Trạch Nam Hoàng Kim

Chương 1.2

"Làm sao vậy? Em phát run, rất lạnh sao? Ai có áo khoác không?" Động tác của Diệp Tố Kỳ khiến Ôn Hân Đồng và Lâm Hải Đường chú ý, hai cô ấy vội vàng tìm áo khoác choàng lên trên người cô.

Không biết là áo khoác của người bạn kia, mang theo hơi ấm che trên đầu vai mảnh khảnh của cô, Diệp Tố Kỳ bị hành động này làm cảm động lại muốn rơi lệ.

Khi cô đến tìm Thượng Trình, người đàn ông kia chỉ kinh ngạc cô đã đến, hoàn toàn không hỏi một câu tình hình sức khỏe của cô, ngược lại vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi cô tới làm cái gì, bây giờ cô chỉ phát run một cái, các bạn đã nhao nhao lên quan tâm, kết quả bạn tốt như vậy cô lại vứt bỏ.

"Tố Tố, ăn cái này, không dầu."

"Đừng ngồi ở đầu máy lạnh, đầu em sẽ rất đau đấy."

Có người quan tâm mình thật sự thật hạnh phúc, Diệp Tố Kỳ nghĩ.

Đời trước, cô thường xuyên bởi vì Thượng Trình mà đi tìm bạn bè khóc lóc kể lể, mỗi người đều đã khuyên cô và Thượng Trình không phải một đôi, mau chia tay đi, nhưng cô căn bản không nghe lọt, khóc xong lại trở về bên người Thượng Trình, sau đó lại khóc lóc, dần dà, bạn bè cũng dần dần không hề để ý tới cô nữa.

"Tố Tố, sau khi cậu lành bệnh có còn muốn đánh trận cùng bọn tớ? Thiếu cậu, bọn tớ không thể đánh thắng trận!" Một cậu bạn lên tiếng: "Thật sự rất lâu rồi cậu không chơi cùng với bọn tớ, có bạn trai sẽ không để ý bọn tớ, cậu thấy sắc quên bạn nha!"

"Nói Nhiều, cậu nói nhiều quá rồi đó!"

"Câm miệng lại!"

Cậu bạn có biệt danh Nói Nhiều là bởi vì thường hay nói những lời thừa thãi không đúng thời điểm nên mới bị gọi là nói nhiều, hôm nay cậu ta vẫn phát huy bình thường, lập tức bị Ôn Hân Đồng và Lâm Hải Đường ngăn lại.

Diệp Tố Kỳ nhịn không được bật cười, azii, thật sự cô rất nhớ không khí như vậy.

Trò tiêu khiển của sinh viên là gì? Là Game Online, một tháng chỉ cần mất bốn, năm trăm, không giống ra ngoài xem một bộ phim điện ảnh rồi ăn một bữa cơm, một lần hưởng thụ đã tiêu hết hơn một ngàn, có đôi khi còn có thể nhịn không được mua thứ gì không nên mua, đối với Diệp Tố Kỳ, một người sống nhờ học bổng, vừa muốn bớt thời giờ làm gia sư kiếm chút phí sinh hoạt, mỗi một đồng tiền các cô đều phải vất vả kiếm, xem một bộ phim điện ảnh tiêu tốn vài trăm cô thật sự không nỡ, Game Online thôi... Coi như giải trí sau giờ học, giảm áp lực.

Lần tụ hội này, tham gia toàn bộ đều quen biết ở trong trò chơi, giao lưu, còn trở thành bạn tốt, bọn họ đều hạ phụ bản, đều ở RC, Skype Rihana, cùng vì chiến trường, thảo luận chiến thuật đến cãi nhau lại hòa thuận.

Diệp Tố Kỳ may mắn cô còn có cơ hội làm lại một lần nữa, có thể giữ lại tình bạn này, bây giờ cô sẽ không vì tên đàn ông kia mà trả giá, buông tha nhóm "Chiến hữu" quan trọng của cô.

Thượng Trình? Anh ta đừng mơ có thể bước vào cuộc sống của cô!

"Em nói sai cái gì hay sao? Không phải em muốn nói, cái gì Thượng kia bất luận là bản lĩnh hay tính cách đều cực kỳ vô dụng! Tuần trước tớ và anh ta đánh bản, anh ta phạm sai lầm em nói anh ta hai câu, anh ta liền thủy tinh tâm nói cái gì mà ‘tôi cảm thấy tôi không còn là một người thích hợp" sau đó liền đi xuống tuyến, aaa, anh ta có ý gì? Muốn em dỗ anh ta sao? Anh ta hắc em CD a mẹ nó!(?)" Hắc CD chỉ đích thị dưới tình huống lui đội chưa được xác nhận, dẫn đến những người khác không thể tiếp tục đánh phó bản.

Đúng rồi, cô và Thượng Trình cũng quen nhau ở trong trò chơi, sau khi gặp mặt, động tâm với anh ta, vừa mới bắt đầu cô còn tưởng rằng Thượng Trình cảm thấy không khí của nhóm bọn họ vui vẻ hòa thuận, muốn tích cực dung nhập mới thường xuyên bắt chuyện với cô, hiện tại ngẫm lại, đó là thủ pháp anh ta thường dùng để theo đuổi con gái.

"Tố Tố, không phải cậu sẽ kết giao với tên phế nhân như vậy chứ, não cậu bị thang máy đưa đến chỗ nào rồi? Tớ nhớ rõ thời điểm chúng ta mới quen, đã từng bởi vì phụ bản làm bằng máy không quen, phạm lỗi bị chị Tiểu Đồng nói, tớ rất khổ sở nói về sau cũng không đánh bản, kết quả cậu mở Mic mắng tớ, nói tớ là một người đàn ông, nói vài câu đã thủy tinh tâm, đi tìm chết đi!" Nói Nhiều bắt chước giọng Diệp Tố Kỳ, bởi vì quá sinh động, khiến cho không khí ngột ngạt bởi vì nhắc tới Thượng Trình nháy mắt tuyết tan, toàn bộ mọi người thổi phù một tiếng cười lớn. 

"Haha!" Diệp Tố Kỳ cũng cười, cô rất nhớ chính mình có quyết đoán, Diệp Tố Kỳ yếu đuối hèn mọn cô không muốn gặp lại, cô muốn tìm lại chính mình.

"Nói Nhiều khó có được nói đúng một câu, não tớ thật sự bị thang máy đưa đi mất. Nhưng cậu yên tâm đi, tớ đã khôi phục độc thân, tên khốn kia không liên quan gì tới tớ rồi." Từ giờ khắc này, cô quyết định những gì đã qua, kiếp trước, tất cả đều vứt ở phía sau, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.

"Thật sự?" Ôn Hân Đồng và Lâm Hải Đường cùng lúc nói ra, trong giọng nói căn bản không giấu được kinh hỉ.

"Em bỏ tên đó ra phía sau là được rồi... Không phải, chị là nói Tố Tố, sẽ có một người đàn ông tốt hơn." Ôn Hân Đồng thiếu chút nữa nói ra không thể nào, bị Lâm Hải Đường lạnh lùng trừng mắt, lập tức chữa lại.

"Tố Tố, em nghiêm túc thật sao? Mấy ngày hôm trước khi chúng ta trò chuyện, em vẫn kiên trì muốn tự mình xử lý, chúng ta còn tranh cãi rất gay gắt." Tiếng nói của Lâm Hải Đường trong veo mà lạnh lùng.

Băng sơn mỹ nhân Lâm Hải Đường khí chất cao nhã, thấy thế nào đều không chút dính dáng với Game Online, nhưng cô ấy lại là người chơi có kĩ thuật cao, ấn tượng của Diệp Tố Kỳ với Lâm Hải Đường rất khắc sâu, chính là bà chị này đứng bên cạnh nhàn nhạt nói "Hôm nay tớ và bạn đên một quán ăn, món điểm tâm ngọt ăn rất ngon, hôm nào nghỉ tớ lại dẫn cậu đi, mời cậu ăn món điểm tâm ngọt", còn ở trên chiến trường hành hạ kẻ địch đến chết.

Trái lại, bề ngoài tùy tiện, Ôn Hân Đồng lại giống chị cả, là người cẩn thận nhất trong số bọn họ, rất giỏi về lắng nghe, cho lời khuyên, tất cả mọi người đều rất vui khi tâm sự với cô, về chuyện tình cảm.

Bởi vậy mà Diệp Tố Kỳ cực kỳ sùng bái các cô, muốn suy nghĩ thành thục giống như các cô vậy, về mặt sự nghiệp lại có thành tựu, cô sẽ chủ động đưa ra nghi vấn, hỏi ý kiến các cô, thường xuyên qua lại, cũng bắt đầu dần quen với các nàng, ba người thường thường lén gặp mặt, ăn cơm, cũng do Diệp Tố Kỳ có mưu tính và lòng cầu tiến đối với tương lai, mới khiến cho Ôn Hân Đồng và Lâm Hải Đường đặc biệt chăm sóc cô, mặc kệ là trong trò chơi hay cuộc sống bên ngoài, chỉ cần có chuyện phiền lòng, các cô đều tình nguyện nghe Diệp Tố Kỳ phun nước đắng, cho cô ý kiến.

Diệp Tố Kỳ nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người chị, cô nhớ lại, vì sao lại cãi nhau cới hai người? Sở dĩ hai người không ngừng khuyên bảo cô mau chia tay với Thượng Trình, không phải là bởi vì sợ cô bị thương sao?

Chỉ là các cô nhìn ra tên đàn ông kia không thích hợp, nghĩ phải bảo vệ cô, bởi vì cô nói với hai người, cô và Thượng Trình cãi nhau, một lời không hợp anh ta đã đẩy cô - đây là lần đầu Thượng Trình đánh cô, nhưng cô lại bị tình yêu làm cho mơ hồ, không ý thức rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.

"Chị Hải Đường, chị Tiểu Đồng, là em không đúng, em không nhận thấy sự lo lắng của hai chị, mấy ngày nay em một mình suy nghĩ thật lâu, là anh ta làm sai trước, khi cãi nhau ra tay đẩy em, sau còn không quan tâm, em đây cũng không cần để ý người này nữa." Diệp Tố Kỳ kiên định nói: "Mấy ngày hôm trước em không hiểu hai chị mắng em là muốn tốt cho em, lại còn cãi nhau với hai chị, thực xin lỗi." Ba chữ cuối, cũng bí mật mang theo áy náy của đời trước.

Kiếp trước cô chán ghét tranh cãi không có kết quả, vì thế ở mặt ngoài đáp ứng hai người sẽ không đi tìm Thượng Trình nữa, kỳ thật cô vẫn liên lạc, kết giao với Thượng Trình, nhưng bí mật luôn luôn có một ngày bị phát hiện, đối với chuyện này Ôn Hân Đồng và Lâm Hải Đường vô cùng thất vọng, ngoài bất mãn việc cô vì một tra nam (cặn bã) mà lừa gạt hai người, cũng cho rằng cô không có để sự quan tâm của hai người ở trong lòng.

"Tam tám, xin cái gì lỗi, bọn chị cảm thấy mới kết giao một tháng người đàn ông đã ra tay đánh em thì không phải thứ gì tốt, mới ngăn cản em và tên đó kết giao... Không có việc gì thì tốt." Ôn Hân Đồng đại lượng khoát tay, tuyệt không để ý không thoải mái mấy ngày hôm trước.

"Về sau đối vứi đàn ông em cần phải quan sát nhiều hơn." Lâm Hải Đường nghiêm túc dặn dò: "Chị cũng muốn nói xin lỗi với em, lần trước khẩu khí của chị quả thật không tốt, nói rất nhiều lời khó nghe lại thương tổn người khác."

Đây mới là bạn bè chân chính nha, rõ ràng lúc trước tranh cãi như thế, vừa rồi thấy cô xuất hiện, còn không phải mau mau chạy tới hỏi han ân cần, cô thẳng thắn giải thích, các chị cũng không so đo, lại còn giải thích với cô.

Diệp Tố Kỳ, rốt cuộc đời trước mày đã bỏ lỡ cái gì, làm sao lại có thể cảm thấy được hai người họ đang can thiệp phá hoại? Thật sự là đầu có lỗ.

May mắn, cô có cơ hội làm lại.

Khuôn mặt Diệp Tố Kỳ trắng xanh ngây ngô lộ ra tươi cười như trút được gánh nặng, cô dang hai tay về phía Lâm Hải Đường và Ôn Hân Đồng, gắt gao ôm vào trong ngực, một người cũng không buông.

"Mới không, đó là hai chị quan tâm em, cho nên nha, đời này em muốn dán chặt lấy hai chị!" Cô cũng không muốn mất đi bất kỳ người bạn nào.

Tình yêu? Không quan trọng, cô cũng không cần nữa.

"Ai nha, Tố Tố bị bệnh một trận, giống như trở nên đáng yêu, lại còn làm nũng, không phải em nói em là nữ hán tử sao?" Lâm Hải Đường kinh ngạc nhìn cô, biểu cảm bất khả tư nghị.

Tính cách Diệp Tố Kỳ quá mức kiên cường lại kiêu ngạo, chỉ cần là chuyện Diệp Tố Kỳ nhận định sẽ kiên trì đến cùng, hoàn toàn không để ý người khác nhắc nhở hay khuyên can, nhưng bây giờ cô trở nên mềm mại, có thể buông tay đúng lúc.

"Chị Hải Đường, chị Tiểu Đồng, ta chỉ có một anh trai thô lỗ, không có chị gái, em vẫn muốn có chị gái giống như hai chị vậy, về sau nếu em có chỗ nào không đúng, xin hai chị hãy giống như lần này, mắng em đến khi tỉnh táo lại..." Những lời mắng nhiếc chói tai quả thật sẽ khiến bạn cảm thấy phiền, nhưng đợi đến khi chỉ còn mình bạn cô đơn, bạn mới sẽ hiểu có người nói với bạn những lời chói tai đó chính là một điều hạnh phúc.

Dùng lực nắm chặt tay của hai người, Diệp Tố Kỳ nói với chính mình, cả đời này, cô sẽ không vì tình yêu mà vứt bỏ bạn bè, sau khi trùng sinh, cô không cần tình yêu làm cho cô trở nên ngu xuẩn, bất hạnh.
Bình Luận (0)
Comment