chẳng qua chỉ cùng  Dương Tâm Dược học hai tiết nhưng cậu đã cảm giác được bản thân lại tiến bộ không ít. Phải biết rằng thành tích của Chung Khả vẫn luôn ở 710 điểm trở lên, mỗi một điểm tiến bộ này khó hơn nhiều so với nhóm điểm thấp.

Đương nhiên, Chung Khả là người được lợi không ngừng, Dương Tâm Dược cũng đang nỗ lực tiếp thu kiến thức từ thầy Phương, nghiêm túc nghe, nỗ lực học, tích cực hỏi, sức mạnh tràn đầy.

Hai đứa nhỏ ngồi song song bên cạnh thầy Phương, một đứa mặt tròn mắt to, một đứa rắn rỏi, tựa như hai cây thực vật cộng sinh, cùng tiến cùng lùi, thật sự rất thú vị.

Sau khi kết thúc học kèm lần nọ, thầy Phương tán gẫu cùng con trai trên bàn cơm: “Lúc trước ông Dương nói, con gái ông ấy còn muốn mang theo một bạn học nam đến đây cùngnghe giảng bài, vốn dĩ ba rất phản cảm. Cũng không phải Thái Tử đọc sách, tại sao còn có thư đồng chứ? Nào nghĩ đến Chung Khả Ngải vậy mà là một mầm cây tốt như thế, ngay cả sức học của Dương Tâm Dược cũng tăng lên nữa. Không tồi, không tồi! Bạn trai nhỏ này của Dương Tâm Dược làm rất tốt.”

Phương Đỗ Nhược sửng sốt, cười rộ lên: “Ba, cái gì mà ‘ bạn trai nhỏ ’ , lời này đừng để cho chú Dương nghe thấy. Người ta còn chưa trao ngày sinh tháng đẻ đâu.”

“Không phải bạn trai sao?…… Không thể nào. Ba của anh làm công tác giáo dục hơn ba mươi năm, luôn chuẩn xác mà bắt được yêu sớm! Con xem thời điểm hai đứa nó ở cùng một chỗ, cậu đánh vào bả vai tôi một chút, tôi đánh eo cậu một chút, tầm mắt hai đứa liền cười hì hì ngây ngô, này không phải yêu sớm, không thể nào!” Thầy Phương hừ một tiếng, nói thầm, “Hơn nữa bọn nó còn muốn cùng nhau thi vào đại học Yến Kinh, loại sức mạnh này cũng không phải là bạn học  bình thường sẽ có.”

Phương Đỗ Nhược nghĩ, đoán chừng trên đời này, chỉ có hai đương sự Chung Khả cùng Dương Tâm Dược là không biết bọn họ đang nói yêu đương thôi.

Vào cuối tháng ba, thành phố Yến Kinh dần dần chuyển ấm. Năm nay là một mùa xuân ấm áp. Ở vành đai xanh ven đường, nhài mùa đông * sớm đã nở rộ, hoa đào, ngọc lan, tử đinh hương đều phủ đầy cành. Đi ngang qua những cây hoa đang nở rộ, cơ thể cũng sẽ được nhuốm màu với mùi hương thơm ngát và say đắm đó.

迎春花:  hoa nhài mùa đông, là một loại cây bụi mảnh, rụng lá có nguồn gốc từ Trung Quốc. Những bông hoa nở rộ trên đỉnh ngay sau mùa đông, đó là lý do tại sao nó cũng được đặt tên là 迎春 trong tiếng Trung, có nghĩa là “loài hoa đón xuân”

Thứ bảy mỗi tuần, Dương Tâm Dược cùng Chung Khả đều sẽ ngoan ngoãn tới chỗ thầy Phương mở “Tiểu táo”. Lớp học kèm tan học vào lúc 5 giờ rưỡi, bởi vì trường học lại yêu cầu tất cả học sinh trọ ở trường về ký túc xá vào tối thứ bảy, chủ nhật đi học bình thường, cho nên sau khi kết thúc lớp học kèm, Dương Tâm Dược đều sẽ trực tiếp về trường học ở tiết tự học buổi tối.

Lớp học kèm cùng trường học lại đều ở thành phố, ngồi xe buýt chỉ cần hai mươi phút. Dương Tâm Dược cự tuyệt tài xế đón đưa, tỏ vẻ chính mình có thể độc lập về ký túc xá.

Ba Dương nói: “Như vậy sao được? Hiện tại 6 giờ chiều trời cũng tối đen, con một mình ở trên đường, ba lo lắng nhiều lắm.”

“Không sao đâu ạ.” Dương Tâm Dược ngọt ngào mà trả lời, “Học xong lớp học kèm, Chung Khả sẽ đưa con về trường học!”

“……” Ba Dương cảm thấy càng lo lắng hơn.

Dương Tâm Dược là con bé ngoan cố, cô quyết định làm gì sẽ không sửa đổi. Ba Dương không có cách nào cả, chỉ có thể thuận theo ý cô, cẩn thận dặn dò cô không nên ở trên đường đi dạo, sau khi tan học nhanh quay về ký túc xá.

Dương Tâm Dược ngoài miệng đáp ứng nhưng mà sau khi cô nhìn thấy những đóa hoa nở rộ giữa đường, chia giao thông thành hai luồng hoa nở rộ, lập tức đem lời ba dặn dò ném ra sau đầu.

“Chung Khả, hôm nay chúng ta đừng ngồi xe buýt!” Dương Tâm Dược túm lấy tay áo chàng trai bên cạnh, chỉ vào vườn hoa phía đường đối diện, “Nơi này cách trường học không xa, hôm nay thời tiết tốt như vậy, chúng ta dứt khoát trực tiếp đi qua nhé?”

Chung Khả ngẩng đầu nhìn về phía trạm dừng, ước tính khoảng cách giữa hai trạm. Nếu bọn học đi với tốc độ đi bộ thì khoảng chừng một giờ.

Trên mặt chàng trai lộ ra một tia chần chờ.

Dương Tâm Dược vừa thấy, vội vàng bám lấy cánh tay cậu, thì thầm quấy rầy cậu: “Đi thôi đi thôi! Coi như rèn luyện thân thể mà!”

Khi cô nói chuyện, vô ý thức mà đem cánh tay Chung Khả ôm vào trong lòng ngực, cánh tay chàng trai vừa vặn để ở bộ ngực hơi hơi phồng lên của thiếu nữ. Chung Khả miệng lưỡi khô khốc, vừa muốn lấy tay rút ra, lại không sẵn lòng rút tay ra.

Cô không nhận ra rằng có bất cứ điều gì sai với tư thế này. Và khi thấy Chung Khả nhìn xuống cô, cô cũng nở lại một nụ cười thật tươi.

Cổ họng Chung Khả nhấp nhô, ra vẻ bình tĩnh: “Vậy trở về trường học thôi, nếu cậu mệt, chúng ta lại ngồi xe.”

“Làm gì có!” Dương Tâm Dược được như ước nguyện, nhảy nhót mà túm cậu đi về phía công viên đối diện.

Ngày xưa, thành phố Yến Kinh là một cố đô của nhiều triều đại, với nhiều địa điểm nhân văn. Công viên này là công viên hình vành đai dài nhất ở thành phố Yến Kinh. Công viên dài 9 km và trải dài hai quận. Hàng ngàn năm trước, đây là một kinh đô cổ của một triều đại. Sau nhiều năm gió táp mưa sa, bức tường bên ngoài của cố đô đã bị lốm đốm và hư hỏng. Ngành thị chính dứt khoát thiết lập công viên này trên khu vực bên ngoài bức tường cổ và trồng vô số cây hoa.

Công viên trong mắt Dương Tâm Dược cùng Chung Khả là hoàn toàn khác nhau.

Chung Khả trong miệng nhắc mãi về trọng điểm của kỳ thi: “Mấy năm trước, thi đại học có một đề, hỏi việc con người thành lập công viên ở cố đô có ảnh hưởng gì đối với nghiên cứu di tích, hiệu ứng nhiệt đảo, khía cạnh xã hội và con người .”

Đây là một câu hỏi kinh điển không thể cổ điển hơn. Nó xem xét ba khía cạnh của lịch sử xã hội và quản lý đất đai, và rất ít người có thể nhận được điểm tuyệt đối.

Dương Tâm Dược mới không thèm trả lời học thần đâu. Cô đem cặp sách ném xuống, hưng phấn mà giơ điện thoại chạy về phía bụi hoa trước, tìm cây hoa đào rực rỡ nhất, tay trái cầm một cành đào, tay phải giơ điện thoại lên cao, nhắm mắt, cúi đầu, nhẹ ngửi —— “tách” “tách” “tách”, album nháy mắt đã xuất hiện hàng tá ảnh tự sướng say mê.

Chung Khả: “……” Con gái thật đáng sợ.

Dương Tâm Dược vừa đi vừa chụp, Chung Khả đáng thương chỉ có thể lưu lạc làm em trai xách giỏ, vẫn luôn đi theo phía sau cô.

Dương Tâm Dược chụp từ ngọc lan đến đinh hương, lại từ hoa đào chụp đến nhài màu đông. Trong rừng cây thoáng đi qua một con mèo hoang, người qua đường nắm một con Husky, cô đều phải đến gần giơ điện thoại lên chụp không ngừng.

Chung Khả cũng không cảm thấy mất kiên nhẫn, ngược lại, cậu nhìn dáng vẻ của cô nhảy đông nhảy tây, thật hy vọng cô có thể vẫn luôn vui vẻ như vậy. Nếu thời gian cho phép, Chung Khả thật hy vọng có thể cùng cô gái mình thích ở công viên nghỉ ngơi cả ngày, chuyện gì cũng không làm, để cậu ngơ ngẩn nhìn cô một ngày cậu đều tình nguyện.

“Chung Khả, tớ mới nhớ ra!” Cô bỗng nhiên giơ điện thoại lên tiến đến bên cạnh cậu, nóng lòng muốn thử mà nói, “Chúng ta là bạn bè lâu như vậy, còn chưa có một tấm chụp chung nhá.”

“Thật sao?”

Dương Tâm Dược xoay điện thoại lại, bên trong chất đầy ảnh chụp chung cùng Mâu Tư Tư, Viên Tiêu, Bạch Thiên, có hài hước, có đáng yêu, còn có video ngắn nữa. Nhưng trên thực tế, Chung Khả mới là người mỗi ngày ở bên cạnh cô lâu nhất, bọn họ đi học gặp, tan học thấy nhau, cho dù không ở cùng nhau cũng sẽ gọi video. Nhưng quan hệ bọn họ thân thiết như vậy, thế mà một tấm ảnh chụp chung cũng không có.

Dương Tâm Dược hỏi cậu: “Lần trước cậu chụp ảnh là khi nào?”

Cậu cẩn thận nhớ lại, chần chờ mà đáp: “Lần trước chụp ảnh…… Hẳn là vào năm mới, cùng anh Phương ở công viên giải trí.”

Dương Tâm Dược vừa nghe đã xù lông, lập tức kêu lên: “Không được không được! Hiện tại chúng ta phải chụp một tấm!”

Nói xong, cô nhìn trái nhìn phải, tìm được một cây hoa đào nở rộ trong gió xuân rồi nắm lấy quần áo của Chung Khả, đem cậu kéo tới trước cây hoa đào.

Gió nhẹ thoảng quá, nhánh cây đào khẽ đung đưa, rơi đầy đất những cánh hoa màu hồng phấn, còn có vài cánh dừng ở đỉnh đầu của Dương Tâm Dược mà cô không phát hiện ra.

Dương Tâm Dược đem điện thoại giao cho Chung Khả, dạy cậu làm sao dùng phần mềm selfie: “Hey, cánh tay duỗi thẳng, như vậy mặt sẽ nhỏ đi. Cơ thể nên xoay nhẹ, để bố cục sống động hơn. Đây là bộ lọc, đây là làm đẹp. Sau một lúc, cậu nhấn nút bên cạnh nó, nghe có hiểu không á?”

Lấy chỉ số thông minh của Chung Khả, thật ra không cần cô dạy. Vừa rồi nhìn động tác cô tự chụp, cậu đã tìm ra phương pháp chụp. Nhưng cậu cố ý giả bộ ngốc thành “trai thẳng không hiểu được phần mềm tự chụp”, để Dương Tâm Dược lại nói hai lần, cô một bên oán trách “cậu đần quá”, một bên tỉ mỉ mà dạy cậu dùng như thế nào, nghiêm túc như là đang giảng giải một đề toán phức tạp.

Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Dương Tâm Dược làm giáo viên cho Chung Khả.

Chung Khả tiếp nhận điện thoại, cùng Dương Tâm Dược song song đứng ở trước cây hoa đào, dựa theo cô chỉ dẫn mà vươn tay dài ra, nghiêng màn ảnh, sau đó “tách” một tiếng, chụp được tấm ảnh chung đầu tiên giữa hai người.

Không được không được, xấu chết đi được.” Dương Tâm Dược nhanh đưa ảnh chụp vào thùng rác, “Cậu nhấc quá cao, dường như tớ đã trở thành một người lùn, chỉ đến thắt lưng của cậu thôi!”

“Nào có khoa trương như vậy……” Chung Khả ngoan ngoãn mà đem cánh tay dịch xuống phía dưới một chút.

Vẫn là khó coi.

Có lẽ đây là sự khác biệt về tính thẩm mỹ, rõ ràng có mấy tấm ảnh chụp Chung Khả cảm thấy rất OK nhưng Dương Tâm Dược bắt bẻ vẫn không ngừng lắc đầu.

“Này thì sao? Tổng thể cũng được phải không?” Đầu ngón tay của Chung Khả chỉ vào góc nghiêng trên mặt Dương Tâm Dược, “Tấm này cậu rất đẹp á, đôi mắt tròn xoe, giống ‘ lớp trưởng ’.”

“Tấm này càng không được, cậu chỉ chụp có nửa khuôn mặt à!”

Chung Khả cứng họng. Khi cậu vừa mới chụp ảnh chỉ lo chú ý cô gái đẹp hay không đẹp, hoàn toàn quên chính mình cũng nên nhập vào khung ảnh.

“Được rồi, vậy chụp một tấm cuối.” Chung Khả lại một lần nữa cầm lấy điện thoại, lần này cậu lựa chọn giơ màn ảnh lên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Dương Tâm Dược chiếm một nửa bức ảnh, mà Chung Khả chỉ còn lại có nửa chiếc cằm.

Dương Tâm Dược đang muốn nhắc nhở cậu ngồi xổm xuống gần hơn, bỗng nhiên cảm giác đầu vai chìm xuống, cánh tay Chung Khả ngoài dự đoán mà gác lên bả vai cô. Mùi thơm của cây cỏ trên người chàng trai vây quanh lấy cô khiến cô không tự chủ được mà hãm sâu nhập vào giữa khuỷu tay cậu. Đồng thời, cậu cúi đầu, gần sát, “ tách” một tiếng, màn ảnh để lại hình ảnh hai người đang rúc vào ống kính. Giữa ảnh chụp, mắt hạnh tròn tròn của cô gái cùng nụ cười khó nén được kinh ngạc, mà chàng trai hơi hơi gật đầu, môi vừa vặn chạm vào kẹp tóc của cô gái.

Tựa như là một nụ hôn nhưng lại không phải hôn, nhẹ nhàng như thể là một cánh hoa đào rơi xuống.

Dương Tâm Dược nhìn xem ảnh chụp, lại ngẩng đầu nhìn về phía Chung Khả.

Chung Khả đã một lần nữa đứng thẳng người, ánh mắt mơ hồ, nhưng không dám nhìn cô.

Dương Tâm Dược: “……”

Dương Tâm Dược tức giận mà nghĩ: A, đàn ông mà, dám làm không dám nhận.

Vốn dĩ từ lớp học kèm đi đến trường học chỉ cần một giờ, nhưng bởi vì Dương Tâm Dược một đường chậm trễ, bọn họ tốn hơn một giờ còn chưa rời khỏi công viên này.

Sau 6 giờ rưỡi, bầu trời trở nên tối đen.

Chung Khả cúi đầu nhìn đồng hồ, nhắc nhở cô gái: “Tâm Dược, chúng ta cần phải đi rồi. 7 giờ đến tiết tự học buổi tối, không đi sẽ phải đến muộn á.”

Dương Tâm Dược tiếc nuối “à” một tiếng. Lần này tới công viên ngắm hoa hoàn toàn là tranh thủ lúc rảnh rỗi, bây giờ cô phải thu thập tâm tình cho thật tốt, một lần nữa trở lại chiến trường.

“Không sao đâu, tớ biết một con đường nhỏ.” Cô linh hoạt mở ra bản đồ điện thoại, “Lát nữa rẽ trái ở ngã tư phía trước, đi thẳng qua cái hẻm ở phía xéo kia ra ngoài là đến đường cổng trường mình.”

Con đường nhỏ kia nằm ở giữa hai khu chung cư cũ. Nếu không phải trên bản đồ đánh dấu đến thì đoán chừng bọn họ đã phải bỏ lỡ.

Ngõ nhỏ thực sự hẹp, hai chiếc xe không thể chạy song song nhau. Đầu ngõ chất mấy bao rác, ngửi thật là hôi. Chung Khả nhìn ra xa, ngõ nhỏ không có một ngọn đèn đường. Nếu trời tối, nơi này quả thực chính là con hẻm nhỏ chết người bên trong phim kinh dị “Ai đi ai chết”.

Chung Khả có chút do dự, trong tin tức xã hội có nói qua, loại địa phương này là chỗ của bọn phạm tội, bọn họ chỉ là hai đứa học sinh, nếu gặpì nguy hiểm gì đó thì rất khó chạy thoát.

Cố tình Dương Tâm Dược lại có tính cách không sợ trời không sợ đất, cô vừa thấy thời gian sắp tới, không hề nghĩ ngợi, đầu tàu gương mẫu nhảy vào giữa hẻm nhỏ.

Chung Khả nào dám chần chờ, đuổi ở phía sau cô cùng đi vào.

Cũng may, mặt trời bây giờ vừa mới lặn, trời còn chưa tối hẳn. Nếu bọn họ chạy nhanh một chút, khẳng định có thể trước khi trời tối rời khỏi con hẻm nhỏ này.

Dọc theo đường đi cũng không chỉ có hai người bọn họ, có rất nhiều cư dân ở gần đó, và nhiều người sẽ đi từ đây để tiết kiệm thời gian. Ngắn ngủn mười phút mà Chung Khả cùng Dương Tâm Dược đã gặp bốn năm người, có già có trẻ, đều là cảnh tượng vội vàng đi.

Nhìn thấy những cư dân này, trái tim Chung Khả vốn còn nâng lên cuối cùng cũng thả xuống. Nếu nhiều người qua đường như vậy, vậy sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra…… chứ?

“Chung Khả, bọn họ đang làm cái gì vậy?”Khuỷu tay Dương Tâm Dược chọc chọc cậu, nhẹ giọng hỏi.

Chung Khả nhìn qua theo tầm mắt của cô, chỉ thấy ở trong một góc nhỏ không đáng chú ý, một một người đàn ông trung niên đặt một cái bàn nhỏ trên mặt đất, trên bàn bày mấy cái chén, mấy viên pinball, bên cạnh còn dựng một tấm bảng nhỏ, viết “Đoán pinball”.

Dương Tâm Dược đương nhiên đã chơi qua “Pinball”, những hạt thủy tinh có đủ màu sắc bên trong, sáng lấp lánh. Khi còn nhỏ đáng yêu cô đã  góp nhặt. Nhưng “Pinball” không phải dùng để “chơi” sao, “Đoán” là như thế nào chứ?

Trên ghế ở đối diện chủ quán, một dì hơn 40 tuổi đang ngồi, bên chân bà ta còn đặt một giỏ rau. Rau cần tây thật dài vươn ra ngoài và đều gục xuống dưới đất.

Ở bên cạnh bà ta, có vài người vây xem, lớn tuổi nhất cũng hơn 50 tuổi, tuổi nhỏ nhất cũng mười bốn mười lăm tuổi, còn mặc đồng phục, là một cậu bé bướng bỉnh.

Chỉ thấy người dì mua rau hồi hộp lấy ra năm tờ tiền giấy màu hồng và đầy màu sắc từ ví của mình rồi đặt chúng lên tay. Người chủ quán kia cũng từ ví của mình móc ra tiền lẻ, đè ở trước mặt mình.

Người chủ quán đưa tay ra và lấy ra một vài quả bóng từ cái bát, ném chúng vào vài chiếc cốc nhựa bên cạnh, đặt tay vào nhau và nói với thái độ cởi mở: “Chị gái, em sắp xong rồi, vừa rồi chị có thua có thắng, cũng chỉ mất hai mươi đồng tiền thôi ấy chứ? Thừa dịp chưa mất quá nhiều, vẫn là nhanh chóng về nhà nấu cơm đi thôi. Lần này chỉ bỏ ra nhiều như vậy tiền, nếu bị thua, trở về làm sao nói chuyện với chồng chị đây?”

“…… Cậu quản tôi giải thích thế nào làm gì!” Biểu hiện của người dì kia đã giãy giụa một lát, cắn răng một cái, nói một cách tàn nhẫn, “Ai nói  nhất  định tôi sẽ thua chứ? Nếu lần này thắng, tiền ăn một tháng tới có rồi!”

Mấy người xem bên cạnh đều khuyên bà ta thu tay lại, nhưng cố tình bà ta lại quyết tâm muốn đánh cuộc một lần.

Giọng bọn họ không nhỏ, Dương Tâm Dược nhanh chóng hiểu được, đây thực sự là một chiếu bạc nhỏ bên đường.

Chủ quán kia là nhà cái, mà người dì mua đồ ăn kia lại là “dân cờ bạc”. Mà phương thức đánh bạc, Dương Tâm Dược cũng đại khái đoán được: Nhà cái đặt thủy tinh vào ly, nhà cái làm xáo trộn trình tự của ly, sau đó để dân cờ bạc đoán cái nào cái ly có hạt thủy tinh bên dưới.

Số tiền của họ không cao, nhìn dáng vẻ lúc trước chắc đổ chừng mấy chục đồng, có thua có thắng. Lần này dì kia bỗng nhiên chơi lớn, lấy ra tới hai trăm đồng. Nếu thua hết, khẳng định phải đau lòng cả một thời gian.

Tâm Dược, đừng nhìn bọn họ.” Chung Khả nhắc nhở cô.

“Làm sao vậy?”

“Bọn họ đây là làm một ‘ ván ’ đấy.” Chung Khả tiến sát bên tai cô, nhẹ giọng nói, “Cậu xem những người xem xung quanh đó, thật ra đều là kẻ lừa gạt. Bọn họ lợi dụng tâm lý phản nghịch của dân cờ bạc, người khác càng nói không cho làm  gì thì dân cờ bạc sẽ tiếp tục cược tiền.”

Dương Tâm Dược không nghĩ tới bên trong còn có môn đạo như vậy, cũng học theo dáng vẻ của cậu, nhón chân ghé vào bên tai cậu hỏi: “Cảnh sát mặc kệ sao?”

“Cậu nghe chưa, bọn họ một ván cũng đánh cuộc mấy chục đồng, trên trăm đồng mới tính là lớn. Hơn nữa bọn họ nhiều người như vậy, sạp đơn sơ, chỉ cần tùy tiện ném đi, xoay người chạy, cảnh sát làm sao bắt được đây?”

Hai người bọn họ đứng ở nơi đó khe khẽ nói nhỏ, khiến cho những “quần chúng vây xem” chú ý. Nhưng hai người bọn họ mang cặp sách, lại trai tài gái sắc, “quần chúng vây xem” vào trước cho rằng hai người bọn họ là học sinh cấp ba đang yêu nhau, trốn ở chỗ này nói chuyện yêu đương vì thế bọn họ chỉ liếc vài lần rồi thu hồi ánh mắt.

Dương Tâm Dược một thân nhiệt huyết, đúng là tính cách gặp chuyện bất bình sẽ rống lên một tiếng, sao mà chịu được âm mưu thế này. Đồng thời, cô cũng không phải cái loại đầu óc đơn giản ngu ngốc, cũng không cho rằng chính mình có thể trở thành siêu anh hùng, cứu người dì mua thức ăn kia tại nơi dầu sôi nước bỏng.

Chung Khả  đã hiểu những gì trong mắt cô, liền nói với cô: “Dì kia đã là người trưởng thành rồi, dì ấy không chịu được cám dỗ thì cũng chính là do dì ấy. Chúng ta lát nữa ra khỏi hẻm này lập tức đi báo án, cho dù không thể lập án cũng có thể đuổi đám người đó đi.”

Dương Tâm Dược cũng nhận định cách làm của cậu.

Sau khi hai người thương lượng xong, định rời khỏi nơi này. Nào nghĩ đến mới vừa đi ra vài bước, phía sau quầy đánh bạc bỗng nhiên bộc phát ra một trận vỗ tay ồn ào.

“Ôi, chị gái, vận khí của chị thật tốt!” “Chị gái, nhanh mua tờ vé số đi, kéo vận khí thêm đi!” “Trâu bò thật! Quá mạnh!”…… Này, là giọng của những kẻ lừa gạt.

“Chết tiệt, đen đủi! Đến đến đến, tiền lấy đi, chị nhanh về nhà đi!”…… Này là giọng chủ quán.

“ÁI chà, ông chủ có mất nhiều đâu? Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên về nhà nấu cơm thôi. Tiền này tôi cầm đi, mua thêm đùi gà cho contrai tôi!”…… Này là giọng dì mua đồ ăn.

Dương Tâm Dược cùng Chung Khả đồng thời dừng bước chân, hoài nghi mà quay đầu nhìn lại. Ở quầy đánh bạc nho nhỏ, “con bạc” đang cười rạng rỡ, vẻ mặt “nhà cái” đen đủi, trong miệng những kẻ lừa gạt vây xem đều nói những lời may mắn, nhìn qua chính là một lần may mắn, lại không phải “thắng lợi” bình thường.

Dì mua đồ ăn vui rạo rực đem  tiền thắng nhét vào túi tiền nhỏ. Bà ấy vượt qua cái giỏ nhỏ, thân hình mập mạp đứng lên, rau cần lắc lư gật đầu trong giỏ, lá cây héo héo gục xuống dưới.

Chung Khả nghi hoặc, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là tớ hiểu lầm……? Không phải âm mưu, thật sự có thể thắng sao?”

Trước khi dì kia đứng dậy, bà ta vô tình thì thầm: “Nếu tôi không vội về nhà và nấu ăn cho con trai thì tôi chắc chắn sẽ thắng một vòng nữa! Thắng một lần, Thần Tài có thể tồn tại thêm vài vòng nữa!”

Nhưng một câu vô cùng đơn giản khiến radar trên đầu Dương Tâm Dược lập tức đứng.

“Chung Khả!” Cô lén đến trước mặt Chung Khả, vội vàng nói, “Chúng ta đều nghĩ sai rồi! Những người vây xem kia không phải kẻ lừa gạt!”

“Cậu nói cái gì?”

“Dì mua đồ ăn kia mới là kẻ lừa gạt!”

Ngay khi Chung Khả sững sờ, một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Cậu học sinh trung học bướng bỉnh vốn đứng bên cạnh đi ra, đặt mông ngồi ở ghế xếp đối diện chiếu bạc. Thằng nhóc đem cặp sách ôm vào trong ngực, thò tay vào trong, đào nửa ngày móc ra một chiếc phong bì thông thường.

Trên phong thư không có dán kín, bên trong lộ ra một xấp tiền giấy màu hồng nhạt thật dày …… Nhìn vào độ dày kia, bên trong ít nhất có 3000 đồng!

“Này, đây là tiền mẹ cho cháu đi học thêm.” Học sinh trung học tựa như thiểu năng trí tuệ, một câu đã giao ra, “4000 đồng, tất cả tại nơi này.”

Chung Khả cùng Dương Tâm Dược liếc nhau, trong mắt nhau đều có vô số làn đạn bay qua.

Loại đánh cuộc bên đường này chính là “gậy ông đập lưng ông”, chỉ là vừa rồi bọn họ cho rằng dì mua đồ ăn mới là dê béo bị lừa mắc mưu, hiện tại mới hiểu được, thì ra bọn họ đã sớm theo dõi tên học sinh trung học có tiền này!

Chung Khả gia cảnh bình thường ( nếu so sánh với Dương Tâm Dược, đó chính là bần hàn ), một năm tiền tiêu vặt của cậu còn không đến con số này.

Cậu hỏi một cách khó hiểu: “Bọn họ chơi ván này cũng quá chuẩn, bọn họ làm sao thấy được trên người cậu nhóc kia có nhiều tiền như vậy hả?”

Dương Tâm Dược lúc này mới cẩn thận đánh giá cậu nhóc kia một lần, hiểu được: “Tuy rằng thằng nhóc mặc đồng phục nhưng đôi giày thể thao AJ trên chân kia giá trị mấy ngàn, cặp sách cũng là thương hiệu. Phỏng chừng cái kẻ lừa đảo kia chỉ đoán được trên người nhóc kia có tiền, cũng không nghĩ tới nó sẽ mang nhiều tiền bên người như vậy.”

Này thật đúng là một con dê béo lớn lớn lớn lớn lớn.

Hiện tại vấn đề là, em trai kia đã ngồi xuống chiếu bạc, bọn họ đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?

Tình hình không cho phép họ nghĩ về điều đó, Dương Tâm Dược nhìn về phía Chung Khả, vừa muốn mở miệng, Chung Khả tâm ý tương thông gật đầu với cô: “Tớ hiểu rõ ý của cậu, chúng ta cần phải ngăn cậu nhóc mắc mưu!”

Bọn họ không phải anh hùng lung tung. Bọn họ có thể mặc kệ một người trưởng thành lấy hai trăm đồng đánh bạc, lại không thể ngồi yên không nhìn đến một cậu nhóc vị thành niên bị lừa gạt. Một ván đánh cuộc không đến một phút đồng hồ sẽ kết thúc, cho dù bây giờ bọn bọn họ chạy ra ngõ nhỏ gọi điện thoại báo nguy, lúc  cảnh sát chạy tới, khẳng định kẻ lừa đảo đã chạy không thấy bóng dáng!

Hai người tay kéo tay, lập tức quay đầu đi về phía chiếu bạc.

Dương Tâm Dược nhanh chóng đi đến phía sau cậu nhóc, trên mặt tươi cười sáng lạn, vỗ một cái thật mạnh vào vai thằng nhóc, phát ra một tiếng vang lớn, đau đến nỗi cả người thằng nhóc kia đều run lên.

“Chị……”

“Tiểu Trí!” Cô ngạc nhiên, “Em sao lại ở chỗ này? Mẹ em không nói với em sao, hôm nay bọn em tới nhà của chị ăn cơm, đi nhanh đi, mẹ chị nói em thích nhất là món tom om!”

Đầu óc cô linh hoạt, nháy mắt biên soạn ra một đoạn chuyện xưa rất sống động. Cô mang cặp sách, dáng vẻ học sinh, cô trực tiếp tự xưng là “chị gái” của cậu nhóc, quan hệ họ hàng này, mặc cho ai cũng không chọn sai.

Chung Khả lập tức nói tiếp: “Thì ra đây là em trai tiểu Trí mà cậu hay nhắc tới sao? Thoạt nhìn cậu nhóc cũng thật, cũng thật……” Cậu nói lắp nửa ngày, thật sự khen không ra lời hay gì, vắt hết óc mà chọn một từ, “Thoạt nhìn cậu nhóc thật sự chắc nịch!”

Cậu nhóc mang tên “Tiểu trí” với vẻ mặt ngây ngốc, nghi hoặc hỏi: “Chị gái chị là……?”

“Chị giảm 50 kí, có phải nhận không ra hay không?” Dương Tâm Dược ở trước mặt cậu nhóc dạo qua một vòng, “Mẹ em cùng mẹ chị là đồng nghiệp, nghỉ hè năm trước chúng ta đã từng gặp qua, chị có phải có biến hóa lớn hay không?”

“À vâng…… dạ, dạ rất lớn.” Cậu nhóc mơ mơ màng màng theo lời cô, cũng không biết trong đầu cậu nhóc nghĩ đến “chị gái béo” nào.

“Được rồi, đã khuya rồi, em đừng ở bên ngoài chơi nữa.” Dương Tâm Dược liếc cái chiếu bạc một cái.

Chủ quán trầm mặc mà ngồi ở chỗ kia, mắt tam giác nho nhỏ đảo qua đánh giá Dương Tâm Dược Chung Khả đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt cao thâm khó đoán.

Dương Tâm Dược một tay đẩy bả vai chàng trai, động tác tự nhiên cầm lấy phong bì chứa tiền trên bàn kia, “Cùng chị gái trở về thôi, mẹ em và mẹ chị đều ở nhà chờ em.”

Mắt thấy tay cô sắp sờ tới phong bì tiền kia, chàng trai đột nhiên chặn ngang một câu, nháy mắt đánh vỡ mặt ngoài của cô đang duy trì bình tĩnh. “Không đúng, chị ơi, em đâu phải là tiểu Trí đâu?”

Bình Luận (0)
Comment