Trạch Nam Hoàng Kim

Chương 7

   Thành Uyên ngồi ở trên ghế lái, trên tai đeo tai nghe bluetooth, tay thon dài nắm tay lái, vững vàng lái xe trên đường cao tốc, hoàn toàn không nhìn ra anh đang đi tới tốc độ trên 100km/h.

     "Cậu đi hẹn hò? Với ai? Là anh em thì nói rõ ràng cho tôi!"

     Bên tai truyền đến giọng kích động kêu to của Hình Tử Dương, Thành Uyên hoàn toàn không để ý, hai mắt nhìn qua kính chiếu hậu, nhanh chóng nhìn thoáng qua hai cô gái ngồi phía sau.

     Một người là Ôn Hân Đồng, người còn lại là Diệp Tố Kỳ, hai người bọn họ vẫn đang nói chuyện phiếm, Ôn Hân Đồng oán giận ông chủ Lâm Hải Đường không phải người, mãi đến khi anh nói câu ‘đang đi hẹn hò’ kia, các cô nháy mắt đều không lên tiếng.

     Ôn Hân Đồng lộ ra nụ cười cân nhắc, nhìn Thành Uyên, lại nhìn nhìn Diệp Tố Kỳ bên cạnh, sau đó giơ ngón cái với Thành Uyên.

     Thành Uyên rất nhanh thu hồi tầm mắt, nói với Hình Tử Dương qua tai nghe Bluetooth, nói một câu đơn giản: "Tôi đang lái xe, trở về rồi hãy nói." Sau đó liền cúp máy.

     Nhưng mà anh cúp điện thoại, không khí trên xe cũng không có bởi vậy mà khôi phục, giọng Diệp Tố Kỳ không vang lên nữa.

     Thành Uyên nhịn không được nhíu mày, có phải anh nói bậy rồi hay không? Nhưng lần gặp mặt này mục đích chính là gạt Ôn Hân Đồng, cô vẫn cho là hôm nay chỉ đơn thuần muốn chúc mừng Diệp Tố Kỳ qua ba tháng thử việc, mà sự xuất hiện của anh là vì muốn thân cận Diệp Tố Kỳ, đương nhiên chỉ có thể nói là đi hẹn hò, anh thật sự không phải cố ý muốn quấy nhiễu Diệp Tố Kỳ, cô... Có tức giận hay không?

     "Phía trước là trạm nghỉ, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi. Đi vệ sinh, mua chai nước rồi lên đường, như thế nào?"

     Diệp Vĩnh Kỳ trên chỗ phó lái phá trầm mặc, đề nghị nói: "Được, nghỉ ngơi một chút." Ôn Hân Đồng mím môi cười, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài của sổ xe, Diệp Tố Kỳ chỉ lộ ra vành tai màu đỏ, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Kỳ.

     Tâm Diệp Vĩnh Kỳ nháy mắt nhảy bùm bụp, nhưng anh còn chưa bày tỏ gì mà, Ôn Hân Đồng liền thay đổi tầm mắt, nhìn về phía Thành Uyên chỗ lái.

     "Thành Uyên, lần đầu tiên đi tới một chỗ xa như vậy với cậu đấy, kỹ thuật lái xe của cậu tốt như vậy, cũng so được với Hải Đường rồi đấy. Cậu luyện như thế nào? Tôi cảm thấy người đàn ông có kỹ thuật lái xe tốt là đẹp trai nhất, Tố Tố, em nói xem có đúng hay không?" Ôn Hân Đồng lập tức đặt tiêu điểm lên trên hai người này.

     Sáng nay ra cửa, nghe thấy Hải Đường phải ra sân bay đi công tác với ông chủ, cô không nghĩ đến, nhưng Hải Đường khuyên can cô.

     "Cậu có biết vì chỉ có ba cô gái chúng ta với anh trai Tố ỳ, tình cảnh có phần xấu hổ, Tố Tố đi tìm Thành Uyên bồi anh trai con bé không? Đây chính là cơ hội tốt xem kịch vui kiêm tác hợp bọn họ, tớ phải đi công tác không thể bỏ, cho nên cậu nhất định phải giúp tớ nhìn hai người bọn họ, cho bọn họ cơ hội bồi dưỡng cảm tình, có biết hay không!"

     Lời này vừa nói ra, Ôn Hân Đồng bát quái đã bị Lâm Hải Đường dẫn đến đây, vì thế liền thay đổi chủ ý cùng đi theo, ai kêu cô vẫn cảm thấy Tố Tố và Thành Uyên không có cùng một chỗ cực kỳ đáng tiếc.

     "Ách." Đột nhiên bị Ôn Hân Đồng điểm danh, Diệp Tố Kỳ ngây người, cô đột nhiên quay đầu, chống lại ánh mắt Thành Uyên quét tới qua kính chiếu hậu.

     "... Uh`m, uh`m a." Cô nhanh chóng cúi đầu, nói hối hận lần thứ 113 vì nghe theo lời chị Hải Đường, mời Thành Uyên tới giúp đỡ.

     Sao cô có thể trách Thành Uyên nói với bạn anh rằng anh đang đi hẹn hò chứ? Ngay từ đầu tìm Thành Uyên giúp đỡ, chính cô mời Thành Uyên hẹn hò với cô, tuy sau đó có nói rõ với anh rằng chuyện này chỉ để tạo cơ hội cho anh trai và chị Hân Đồng, nhưng về sau ngẫm lại, cô vẫn cực kỳ thẹn thùng.

     Sao lại thế này? Rõ ràng bề ngoài Thành Uyên không phải loại hình cô thích, vì sao cô lại cảm thấy anh càng ngày càng đẹp trai anh tuấn? Chuyện này thật sự tồi tệ...

     Trong xe lưu chuyển bầu không khí ái muội, Diệp Vĩnh Kỳ có phần không rõ cảm xúc, anh cũng muốn có bầu không khí như vậy với Ôn Hân Đồng!

     "Ai, phía trước có nối rẽ." Diệp Vĩnh Kỳ quyết định tạo cảm giác tồn tại, vẫn cứ phá em gái và Thành Uyên: "Đừng nhìn phía sau nữa, phía sau không có xe."

     Nơi nghỉ ngơi to như vậy, bãi đỗ xe chật ních xe lớn nhỏ không đều, một nhóm bốn người xuống xe, nối đuôi nhau đi vào, đi giải quyết nhu cầu sinh lý trước.

     "Tố Tố, chúng ta đi - -" ra khỏi nhà vệ sinh, Ôn Hân Đồng thấy toàn là cửa hàng, có bày bán những đồ vật nhỏ, đã muốn tìm Diệp Tố Kỳ cùng đi dạo chung.

     Nhưng lúc này Diệp Vĩnh Kỳ liếc mắt ra hiệu với cô, cô kinh ngạc không có lên tiếng.

     "Tiểu Đồng, tôi nghe Tố Tố nói chị có hiểu biết về máy móc, đối xe cũng hiểu biết nhiều, muốn lái xe lên núi, tôi muốn thừa dịp kiểm tra xem xe có vấn đề không, có thể giúp đỡ chứ?" Diệp Vĩnh Kỳ cười nói, sau đó chuyển tầm mắt về phía Thành Uyên, lại nhìn hướng Diệp Tố Kỳ.

     Ôn Hân Đồng liền biết, hai mắt lập tức phát sáng, cảm thấy Diệp Vĩnh Kỳ này làm anh trai đích thực là rất có ánh mắt!

     "Được đó, xe của tôi đều do chính mình bảo dưỡng."

     Vì thế, hai người lấy cớ muốn đi bãi đỗ xe xem xe, còn lại hai người Thành Uyên cùng với Diệp Tố Kỳ.

     "Anh trai em rõ là..." Thành Uyên nhìn Diệp Vĩnh Kỳ rời đi cũng không quay đầu lại, cái gì cũng nói không nên lời.

     Vừa rồi ánh mắt Diệp Vĩnh Kỳ bay tới chỗ anh, Thành Uyên rất rõ ràng nó có ý tứ gì, mấy hôm trước người anh này thảo luận lộ trình đi chơi với anh có nói qua, cố gắng dẫn Tố Tố đi, để cho anh và Ôn Hân Đồng có không gian ở riêng - - anh thật không biết Diệp Vĩnh Kỳ tin tưởng tính tình anh, hay nên nói Diệp Vĩnh Kỳ gặp sắc quên em gái.

     "Anh ấy thật sự rất thích chị Tiểu Đồng." Nhìn anh trai dùng sự khôi hài của anh ấy chọc chị Tiểu Đồng cười ha ha, Diệp Tố Kỳ cũng không tự giác cười theo, điều này đại biểu hai người bọn họ tiến triển cũng không tệ lắm phải không?

     "Tố Tố." Thành Uyên đứng ở bên cạnh cô.

     "Uhm?" Diệp Tố Kỳ nhìn chuyên chú trên người anh trai và Ôn Hân Đồng, vẫn chưa chú ý tới ánh mắt của anh, khi cô hồi đầu, lại đắm chìm vào cặp mắt thâm thúy của Thành Uyên lần nữa, cô giống như bị hút vào, không thể động đậy, hai mắt không thể rời khỏi khuôn mặt anh.

     "Vừa rồi không phải anh cố ý nói anh đang đi hẹn hò, bởi vì tiểu Đồng cũng ở trên xe, anh không có lựa chọn nào khác mới nói như vậy, em đừng giận anh." Giọng Thành Uyên thành khẩn, mang theo cảm giác người thành thật, lại cứ treo trên khuôn mặt tùy tiện ngoắc ngoắc tay là có vô số nữ sinh chạy tới, cho cảm giác hoàn toàn tương phản.

     Diệp Tố Kỳ cảm thấy Thành Uyên như vậy cực kỳ đáng yêu.

     "Em không có giận, là em nhờ anh giúp đỡ, mà ngay từ đầu chính em đã nói là đi hẹn hò mà..."

     Uhm? Sao cô ấy có thể nói chuyện như vậy nhỉ, trong giọng nói mang theo mùi vị nũng nịu.

     Đã mấy tháng rồi Thành Uyên không nhìn thấy Diệp Tố Kỳ, cảm thấy cô gái nhỏ thay đổi thật nhiều, nhất là sau khi đi vào xã hội, khí chất cả người Diệp Tố Kỳ đều đã thay đổi, ngũ quan vốn xinh đẹp tươi trẻ có tự tin và thêm vào cảm giác thành tựu, trở nên xinh đẹp động lòng người hơn, cô gái như vậy làm sao có thể không hấp dẫn người khác chứ?

     Nhưng Hình Tử Dương trở lại, vốn tên kia đã có hứng thú với Tố Tố, là anh cường bạo chặt đứt duyên phận bọn họ, hiện tại anh nên ngăn cản như thế nào?

     Thành Uyên đột nhiên phiền não, cảm thấy làm như vậy cực kỳ ti tiện, rõ ràng anh đã nói chỉ cần có thể làm bạn bè với Tố Tố thì đã thỏa mãn rồi.

     "Này, hai đứa ở chỗ này làm gì đấy?" Ở bãi đỗ xe, Ôn Hân Đồng lớn tiếng gọi bọn họ.

     Thành Uyên và Diệp Tố Kỳ cùng quay đầu, bầu không khí xấu hổ vừa rồi nháy mắt bị đánh tan.

     "Còn không mau đi mua đồ uống, đừng chàng chàng thiếp thiếp ở đấy nữa. Thuận tiện mua đồ ăn!" Ôn Hân Đồng đưa tay lên miệng làm loa.

     Thành Uyên ngẩng đầu, bầu trời xanh nhạt, không có đám mây trắng nào, không khí hơi lạnh, anh thở sâu, bình phục tâm tình của mình.

     "Tố Tố, chúng ta đi mua một ít đồ uống." Thành Uyên cúi đầu nói với Diệp Tố Kỳ, ánh mắt tỉnh táo, không khác gì bình thường.

     "Uhm, được." Diệp Tố Kỳ và Thành Uyên cùng đi mua.

     Hai người vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, tâm tình Diệp Tố Kỳ rất nhanh bình phục lại, nhưng cách xa như thế, cô còn nghe thấy chị Tiểu Đồng ở sau người, dùng ngữ điệu tán thưởng nhỏ giọng nói - -

     "Bọn họ rất xứng đôi đúng không?"

     Cô quay đầu ném cho chị Tiểu Đồng một ánh mắt ảo não, thấy lão anh nhà mình đứng ở bên cạnh chị Tiểu Đồng, nhếch miệng cười với cô, khoảng cách giữa hai người còn gần hơn cô với Thành Uyên.

     Nhìn thấy cảnh này, Diệp Tố Kỳ không khỏi có chút chột dạ, dù sao sau khi cô sống lại đã hứa sẽ không lừa gạt bạn bè, nhưng cô lại lừa gạt chị Tiểu Đồng, mặc dù là vì hạnh phúc anh trai, cô vẫn cảm thấy cực kỳ áy náy...

     "Tiểu Đồng không bài xích ở cùng một chỗ với anh trai em." Thành Uyên nhìn ra tâm tình của cô thay đổi, nói ra quan sát của mình.

     Hai người quay đầu lại, thấy Ôn Hân Đồng và Diệp Vĩnh Kỳ đang cùng nâng nắp động cơ lên, cùng kiểm tra xe.

     Hình ảnh kia phi thường hài hòa, cho thấy bọn họ ở chung rất khá, lúc này lo lắng bất an trong lòng Diệp Tố Kỳ mới từ từ biến mất, khóe miệng nhịn không được giơ lên.

     Thật tốt quá, chị Tiểu Đồng không hề chán ghét anh trai, vậy chứng tỏ anh trai cực kỳ có cơ hội.

     "Chúng ta đi dạo chút đi, ít nhất cũng phải cho anh ấy mười phút, không thì nhất định anh ấy sẽ ghét bỏ em không cho anh ấy cơ hội biểu hiện." Diệp Tố Kỳ quay đầu nói với Thành Uyên.

     Thành Uyên có chút kinh ngạc, vì cô chủ động mà anh cảm thấy thụ sủng nhược kinh, biểu tình trong nháy mắt trở nên ôn nhu, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng bao hàm sủng nịch: "Uhm, được."

     Ánh mắt đó khiến Diệp Tố Kỳ đỏ mặt, cô xoay mặt đi, nói một câu: "Vừa rồi em thấy có trứng cuộn chị Tiểu Đồng thích ăn, em đi mua." Rồi cứ thế bỏ chạy.

     Tâm trạng Thành Uyên rất tốt đi theo phía sau cô.

     Xung quanh rất nhiều chỗ nghỉ, Diệp Tố Kỳ lưu luyến đừng trước những quán hàng rong, có đôi khi ngay chính cô đều đã không hiểu bị đẩy đến đâu, nhưng mỗi lần cô quay đầu, đều có thể nhìn thấy bóng dáng Thành Uyên cao lớn đứng cách đó không xa.

     Cảm giác đấy cực kỳ an tâm, trước nay chưa từng có.

     Thành Uyên thích mình đã cực kỳ rõ ràng, nhưng cô? Muốn tiếp tục làm bộ như chưa từng vì anh mà động tâm, có thể ra vẻ không hiểu sự ôn nhu và bao dung của anh bao lâu?

     Cô thở dài, vỗ vỗ mặt mình, đứng trước tủ lạnh của cửa hàng, mặt kính thủy tinh phản quang để cho cô nhìn thấy Thành Uyên đứng sau lưng cô cách đó không xa, anh luôn như vậy, đứng bên cạnh cô yên lặng bảo vệ cô, cũng không khiến cô áp lực.

     Nghĩ tới đây, lòng của cô không khỏi cảm thấy có chút ngọt, lại cũng có chút đau lòng.

     Cô mở cửa tủ lạnh ra, cầm đồ uống anh trai và chị Tiểu Đồng thích uống, cầm một chai nước cho Thành Uyên, những lần trước liên hoan cô chú ý thấy Thành Uyên không uống đồ uống, chỉ uống nước.

     Nhìn cửa thủy tinh khép lại, Diệp Tố Kỳ vốn định nhìn bóng dáng Thành Uyên trên cửa thủy tinh lần nữa, không đoán được cô lại gặp người đàn ông cho dù hóa thành tro bọn cô cũng nhận ra - -

     Thượng Trình? Sao anh ta lại ở chỗ này!

     Cô hoảng hốt đánh rơi đồ uống và nước khoáng trên tay, quay đầu, Thành Uyên thấy tình huống bên này không ổn liền chạy ngay tới hỏi thăm.

     "Có khỏe không? Không nện vào chân chứ?" Thành Uyên nhíu mày hỏi. 

Thượng Trình? Diệp Tố Kỳ nhìn chung quanh, nhưng không có thấy khuôn mặt không có ý tốt của Thượng Trình trong đám người nhất định là cô suy nghĩ nhiều quá, xuất hiện ảo giác, một người đã hai năm không có gặp mặt, không có liên lạc, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, mà chỗ này còn xa như vậy? Không có khả năng.

     "Thân bình quá trơn không cầm tốt, em không sao." Diệp Tố Kỳ nhìn người đàn ông đang lấy chai nước cho cô trước mắt, anh mới là chân thật, nhất thời an tâm, bất an vừa rồi trong lòng khi thấy Thượng Trình cũng từ xóa đi.

     Cô sẽ không tái phạm lỗi lầm kiếp trước, sẽ không có bất cứ liên quan gì với Thượng Trình, đó là ảo ảnh, chỉ là cô nhìn lầm thôi.

     Nhất định là như vậy, không sai.

     Trải qua bốn giờ đi xe, một nhóm bốn người cuối cùng đến nơi, một ngôi làng du lịch trên núi rất có nổi tiếng. (liên hoan qua ba tháng thử việc thôi mà, lương cả ba tháng có đủ chi k vậy???)

     Tuy thứ sáu là ngày đi làm, nhưng hôm nay trong khu rừng có không ít khách du lịch gia đình cùng với công ty, nhà gỗ nhỏ đều đông kín.

     Mùa thu ánh nắng ấm áp rơi trên mặt cỏ cùng với trên cây phong, có thể do thời tiết năm nay không đủ lạnh, lá phong chưa bị nhuộm đỏ, ngược lại là một mảnh sắc vàng, trông rất đẹp mắt.

     Diệp Vĩnh Kỳ thêu ngôi nhà gỗ nhỏ tổng cộng có ba căn phòng, trên dưới tổng cộng hai phòng tắm, lầu hai không gian lớn nhất, phong cảnh tốt nhất kia chính là phòng ngủ cho Diệp Tố Kỳ và Tiểu Đồng, hai người đàn ông cũng không có yêu cầu gì quá lớn đối với phòng ngủ, còn lại hai gian một người một gian tùy ý lựa chọn.

     Giữa trưa bốn người ăn cơm đơn giản, trở lại nhà gỗ nhỏ ngủ trưa, đại khái bốn giờ chiều, viên khu đưa thịt cùng với rau dưa cho tiệc nướng buổi tối tới, tất cả dụng cụ nướng cũng đều chuẩn bị tốt, bốn người ở đình viện trước cửa nhà gỗ nhỏ chuẩn bị cho tiệc nướng.

     "Oa, xem ra bữa tối sẽ cực kỳ phong phú nha, đây có phải cái lò không? Tôi là người thành phố, không có kinh nghiệm mới mẻ như vậy." Ôn Hân Đồng chưa từng ăn thịt nướng ngoài trời hứng thú mười phần nói.

     Diệp Tố Kỳ đang xiên thịt với rau xanh nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người anh trai và Thành Uyên đều bận rộn đến ướt đẫm mồ hôi, bọn họ đang bê đống tảng đá, gạch, làm ra một cái lò, sau đó cho than vào đốt lửa cháy lên, cho toàn bộ gà cùng với khoai lang bọc trong giấy bạc vào, rồi dập tắt lửa, để cho nhiệt độ lò than nướng chín.

     "Hai người lau mồ hôi đi, cẩn thận không bị cảm." Diệp Tố Kỳ có chút đau lòng thúc giục hai người: "Nghỉ ngơi một chút, nguyên liệu nấu ăn còn chưa chuẩn bị xong đâu, năm giờ mới đốt lửa cũng được."

     "Em gái tốt của anh thật tri kỷ." Diệp Vĩnh Kỳ nhìn ngón tay không cẩn thận bị dính than bụi, làm bộ muốn bôi vào mặt em gái nhà mình: "Tới, anh trai ôm một chút."

     "Anh tránh ra! Bẩn chết đi được!" Diệp Tố Kỳ thét chói tai né tránh.

     Ví như đổi thành bình thường, Diệp Vĩnh Kỳ nhất định sẽ chơ với em gái, nhưng hôm nay người trong lòng ở bên cạnh nhìn, cũng không thể để cô ấy thấy mình khi dễ em gái được? Nếu vì vậy mà Ôn Hân Đồng có ấn tượng không tốt với anh thì làm sao bây giờ?

     "Anh Vĩnh Kỳ." Thành Uyên cầm cái tay bẩn kia của Diệp Vĩnh Kỳ, trên mặt thật bình tĩnh, thái độ cũng rất cứng rắn.

     "Tuy còn chưa bắt đầu mùa đông, thời tiết cũng không lạnh, nhưng thời tiết trên núi biến hóa lớn, cả người chúng ta mới vừa chảy đầy mồ hôi, nhanh vào trong lau đi, rồi hay chơi đùa, nếu sinh bệnh thì lại phiền toái."

     Diệp Vĩnh Kỳ kinh ngạc nhìn vẻ mặt đứng đắn của Thành Uyên: "Cũng quen biết một đoạn thời gian, hôm nay mới biết được thì ra cậu có thể nói một câu dài như vậy đó." Nhưng lại ngăn cản anh khi dễ em gái nhà mình, chậc chậc.

     Thành Uyên thấy ánh mắt muốn xem diễn kia của Diệp Vĩnh Kỳ, nhất thời có chút lúng túng, thầm mắng sao mình lại như vậy, anh càng ngày càng không khống chế nổi tâm chính mình, vừa nhìn Diệp Tố Kỳ bị anh trai khi dễ cũng không có thể chịu...

     "Em không phải câm điếc." Thành Uyên ngượng ngùng buông tay Diệp Vĩnh Kỳ: "Em đi lấy áo khoác."

     "Ha ha ha ha." Diệp Vĩnh Kỳ không khách khí cười to: "Người trẻ tuổi thật sự là quá dịu dàng rồi."

     "Cậu rất xấu đó!" Ôn Hân Đồng muốn nghiêm mặt chỉ trích, nhưng nhịn không được cũng cười.

     Chẳng qua rõ ràng bọn họ cười Thành Uyên, Diệp Tố Kỳ lại cảm thấy cực kỳ quẫn, hành động bảo vệ của Thành Uyên vừa rồi cực kỳ rõ ràng, khiến khuôn mặt cô không khỏi phiếm hồng.
Bình Luận (0)
Comment