Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 66

Editor: Mứt Chanh

Trước kia Dương Tâm Dược cũng từng nhận được danh thiếp mà người khác đưa cho cô: Đều bị một nhóm người đứng trước tiệm cắt tóc chặn lại, bọn họ sẽ vui cười đưa ra một tấm card nhỏ, phía trước viết “nhà tạo mẫu tóc XX”, mặt sau viết “ với tấm thẻ này có thể sấy nhuộm giảm 80%”.

Nhưng lúc này lại không giống.

Phóng viên Vương lấy ra chính là danh thiếp đàng hoàng!

Danh thiếp được thiết kế đơn giản với màu trắng thuần sắc và hào phóng, góc trên bên phải ấn bắt mắt với LOGO《 Báo chiều Yến Kinh 》, chính giữa viết tên của phóng vương Viên, chức vị, số điện thoại liên hệ.

Đôi tay anh ấy cầm danh thiếp đưa đến trước mặt Dương Tâm Dược cùng Chung Khả, thái độ vô cùng trịnh trọng.

Dương Tâm Dược vội vàng đứng dậy, hoảng loạn giơ tay tiếp nhận. Nhưng cô đã quên vừa rồi cô đang lột tôm khô, hai ngón tay nhỏ vừa dơ vừa dính, nháy mắt cô đã để lại một vài dấu vân tay với mùi tôm trên tấm danh thiếp trắng như tuyết.

“《 Báo chiều Yến Kinh 》? Chú là phóng viên sao?!” Khuôn mặt nhỏ của Dương Tâm Dược đỏ bừng,  thế mà hôm nay cô gặp được nửa “đồng nghiệp”! “Cháu cũng muốn làm phóng viên, nhưng cháu dự định làm phóng viên tin tức thể thao.”

“Tôi biết tin tức thể thao!” Anh Vương vui vẻ. Báo chí bọn học cũng có chuyên môn tin tức thể thao, anh ấy thích xem đá bóng, thời gian nghỉ trưa thường xuyên đi bộ đến bộ phận tin tức thể thao, vì đội bóng mình ủng hộ mà cãi nhau đến mặt đỏ tía tai. “Nhưng trường học với chuyên ngành này không nhiều lắm, em có trường mục tiêu sao?”

“Có có! Cháu định thi đại học Yến Kinh!” Dương Tâm Dược kiêu ngạo cực kỳ, giọng điệu kia tựa như hiện tại đã bắt được thư thông báo trúng tuyển vậy.

“Ồ, cô gái nhỏ thật lợi hại! Xem ra không những em có dũng khí đáng khen mà thành tích cũng rất tốt.”

Không có đâu.” Dương Tâm Dược ngượng ngùng nắm chặt tấm danh thiếp kia, “Thật ra điểm của cháu vẫn còn cách thành tích xa.” Căn cứ vào thành tích kiểm tra hàng tháng mới nhất, tổng điểm bài thi thử của cô cách khoảng 20 điểm so với điểm số dự tính. Hiện giờ mỗi ngày cô đều đem bùa học mà Mâu Tư Tư đưa cho cô đặt ở trên người, có thời gian liền sờ sờ.

Phóng viên Vương cổ vũ cô: “Không sao đâu, tôi tin tưởng em nhất định có thể thi đậu!”

Hai người trò chuyện vui vẻ, Chung Khả bên cạnh  mở miệng ngắt lời bọn họ.

“Thật ngại quá, chú Vương.” Chung Khả lễ phép, “Cảm ơn ý tốt của chú, nhưng tụi con vẫn là học sinh cấp ba, không thể không có người giám hộ hoặc là giáo viên đi cùng mà tiếp nhận phỏng vấn.”

“Không sao đâu, tôi  có thể cùng các em đi gặp phụ huynh, lấy được sự đồng ý của bọn họ.” Anh Vương rất thành khẩn.

Dương Tâm Dược vươn móng vuốt dơ ra, kéo ống tay áo của Chung Khả, túm cậu tới góc văn phòng hẻo lánh.

Chung Khả vừa thấy vẻ mặt của cô, liền hiểu rõ: “Tâm Dược, cậu muốn nhận phỏng vấn sao?”

Dương Tâm Dược mím môi, gật gật đầu, giấu đầu lòi đuôi mà nói: “Tớ, tớ cũng không phải là hư vinh á!”

“Này không là gọi hư vinh.” Chung Khả từ trong túi móc ra khăn giấy, kéo móng vuốt dơ của cô, lau khô tay cô từng chút một. Cậu rời mắt, chuyên chú vào những chuyện cậu đang làm, tựa như không phải cậu đang lau tay cho Dương Tâm Dược, mà là bảo bối gì quý vậy. “Cậu làm chuyện tốt, được mọi người khen ngợi, được mọi người sùng bái, đều là việc nên có. Cậu đều dũng cảm hơn người khác, đương nhiên phải nhận được nhiều vỗ tay hơn.”

Dương Tâm Dược vốn đang sợ Chung Khả khinh thường cô, bởi vì ở truyền thống giáo dục, “Làm chuyện tốt không lưu danh” quan niệm này ăn sâu bén rễ. Nếu ai làm chuyện tốt mà tuyên dương khắp nơi, giống như là cố ý khoe khoang, động cơ không thuần khiết vậy đó.

Câu nói của Chung Khả trấn an “lòng hư vinh nhỏ” của Dương Tâm Dược, cô lập tức từ trời nhiều mây chuyển nên trong xanh, vui vẻ giống như một đóa hoa hướng dương.

Khi hai người nhỏ giọng nói chuyện,  phóng viên Vương cũng không nhàn rỗi. Anh ấy móc ra giấy bút, nghiêm túc cùng chị gái cảnh sát hỗ tìm hiểu vụ án. Phóng viên Vương là “người quen cũ” của đồn cảnh sát, mỗi tháng ít nhất phải chạy đến đồn công an địa phương ha lần, cho dù trong tháng không có vụ án lớn nào xảy ra thì anh ấy cũng sẽ không chậm trễ. Hơn nữa thái độ  đưa tin tức của anh ấy thực sự nghiêm túc, sẽ không vì mù quáng mà viết bừa. Đồng chí cảnh sát nhân dân cùng anh ấy nói chuyện thì cũng sẽ không có quá nhiều băn khoăn.

Chị gái cảnh sát hỗ trợ nói tình huống lừa đảo mà minh biết cho phóng viên Vương, lại nói: “Em mới vừa nghe cục trưởng cùng đội trưởng Ngô nói, lần này nhóm phạm tội là từ tình thành khác len lỏi lại đây, thủ phạm chính đã ra lệnh truy nã! Tình huống cụ thể lát nữa anh có thể hỏi anh ấy.”

“Nói như vậy, đây là vụ án lớn sao?” Phóng viên Vương cực kỳ kinh ngạc, anh ấy nhìn về phía hai người Dương Tâm Dược, ánh mắt cũng càng thêm cực kỳ nóng: Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, ai có thể nghĩ đến hai bạn nhỏ học sinh thi đại học, thế nhưng lại phá được một vụ án lớn?

Trong lòng anh ấy đã liệt ra một hai ba bốn năm sáu bảy tám điều đề cương phỏng vấn, đang muốn qua cùng các bạn nhỏ lân la làm quen thì cửa đồn công an  đột nhiên bị mở ra.

“Dương! Tâm! Dược!!”

“Chung! Khả! Ngải!!”

“Các con muốn gấp chết ba phải không?!!!!!”

Theo tiếng rống giận cùng vọt vào là vài người đàn ông tức sùi bọt mép. Trên mặt bọn họ đều có lo âu, có lo lắng, có sợ hãi, vừa vào cửa liền nhào vào hai đứa nhỏ.

Người đàn ông đi đầu chính là ba Dương Tâm Dược.

Năm nào gần 60, tuy rằng dùng thuốc nhuộm tóc che khuất đầu bạc nhưng vầng trán vẫn hiển lộ ra một ít dấu vết của năm tháng. Sau khi Dương Tâm Dược bị cảnh sát đưa đến đồn công an, đồng chí cảnh sát nhân dân trước tiên báo cho phụ huynh cùng giáo viên của bọn họ. Sau khi ba Dương nhận được điện thoại ở đồn công an, hai mắt tối sầm, lại nuốt thuốc trợ tim hiệu quả nhanh rồi lại uống thuốc hạ huyết áp, lúc này mới đè ép sợ hãi trong lòng xuống.

Sau khi ông vọt vào đồn công an, thấy con gái nguyên vẹn đứng đó, trái tim nâng lên cuối cùng cũng buông xuống.

Ông lúc trung niên mới có đứa con gái, từ nhỏ đặt con gái trong lòng bàn tay, tuy rằng ông ngoài miệng thường xuyên nói giỡn, nói trong nhà mình nuôi một “nữ hán tử”, nhưng ở trong lòng ông, Dương Tâm Dược vĩnh viễn là “cô bé nhỏ” của ông, bị thương một chút  ông đều phải đau lòng hơn so với người khác.

Con nhóc này là chuyện như thế nào hả? Chuyện gì đều xông vào phía trước, có nghĩ tới cảm thụ của ba mẹ hay không?!” Ba Dương vừa vội vừa tức, lôi kéo Dương Tâm Dược xoay vài vòng, “Ỷ vào tố chất thân thể tốt liền dám cùng kẻ bắt cóc động thủ hả? Ba nghe nói bọn họ còn có dao nhỏ? Nếu con có bất trắc gì, ba mẹ làm sao bây giờ hả?”

Ba Dương rất tức giận, con gái cưng của ông, ông luyến tiếc đánh luyến tiếc mắng, cố tình lại là một đứa có tính cách nhảy nhót lung tung. Nuôi Dương Tâm Dược hao tổn tâm trí bằng nuôi ba đứa Chung Khả!

Dương Tâm Dược tự biết đuối lý, chút kiêu ngọa vừa rồi hoàn toàn mất hết, thành thành thật thật mà cúi đầu bị ba mắng. Thật ra vào thời khắc thấy ba cùng khuôn mặt nôn nóng tiến vào, cô thật sự biết sai rồi…… Cô quá lỗ mãng, cô quá xúc động, cô không nên để ba già một lần lại một lần vì mình lo lắng.

Cùng ba kẻ bắt cóc đối chiến, adrenalin của cô bùng nổ, trong đầu đều là phấn khởi cùng đắc ý. Nhưng khi nhìn thấy ba mồ hôi đầy đầu,  trong lòng cô dâng lên cảm giác sợ hãi muộn màng.

Ba…… Con xin lỗi.” Cô nhỏ giọng nói.

Ở phía sau ông, ba Chung Khả nghe tin tới cùng thầychủ nhiệm trấn an ông, để ông bình tĩnh lại.

Thời khắc mấu chốt, Chung Khả đứng ra, chủ động đem trách nhiệm ngăn ở trên người mình: “Chú ơi, chú không cần mắng Tâm Dược. Thật ra chuyện lần này đều do cháu, nếu không phải cháu……”

“Được rồi được rồi.” Ba Dương buồn bực mà vẫy vẫy tay, “Con cũng đừng che chở nó. Chú nuôi nó mười tám năm, có thể không biết tính tình nó hay sao? Cái đứa nhỏ này chính là tính tình này, gặp được chuyện tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan, một hai phải xông lên thành anh hùng.”

Ngay trước đồn công an nhiều người như vậy mà bị chính ba mình quở trách, Dương Tâm Dược cảm thấy trên mặt thiêu đốt, vẻ mặt cô đau khổ làm nũng: “Ba ơi, ba đừng nói nữa ——”

“Chính mình làm ‘ sự tích anh hùng ’ thì có gì mà ngại hả?” Ba Dương nổi nóng. Nỗi buồn này nghẹn khổ ở trong lòng đã hơn một năm, không chỗ biểu đạt, hôm nay đầu ông nóng lên, dứt khoát thể hiện ra hết.

Ông kéo tay phải của con gái, đẩy tay áo lên trên, lộ ra cánh tay trắn nõn tinh tế của cô gái. Mà ở chỗ khuỷu tay cô có một vết sạo dữ tợn màu hồng nhạt chiếm cứ ở đó, giống như người trong sạch xuất hiện tì vết thật lớn.

Chung Khả gặp qua vết sẹo kia:  đúng là bởi vì khuỷu tay bị thương, mà Dương Tâm Dược người đang ở độ tuổi cao nhất của vận động viên, đã buộc phải rời khỏi đấu trường yêu dấu.

“Vết sẹo này là vết sẹo đó! Một năm rưỡi trước, một đứa trẻ hai tuổi rưỡi từ trên ban công lầu bốn ngã xuống, nó không hề nghĩ ngợi mà giơ tay ra đón, đứa bé rơi vào lòng ngực nó, khiến cho tay nó gãy luôn!” Ba Dương nhớ tới sự cố chôn vùi cuộc sống vận động viên của Dương Tâm Dược, mắt hổ rưng rưng, liều mạng ngẩng đầu lên, cưỡng ép mình không được xấu mặt.

Làm ba, ông ca ngợi con gái dũng cảm. Làm ba, ông đau lòng vì nỗi đau của con gái.

Toàn bộ lặng im.

Chung Khả ngốc tại chỗ, nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh.

Dương Tâm Dược ở trong lòng cậu là dạng con gái gì vậy? Cô kiên cường, cô vui vẻ, cô nỗ lực. Lúc cô vừa mới quen Chung Khả, đã triển lãm vết sẹo trên tay mình cho cậu xem, tùy tiện mà tỏ vẻ chính mình bởi vì một hồi “sự cố ngoài ý muốn” rời khỏi sân thi đấu.

Sau đó, Chung Khả cùng Dương Tâm Dược trở về kiếm quán. Ở nơi đó cậu cảm nhận được tình yêu cực hạn của Dương Tâm Dược đối với Hoa Kiếm. Cho dù cô rời khỏi sân thi đấu, nhưng trái tim cô vẫn còn ở nơi đó.

Vì thế…… Chung Khả càng không mở miệng dò hỏi cô về chân tướng sự cố kia.

Ở mỗi đêm trằn trọc, ở mỗi giấc mơ đều có Dương Tâm Dược xuất hiện, Chung Khả đều tự hỏi chân tướng sự cố kia.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có tai nạn xe cộ mới có thể lưu lại vết sẹo lớn như vậy. Lại không nghĩ rằng, là cách cứu viện phấn đấu quên mình.

“Ba…… Ba đừng nói nữa.” Dương Tâm Dược thở dài, kéo tay áo xuống, giọng nói trong trẻo êm tai, “Xuất ngũ thật ra khiến con khổ sở, nhưng chuyện cứu người thì con không hối hận.”

Mặc dù cô ấy đã thay đổi một bản nhạc trong cuộc sống của mình, nhưng phong cảnh trên bản nhạc mới cũng rất đẹp.

Tuy rằng cô không thể đến sân thi đấu Hoa Kiếm, nhưng tinh thần Hoa Kiếm vẫn luôn tồn tại ở trong lòng cô, tương lai cũng sẽ trở thành một phần trong sự nghiệp của cô.

Ánh mắt phức tạp của thầy Văn cùng ba Chung nhìn về cô gái nhỏ này, bọn họ chưa từng nghĩ tới, trên người cô thế nhưng có một đoạn chuyện xưa như thế.

Ba Dương nhìn con gái bướng bình, còn muốn nói cái gì nữa, nhưng lúc này lại từ bên cạnh xông ra một bóng người, cắt ngang lời ông nói.

Phóng viên Vương đầy mặt kích động, đôi tay đỡ bả vai Dương Tâm Dược, vội vàng hỏi: “Em gái nhỏ, vừa rồi ba em nói chuyện kia, có phải xảy ra vào tháng 9 năm ngoái? Ở khu XX khu phố XX, 4-5 giờ chiều phải không?”

Dương Tâm Dược bị hoảng sợ trước dáng vẻ kích động của anh ấy, nói lắp trả lời: “Dạ, đúng vậy? Tại sao chú biết?”

Phóng viên Vương ở trên con đường dân sinh phấn đấu nhiều năm như vậy, viết vô số bài báo, nhưng không có một tin tức nào có thể làm anh ấy kích động như thế! Anh ấy có loại dự cảm, chỉ cần anh ấy cẩn thận đào hết toàn bộ tin tức này, thì giải thưởng tin tức năm nay tuyệt đối có một vị trí của anh ấy!



Dương Tâm Dược trăm triệu không nghĩ tới, cô mơ mơ màng màng mà “Hot”!

Trước mặt cô là 《 báo chiều Yến Kinh 》, nó dùng nhết nửa trang để đưa tin về hành động không sợ hãi của cô, tiêu đề hơi có chút khoa trương.《 từ vận động viên thiên tài đấu kiếm đến học sinh thi đại học, cuộc sống của cô gái sau hai lần thấy việc nghĩa hăng hái làm 》.

Tin tức được báo chí đưa ra bị nhiều tạp chí truyền thông tranh nhau đăng lại, ở trên mạng cũng gây ra động tĩnh thật lớn. May mắn thay, tin tức này sử dụng tên giả, nếu không Dương Tâm Dược tuyệt đối sẽ bị quấy rầy bởi các cuộc điện thoại phỏng vấn.

Chung Khả hỏi cô trở thành người nổi tiếng có cảm giác gì, Dương Tâm Dược ậm ừ nửa ngày, choáng váng trả lời: “Cậu nhéo ta một chút đi, bây giờ tớ đều cảm thấy là đang nằm mơ……”

Chung Khả sao có thể dùng sức, ngón tay khẽ siết nhẹ trên má cô, đổi lấy một câu cảm thán của cô: “…… Không đau, quả nhiên là đang nằm mơ.”

Chung Khả: “……”

Mọi thứ phải bắt đầu từ một năm rưỡi trước.

Dương Tâm Dược mười bảy tuổi đang trên đường về nhà, ngẫu nhiên cứu được một đứa bé từ ban công lầu bốn ngã xuống. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, Dương Tâm Dược không hề nghĩ ngợi mà đã tiến lên, tiếp được nó.

Cậu nhóc được nuôi trắng trẻo mập mạp, rơi xuống từ mười trên cao, với gia tốc trọng lực khổng lồ, cánh tay phải của Dương Tâm Dược nháy mắt đã bị gãy xương.

Đau nhức truyền đến, Dương Tâm Dược hoàn toàn không biết chính mình tại sao lại có ý chí mạnh mẽ để kìm nén nỗi đau đến vậy.

Đứa trẻ bị sợ hãi, khóc lớn không ngừng. Bảo vệ,  người dân khác, cha mẹ chậm rãi đến muộn thành một tổ ong vây quanh. Cha mẹ vỗ về đúa bé, lúc muốn cảm ơn cố gái nhỏ đã ra tay tương trợ mới phát hiện vị anh hùng nhỏ thần bí kia đã không thấy bóng dáng.

Dương Tâm Dược sau khi bị thương, trước tiên gọi taxi đi bệnh viện, X quang được rửa ra, xương cánh tay gãy xương khớp, kèm theo rách dây chằng nghiêm trọng.

Lúc ấy khuỷu tay của Dương Tâm Dược đã hoàn toàn sưng lớn, trướng đến nỗi đỏ bừng, cánh tay trái lớn gấp đôi, đau đến nỗi toàn thân cô run rẩy. Ba mẹ và cô cùng huấn luyện viên đi cùng, lập tức chuyển viện khoa Y học thể thao tốt nhất thành phố, ở nơi đó tiếp nhận rồi giải phẫu.

Đáng tiếc, cô bị thương quá mức nghiêm trọng, cho dù vị kia bác sĩ đã là chuyên gia y học thể thao giỏi nhất ở thành phố  Yến Kinh, nhưng ông cũng không thể khiến Dương Tâm Dược hồi phục 100%.

Làm một vận động viên đấu kiếm thuân tay phải, sự ổn định ở cánh tay là quan trọng nhất. Khoảnh khắc Dương Tâm Dược nằm trên bàn mổ thì cô đã biết bản thân mình không thể bước lên sân thi đấu trong cuộc đời này nữa.

Hai tháng sau, Dương Tâm Dược bận rộn với việc phục hồi đau đớn, và sau đó bố mẹ cô đã cùng cô đến khoa y học thể thao Thượng Hải, Quảng Đông và Thâm Quyến. Nhưng kết quả cuối cùng chỉ có một: tình trạng thể chất của Dương Tâm Dược không thể nào duy trì thi đấu thể thao với cường độ cao.

“Làm sao có thể như vậy được?!!” Huấn luyện viên một tay bồi dưỡng cô không cách nào tiếp thu tin dữ này, ông tuyệt vọng mà túm lấy tay áo bác sĩ, khẩn cầu ông ấy cẩn thận kiểm tra một lần nữa, “Không được đâu bác sĩ, con bé không thể mất đi Hoa Kiếm! Con bé là đứa tài năng và nỗ lực nhất mà tôi từng thấy, tháng sau con bé phải tiến vào đội tuyển thanh niên quốc gia!! Con bé có thể lấy được quán quân quốc gia, quán quân  thi đấu quốc tế. Con bé không thể dừng tại đây được!!”

Đáng tiếc, cuối cùng Dương Tâm Dược lạu dừng trên con đường đó.

Dương Tâm Dược là một cô gái lạc quan rất ít nước mắt.

Nhưng lần đó cô khóc.

Cô không để bất cứ ai thấy được. Ban ngày, cô ấy mỉm cười và an ủi cha mẹ, đồng đội và huấn luyện viên của mình, chờ tới buổi tối lúc tất cả mọi người rời đi, y tá cũng kiểm tra phòng xong, cô liền vùi mình trong chăn, ở trong bóng tối thất thanh khóc rống.

Cô khóc đến nỗi thở hổn hển, khóc đến nỗi tất cả nước trong thân thể đều chảy khô, áo gối ướt đẫ cả hai bên.

Sau khi mặt trời mọc như thường lệ vào ngày hôm sau, cô mỉm cười với ánh bình minh, hay Dương Tâm Dược vô tư vô tâm vô phế.

Trong thời gian đó, thực sự rất khó để vượt qua, ba Dương mẹ Dương vẫn luôn bên cạnh cô, từ phục hồi chức năng đến tư vấn đến chuyển trường, từng chuyện đều áp xuống, chiếm cứ tâm trí bọn họ. Vì thế bọn họ tự nhiên bỏ lỡ đoạn thời gian tin tức oanh liệt “Tìm kiếm supergirl”.

Phóng viên Vương có một ký ức đặc biệt mới mẻ về tin tức nóng hổi này cách đây một năm rưỡi, lúc ấy, anh ấy đại diện cho 《 báo chiều Yến Kinh 》 phỏng vấn gia đình kia. Đương sự ôm đứa trẻ, ở  trước camera liên tục khom lưng.Bà ấy đối với đại ân của Dương Tâm Dược nhớ mãi không quên, muốn cảm ơn cô.

Đáng tiếc, cô gái thần bí hy sinh tay mình cứu lấy baby vẫn không có tin tức.

Ai có thể nghĩ rằng sau một năm rưỡi, cô gái nhiệt tình này lại tiến lên và dũng cảm chiến thắng một nhóm băng đảng tội phạm đã đến thành phố này chứ?!

Tin tức được phòng viên Vương viết rất có chiều sâu, không có hời hợt.

Anh ấy đã sử dụng “phong cách Tạp chí Phố Wall” trong việc viết tin tức, thường thấy trong các tin tức chuyên sâu. Nó không phải là một phân tích lạnh lùng mà nó giống như một câu chuyện hấp dẫn, rất con người.

Mở đầu bắt đầu từ cuộc giải cứu ly kỳ cách đây một năm rưỡi, viết những gì Dương Tâm Dược đang nghĩ và làm vào thời điểm đó, rồi mở rộng ra từ âm mưu nhỏ bé này, dần dần nói về hành vi anh hùng ngày nay, và cuối cùng kéo dài đến cuộc sống hàng ngày của cô.

Toàn bộ đưa tin đắp nặn ra Dương Tâm Dược hoạt bát, không sợ hãi, khỏe mạnh cùng hình tượng cá nhân hướng về phía trước, hơn nữa cường điệu tán dương cô hai lần thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Không chỉ có như thế, khi viết tin này, phóng viên Vương đã đến thăm nhiều người xung quanh Dương Tâm Dược, không chỉ gia đình, bạn bè, huấn luyện viên và bạn học của cô, mà còn phỏng vấn chuyên gia y tế đã phẫu thuật cho cô vào thời điểm đó, và  người huấn luyện viên đội thanh niên quốc gia không có duyên với cô!

Dương Tâm Dược nhìn giấy trắng mực đen đăng tải đủ loại tán dương với cô, xấu hổ đến nỗi mặt muốn nổ mạnh.

“Đây là tớ sao?” Cô lẩm bẩm, “Tớ có tốt như vậy sao?”

“Tất nhiên là cậu tốt như vậy rồi.” Chung Khả dứt khoát trả lởi, “Tớ đã sớm nói qua, cậu đều dũng cảm hơn so với người khác, đương nhiên phải đạt được càng nhiều vỗ tay hơn.”



Vì bảo vệ riêng tư,  bài báo chuyên sâu này của phóng viên Vương dùng tên giả, nhưng người quen thuộc Dương Tâm Dược liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nhân vật chuyện xưa chính là cô.

Viên Tiêu trước tiên gọi điện thoại tới cho cô, hỏi cô có bị thương hay không. Mâu Tư Tư để người trong nhà đưa tới mấy hộp đồ bổ sang quý, nói là an ủi cô.

Đến nỗi Bạch Thiên, càng khoa trương hơn. Lúc cô bước vào phòng học, phát hiện bmột biểu ngữ màu đỏ treo trên bảng đen, ( vững vàng áp qua “Khoảng cách thi đại học còn có xx ngày”), mặt trên viết một hàng chữ to: “Chúc mừng cô chủ Dương lên đầu đề!”

Đới Kỳ Lân đục nước béo cò, cầm mấy tờ giấy trắng để cô ký tên, tính toán độn một thời gian, về sau bán chữ ký của cô.

Ngay cả anh tiểu Phương cũng trêu ghẹo cô, nói cô bây giờ thành người nổi tiếng rồi.

Dương Tâm Dược: “……”

Dương Tâm Dược nơi nào nghĩ tới, một phỏng vấn tho6nt hường thế nhưng có thể viết ra hoa như thế. Nếu sớm biết rằng sẽ dẫn đến hiệu ứng dây chuyền như thế, cái gì cô cũng không thể hiện đâu.



Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, điện thoại Dương Tâm Dược vang lên, trên màn hình là ba chưa “phóng viên Vương ” lấp lánh tỏa sáng.

Dương Tâm Dược vốn dĩ không muốn nhận, nhưng Chung Khả khuyên bảo, vẫn khó xử khi nhận điện thoại.

“Alo, chào chú Vương.” Cô nói ỉu xìu.

Bạn học Dương, bây giờ có tin tức tốt muốn nói cho em!” giọng phóng viên Vương như chuông lớn, lộ ra một niềm vui chân thành. Sau khi báo cáo chuyên sâu của mình được đăng trên báo, nó đã gây ra một phản ứng lớn trong xã hội, lãnh đạo anh ấy đã khen ngợi anh ấy, thậm chí cố ý đề bạt anh ấy “Chạy đường”! Anh ấy mong lâu như vậy, cuối cùng cũng mong tới cơ hội thăng chức này.

So với chú ấy, Dương Tâm Dược hơi có chút thất thần.

Cô kẹp điện thoại giữa vai cùng lỗ tai,  tập trung chủ yếu vào bài kiểm tra còn dang dở dưới tay.

“Tin tức tốt gì ạ?”

“Người phụ trách chính phủ chỉ liên lạc với tôi. Trước những đóng góp nổi bật hai lần của em, họ quyết định trao cho em một huy chương vì lòng can đảm’!!”

“……”

“Không chỉ có có giấy chứng nhận, cúp, còn sẽ có bốn vạn tiền mặt khen thưởng!” Phóng viên Vương càng nói càng vui vẻ, “Em nói cho tôi biết thông tin lãnh thưởng cụ thể, tôi báo lại cho bọn họ, qua một thời gian là em có thể lãnh!”

“Không cần, cảm ơn chú ạ.” Dương Tâm Dược lên tiếng ngắt lời anh ấy, đổi điện thoại di động từ vai trái sang vai phải. Tốc độ viết bài không giảm, “Chuyện cháu làm cũng không vĩ đại, cháu muốn mỗi người vào ngay lúc hoàn cảnh như cháu đều sẽ làm ra lựa chọn tương tự. Cháu so với mọi người, chỉ là thân thể tố chất tốt hơn một chút mà thôi. Mặc kệ đã từng là tuyển thủ Hoa Kiếm, hiện tại vẫn là thí sinh thi đại học, cháu chính là một người bình thường, cháu đạt được khen ngợi đã đủ nhiều, không cần mặt khác.”

Phóng viên Vương sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy. “Nhưng……”

Thật sự không cần, cảm ơn chú.” Dương Tâm Dược thành tâm thực lòng mà nói, “Cảm ơn chú đã đưa tin, để cho cháu  thu hoạch nhiều hoa tươi cùng vỗ tay như vậy. Cháu đã rất thỏa mãn, phiền chú giúp cháu từ chối huy hiệu kia.”

“……”Phóng viên  Vương trầm mặc trong chốc lát, kinh ngạc cảm thán với cô gái nhỏ thành thục mười tám tuổi này, “Nếu em xác định không cần huy hiệu đó,  cũng tốt, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại nói với bọn họ.”

Cúp điện thoại, Dương Tâm Dược ném điện thoại tới một bên, tiếp tục vùi đầu khổ luyện.

Như đúc liền phải tới,  trong lòng cô không chắc, cầm thành tích thi tháng lần trước tính toán, dù thế nào vẫn cách điểm trúng tuyển thấp nhất của đại học Yến Kinh mười mấy điểm.

Chung Khả ngồi ở  bên cạnh cô, nghe không sót một chữ trong nội dung cô nói.

Cậu hỏi: “Vừa rồi là chú Vương gọi điện thoại tới sao? Tớ nghe cậu nói đến huy hiệu, huy hiệu gì thế?”

Dương Tâm Dược trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, ngòi bút vẽ trên bản nháp: “Nói là huy hiệu ‘ lòng dũng cảm ’ gì đó, còn nói có bốn vạn đồng tiền tiền thưởng. Tớ hiện tại nào có thời gian đi lãnh huy hiệu, nên để chú ấy giúp tớ từ chối.”

Chung Khả: “……”

Tay chàng trai run lên, ly nước trong tay trực tiếp ngã ở trên bàn, cà phê lập tức làm ướt bài thi trên bàn.

Dương Tâm Dược hét lên, vội đứng dậy đi lấy khăn giấy, kết quả tay cô vừa mới vươn ra, đã bị Chung Khả nắm lấy.

Trong lòng Dương Tâm Dược hốt hoảng, muốn tránh tay cậu ra, lại có chút luyến tiếc.

Cô hừ hừ, không chú ý tới giọng mình muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào:: “Cậu làm gì thế?”

Nhưng Chung Khả trả lời lại không liên quan nhau.

“Tâm Dược!” Cậu nói, “Huy hiệu kia cậu cần phải lấy!”

“…… Sao?”

“Cậu có phải chưa thấy qua điều lệ thêm điểm của kỳ thi đại học hay không? ——‘ huy hiệu lòng can đảm ’ có thể thêm 20 điểm đó!!!!!!”

“……????!!!!”
Bình Luận (0)
Comment