Trạch Nam Hoàng Kim

Chương 3.1

Kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời đại học, là khoảng thời gian bận rộn lại phong phú của Diệp Tố Kỳ chơi game, làm chuyên đề, làm thêm.

Chuyên đề tiến triển vượt mức quy định, có cơ hội thi trước, chính là một tin tức cực tốt, ở chung với bạn cùng phòng cũng hòa hợp, không đầy khúc mắc như kiếp trước. 

Trong trò chơi, Diệp Tố Kỳ phát hiện vận may của mình không tệ, luôn rơi ra trang bị cực kỳ đặc biệt, mà công việc, bởi vì có kinh nghiệm và từng trải kiếp trước, cô thể hiện thực lực vượt trội, nụ cười chân thành đẹp ngọt ngào, giữ được rất nhiều khách, cũng có thể xử lý những vị khách khó tính, bởi vì năng lực công tác, tiền lương của cô cũng được điều chỉnh, còn được chủ nhà hàng mời, hi vọng sau khi tốt nghiệp cô có thể tiếp tục công việc ở đây, cũng hứa cho cô vị trí quản lý.

Diệp Tố Kỳ thay đổi tính cách chính mình, trở nên mềm mại, sẽ lắng nghe người khác nói, dần dà, tất cả mọi người trở nên cực kỳ thích nói chuyện với cô, tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi, ngay cả khi không có tình yêu, cô cũng sống càng ngày càng... vui vẻ hơn, bề ngoài cũng mỗi ngày một xinh đẹp hơn.

Chín giờ đến mười giờ tối thường là thời gian online nhiều nhất, ở thanh tiểu quái, mọi người nói chuyện phiếm qua RC: "Ai, mọi người đã tới chỗ làm việc của Tố Tố chưa? Ngày hôm qua tôi và bạn ở gần đó, liền tiện đường đến xem một chút, kết quả hoảng sợ, Tố Tố lại mặc váy còn trang điểm, ông trời của tôi ơi, thì ra cô ấy cũng có điểm nữ tính!" Ngữ khí phô trương, ngay cả hành động cũng vậy.

"Thật sao?" Không chỉ có một người kinh ngạc, lấy Diệp Tố Kỳ không có ở đây ra nói đùa.

"Thật sự thật sự, chuyện kinh người nhất chính là, khi tôi đi qua, có nam sinh muốn xin số điện thoại của cô ấy! Trời ạ, ánh mắt tên đó làm sao vậy, không sợ bị đánh chết sao?" 

"Ác ác ác ác, từ từ hỏi xem đến gần Tố Tố bị đồng tính có cảm giác gì..."

Diệp Tố Kỳ tan tầm về đến nhà, cô vừa tháo trang sức vừa mở máy tính ra, chưa vào trò chơi tới phòng hội viên RC trước, cô còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe thấy mọi người thảo luận về cô rất hớn hở.

"Cảm giác chắc cũng không tệ lắm, tôi nhìn mà bọn tôi muốn cười thành khóe miệng nữ (-_-|||||). Đúng vậy, chưa từng tiếp xúc với nam sinh đẹp trai như thế, Tố Tố nhất định vui đến chết mất."

"Tôi đánh cậu thành khóe miệng nam, tôi cũng sẽ vui vẻ đến chết." Khi mọi người con đang cười nói cực kỳ vui vẻ, Diệp Tố Kỳ sâu xa nói, dọa đối phương nhảy dựng.

"Ai, Tố Tố cô tan làm rồi à? Aha, a ha ha ha ha..." Cậu bạn đó cười gượng.

"Tiểu Cửu cậu ở đâu? Qua đây cho tôi, tôi đảm bảo không đánh chết cậu." Khẩu khí Diệp Tố Kỳ nửa đùa nửa thật.

"Sao lại như vậy, chúng ta là anh em tốt, phải cùng gánh vác chứ - - "

"Ít nói nhảm, đánh bản cái gì? Đánh tanhg tôi sẽ cho cậu đánh bản, chết đi!" Diệp Tố Kỳ giọng điệu hung ác.

Kỳ thật cô cũng không tức giận, chỉ là tóm được cơ hội nên muốn chơi đùa một chút, mãi đến khi làm cho Tiểu Cửu thu hồi lời nói của mình mới tha cho anh ta một lần.

"Miệng hỏng, xứng đáng!" Tan ca trễ, khi Ôn Hân Đồng trở về, vừa lúc nghe thấy mọi người đang đại hỗn chiến, cười lắc đầu: "Thời gian không sai biệt lắm, ra đoàn đi, tiểu quái cũng sắp hết rồi? Tố Tố, em có muốn cùng ra không? Chúng ta khuyết một chân."

"Không được, hôm nay em muốn đi ngủ sớm một chút." Diệp Tố Kỳ cự tuyệt cùng hạ phụ bản với mọi người: "Ngày mai em có ca sớm."

Mấy ngày nay trong nhà hàng có hoạt động, Diệp Tố Kỳ cũng tham gia kế hoạch, ông chủ để cho cô đảm nhiệm, muốn cô đến sớm một chút làm công tác chuẩn bị.

"Mọi người đánh bản, tôi đi tắm rửa một cái, sau đó xuống phòng nhỏ treo võng làm chuyên đề."

Mỗi ngày về đến nhà, bất kể mệt mỏi thế nào, Diệp Tố Kỳ cũng sẽ dành ít nhất một giờ để làm chuyên đề, kế hoạch là kết thúc thuyết trình, như thế học kỳ sau có thể chuẩn bị vào nghề, không cần vì chuyên đề mà phiền não.

Tắm sạch sẽ, Diệp Tố Kỳ mặc áo ba lỗ quần đùi, cầm khăn mặt lau tóc, nhịn không được nhìn ảnh ngược của mình trong gương.

Khuôn mặt trắng trong thuần khiết, nhưng không thể che hết hảo khí, làn da bóng láng không có một chút mỹ phẩm, hai mắt tràn ngập thần thái, so sánh với hai mươi lăm tuổi tiều tụy trong trí nhớ, vẻ mặt ngũ quan không vui vẻ của kiếp trước, chênh lệch quá xa.

"Tôi thích bộ dáng hiện tại của mình." Học tập, làm việc bận rộn mà lại phong phú, thật sự rất tuyệt.

Hôm nay làm việc cả ngày, thân thể của cô cực kỳ mỏi mệt, nhưng tinh thần lại phong phú, Diệp Tố Kỳ vừa hát, vừa dùng khăn mặt quấn tóc kỹ lưỡng xong, bước ra phòng tắm.

Ngồi trước máy tính, cô đeo ống nghe điện thoại, vừa nghe treo võng trong phòng nhỏ, vừa nghe những người bạn không đánh bản đang nói chuyện phiếm, xem lại chuyên đề của mình.

Một giờ sau, tinh thần Diệp Tố Kỳ đã ở vào trạng thái mơ hồ, sắp ngủ thiếp đi, nhưng cô vẫn chống đỡ lưu chuyên đề lại, lên trò chơi mở nhân vật, du đãng không có mục đích trong chủ thành...

"Tố Tố, em còn chưa ngủ?" Giọng nói trầm thấp của Thành Uyên từ đầu kia RC truyền đến.

Mí mắt Diệp Tố Kỳ vừa khép lại lập tức mở ra: "Ukm, vừa mới làm chuyên đề. Anh đánh phụ bản xong rồi hả?"

Kẻ cao thủ Thành Uyên này, tăng cấp độ không phải do đánh bản với thành viên trong nhóm, mà là giành được từ các cao thủ cùng server khác, mỗi ngày giống như đi làm vậy, cố định thời gian đánh bản khai hoang.

"Hôm nay tiến độ chậm, không đánh." Thành Uyên nói xong, tạm dừng một chút như là đang tự hỏi, nói tiếp: “Hôm nay Tiểu Cửu đến chỗ em làm thăm em, nghe nói em bị bắt chuyện, cần hỗ trợ không?" Giọng nói của anh không nghe ra cảm xúc gì, như là đang nói chuyện phiếm vậy, nhưng câu cuối cùng tràn ngập sát khí.

"Không! Không có gì đâu." Diệp Tố Kỳ bị câu nói kia dọa sợ tới sâu ngủ bị đánh bay: "Kỳ thật không phải bắt chuyện."

"Không phải bắt chuyện? Đó là..."

"Là giới thiệu việc làm." Trong giọng nói của Diệp Tố Kỳ không giấu được hưng phấn: "Anh đã nghe qua khoa học công nghệ Mặc Kỳ chưa? Một công ty trò chơi."

Lần này Thành Uyên tạm dừng lâu hơn, mới dùng ngữ điệu có chút phức tạp nói: "Uhm, làm sao vậy?"

"Gần đây quản lý của bọn họ thường tới nhà hàng bọn em dùng cơm, đều do em phục vụ, xem như khách quen, hôm nay anh ấy đưa danh thiếp cho em, hi vọng sau khi tốt nghiệp em sẽ đến khoa học công nghệ Mặc Kỳ làm việc, anh ấy cảm thấy em thích hợp làm ở bộ phận quan hệ xã hội và kế hoạch." Diệp Tố Kỳ chậm rãi giải thích.

"Vậy em nghĩ như thế nào?"

"Em muốn thử xem sao." Hai mắt Diệp Tố Kỳ sáng lên.

Quy mô khoa học công nghệ Mặc Kỳ không tính là lớn, nhưng ba năm trước đây thôi đã cho ra đời một trò chơi trên điện thoại lấy chủ đề Sơn Hải Kinh*, doanh thu tháng đầu lên tới ba triệu, trò chơi này đặc biệt ở nhân vật, không chỉ người chơi Hồng Kông thích, ngay cả Nhật Bản, Âu Mĩ cũng yêu thích không buông tay, ngoài bản thân trò chơi tinh xảo, đồ họa trò chơi được kết hợp đẹp đến chân thật, đến nay vẫn được rất nhiều người chơi yêu thích, đối với tuổi thọ ngắn ngủi của trò chơi trên điện thoại mà nói, thì đúng là trường thọ.

*Sơn Hải Kinh là cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật, tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại

Nhưng khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ không chỉ tập trung vào phát triển trò chơi, bọn họ còn khai phá rất nhiều mã hóa kỹ thuật cùng với APP thể thức, Diệp Tố Kỳ nhớ sau này không lâu, bọn họ sẽ hợp tác với tập đoàn Internet lớn nhất hiện tại, từng bước một thành công ty khoa học kỹ thuật nổi danh quốc tế.

Đời trước, lẽ ra cô cũng có cơ hội vào khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ, tại cô không hoàn thành chuyên đề, đến kỳ nghỉ đông năm sau mới lấy được bằng tốt nghiệp, bởi vì khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ muốn mở rộng nghiệp vụ, cử hành một đợt tuyển nhân sự, cô cũng đi ứng tuyển, mà còn có cơ hội rất lớn trúng tuyển. 

Nhưng bởi vì Thượng Trình tự ti, nói sau khi cô vào công ty lớn, anh ta cũng không xứng với cô, cô nghe xong chuyện ma quỷ này vậy mà thật sự không tham dự cuộc phỏng vấn cuối cùng, đó là một chuyện hối tiếc của cô.

"Được rồi, em muốn hỏi anh chuyện gì? Hỏi xong nhanh đi ngủ." Giọng điệu thô lỗ.

Diệp Tố Kỳ nở nụ cười, từ sau lần Thành Uyên giúp cô nhặt sủng vật mà giết rất nhiều người, mỗi ngày cô đều tán dóc vài câu với Thành Uyên, cô phát hiện người đàn ông này tuy trầm mặc không nói nhiều, kỳ thật rất am hiểu, mặc kệ là trong trò chơi hay hiện thực, rất nhiều sinh viên gặp vấn đề khó khăn về việc học đều hỏi Thành Uyên, nhất là phương diện kinh doanh, ngay cả chị Hải Đường muốn tìm kiếm khách hàng, hoặc có nhà máy hiệu buôn hợp tác, chị sẽ đi hỏi Thành Uyên về bối cảnh công ty kia cùng với tình hình tài chính, mà Thành Uyên cũng đều có thể tìm được thông tin chính xác.

Diệp Tố Kỳ tìm thấy rất nhiều điều thú vị trên người người này, cô chống lại cơn buồn ngủ tới tận bây giờ, chính là đang đợi Thành Uyên xong việc, thảo luận chuyện này với anh.

"Em muốn hỏi quan điểm của anh đối với công ty này..."

Thành Uyên cũng không phụ Diệp Tố Kỳ chờ đợi, tin tức về công ty khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ này anh có thể hạ bút thành văn, hai người thảo luận, bất tri bất giác đã qua một giờ.

"Đã muộn vậy rồi sao? Em mau đi ngủ đi, còn mấy công ty rất được, trước khi em tốt nghiệp còn một đợt tuyển dụng mới, anh sẽ chỉnh lại tài liệu, đúng lúc ngày mai anh có việc đi qua nơi em làm việc, anh sẽ mang đến cho em."

Dưới sự thúc giục hung ác của Thành Uyên, Diệp Tố Kỳ đành phải ngoan ngoãn logout, không hỏi nhiều nữa, kỳ thật cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Thành Uyên, cũng muốn nói chuyện với Thành Uyên, tính ra đã ba ngày cô không nói chuyện phiếm với Thành Uyên rồi.

"Được, em đi ngủ trước đây, ngủ ngon." Kỳ thật cô còn muốn tán gẫu thêm một lúc nữa, có quá nhiều chuyện muốn làm cùng với mọi người, cô không muốn giống như đời trước, đến cuối cùng chỉ còn một mình cô độc...

Nhưng bây giờ cô vẫn nên đi ngủ thôi, không thì Thành Uyên sẽ mắng chết, hì hì.

Ngày mùa hè nắng hè chói chang, muốn tụ hội với bạn bè, có gì khiến khách hàng thoải mái đây? Nếu lại có phục vụ đáng yêu vậy thì càng tốt rồi.

Mặc tạp dề màu hồng đáng yêu, cùng với tất dài màu đen, chân đi hài hồng phấn, gọi cơm, đưa cơm cho khách, thỉnh thoảng bày ra nụ cười ngọt ngào, để cho khách hàng nhìn khiến tâm trạng vui tươi hơn.

Nhà hàng này thành lập được hơn hai năm, rất hoan nghênh thanh niên trẻ tuổi và sinh viên đại học tới làm việc, nhất là nam giới, bởi vì phục vụ nơi này đều được tuyển chọn cẩn thận, hơn nữa những món ăn đều rất có trình độ, không khí trong nhà hàng luôn vui vẻ, so với mỹ thực còn quý hơn, khách cũng luôn luôn đông nghịt.

Khi Thành Uyên vào trong nhà hàng, liền thấy rất nhiều nữ phục vụ xinh đẹp đáng yêu, đương nhiên nhiều hơn cả là nam phục vụ, bọn họ không gọi cơm cho tốt đi, lại đều đến gần nữ phục vụ, không ngừng muốn nói chuyện phiếm với các cô.

Nghĩ đến Diệp Tố Kỳ đi làm trong nhà hang như vậy, chân mày anh cau lại.

"Hoan nghênh đã đến, anh đi một người sao?" Một cô gái trẻ mặt trái xoan ngửa đầu nhìn anh, trên mặt tươi cười ngọt ngào sáng lạn.

Thành Uyên nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau một bước, đối với những cô gái quá phận nhiệt tình kỳ thật anh có chút phản cảm, nhưng khuôn mặt này của anh lại cứ dễ dàng dẫn tới sự chú ý của các cô gái.

"Em giúp anh tìm vị trí nha? Lần đầu tiên tới sao? Đã nếm thử tôm hùm sandwich của nhà hang chúng em chưa? Ăn rất ngon đó ạ!" Ánh mắt cô gái lấp lánh tỏa sáng, nhìn chằm chằm nhìn gương mặt đẹp trai kia của Thành Uyên, nhịn không được lại gần anh, làm cho Thành Uyên không ngừng rút lui.

"Tiểu Di, đó là bạn của tớ." 

Diệp Tố Kỳ vốn đang bận, phát hiện ánh mắt của những người phục vụ khác trong nhà hang đều không tự giác nhìn về phía cửa, công việc liên tiếp bị phân tâm, cô tò mò thăm dò, muốn biết chuyện gì khiến tầm mắt những cô gái xinh đẹp đáng yêu này không rời đi được, kết quả cô vừa thấy, lại là Thành Uyên.

Thấy Thành Uyên cau mày, lấy hiểu biết về Thành Uyên, anh sắp phát hỏa, sợ tâm hồn những cô gái trẻ này bị tổn thương, cô vội vã cứu giá.

"Thành Uyên, anh tới rồi à."

"Em đang bận sao?" Thành Uyên thấy Diệp Tố Kỳ xuất hiện, bộ mặt biểu tình hòa hoãn xuống, không khó thân cận nữa.

"Có một chút." Diệp Tố Kỳ cười nói, hiện tại tuy không phải thời gian dùng cơm, nhưng nghỉ hè mỗi ngày đều là ngày nghỉ, tự nhiên bận không ngừng.

"Em cứ làm việc trước đi, anh ăn chút gì đó chờ em - - anh muốn ngồi ở khu vực em phụ trách." Thành Uyên trực tiếp biểu lộ: "Có vị trí hay không?"

"Có, đi theo em." Diệp Tố Kỳ cười nói, ý vị thâm trường nhìn bốn phía một chút, lại nhìn nhìn anh, biểu tình cực kỳ khách khí, nhưng trong mắt lóe sáng Thành Uyên thấy rõ ràng. 

Bạn bè trong trò chơi, nhất là bọn con trai, thường dùng giọng điệu oán hận nói mỗi khi Thành Uyên ra ngoài được con gái hoan nghênh bao nhiêu, chỉ cần là nữ phục vụ, sẽ đối anh đặc biệt thân thiện, được hưởng những phúc lợi người khác không có, chỉ cần đi cùng Thành Uyên, những nam sinh khác giống như không tồn tại vậy.
Bình Luận (0)
Comment