Sáng sớm cuối tuần, Lý Minh Uy liền thức dậy, đi siêu thị mua 1 ít bánh quy, khoai sấy, kẹo, chocolate, và mấy chai đồ uống. Lúc trở về, cậu tiện đường, ghé tiệm bán điểm tâm mua mấy cái bánh bao và 2 túi sữa đậu nành.
Đồng sự Tiểu Liễu nói chỗ đó cách nơi này cũng 1 đoạn đường. Lâm Hoan lại ko thích nhiều người, nên đi xe bus là ko khả thi rồi. Thế là, hai người cùng đón taxi để đi.
Lâm Hoan 1 thân 1 mình nhẹ hiều, còn Lý Minh Uy lại cõng theo 1 cái túi thật lớn. Đi chơi còn ko quên mang theo tập học. Đứa nhỏ thật sự rất ngoan mà. Lâm Hoan nghĩ thầm.
Xuống xe, thanh toán tiền xong xuôi. Lý Minh Uy đi trước dẫn đường, Lâm Hoan lẳng lặng theo sát ở phía sau. Hiện tại đang là lúc giao mùa giữa xuân và hạ. Những con gió mát đầu hạ cú phản phất vào hai má. Lâm Hoan hít sâu một hơi, thở ra luồn khí buồn bực trong lòng ngực. Mang hương thơm của cây cối cỏ hoa nhập vào người. Làm cho thể xác và tâm hồn của anh đều rất thoải mái.
Tiểu Liễu còn giới thiệu ở nơi này còn có 1 hồ nước nhỏ. Tiểu Uy và bạn cùng lớp có đến khảo sát qua rồi, quả thật người ở đây ko nhiều lắm. Ven hồ còn có rừng và đồng cỏ nữa.
Hồ nước trong suốt, ánh nắng chiếu xuống mấy đóa hoa nhỏ tạo nên cảnh sắc tuyệt vời. Sóng nước lăng tăng. Đến gần xem, trong hồ còn có mấy con cá nhỏ nữa. Cây cỏ xung quanh xanh um tươi tốt. Hơn nữa còn có mấy bụi hoa dại rất đẹp. Lâm Hoan muốn ngủ 1 giấc để hưởng thụ sự khoan khoái về tinh thần này.
Lâm Hoan cũng có chú ý tới 1 cặp, đang trốn ở sau gốc cây. Thấy bọn họ như vậy, ko cần dùng não cũng biết, là đang tình tự đi.
Trong lòng có chút buồn cười, tự nhiên lại mang đại thúc như anh đến nơi dành cho tình nhân này. Thấy Lý Minh Uy đang tìm nơi nào đó, trải ra vài tờ báo. Chắc là cậu ko biết đến chuyện này đi. Lâm Hoan nghĩ thầm.
“Chú hai, lại đây ngồi xuống chút đi.” Lý Minh Uy gọi.
Thật ra nơi này cách đường xe chạy cũng ko xa lắm. Cho dù anh là 1 lão otaku ko vận động tối ngày nhốt mình trong phòng, cũng cảm thấy mệt lắm đi. Bất quá, nghỉ ngơi một chút cũng tốt, khó có được chỗ như vầy, yên tĩnh như thế.
Lâm Hoan cứ nghĩ trong túi của Lý Minh Uy chứa toàn sách vỡ, ko ngờ cậu lại lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt. Anh rất muốn hỏi, cơm dành cho dã ngoại đâu?
Nhìn cậu cẩn thận đem theo bánh quy và thức uống. Lâm Hoan thực hoài nghi, chẳng lẽ kiếp trước anh là ân nhân của cậu, nên kiếp này cậu phải trả lại ah?
Ngẫm lại chắc ko phải đâu.
Lâm Hoan thật không hiểu, kia tại sao lại đối xử tốt như thế với 1 người vừa mới quen như anh ? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là vì anh giống ba ba của cậu? Lâm Hoan phát hiện ra, từ lúc đến nơi này quả thật là anh có hơi uể oải.
Ah ah! Anh nghĩ về cậu nhiều như thế để làm gì, tự đâm đầu vào phiền não để làm chi. Lâm Hoan trong lòng hò hét. Hắn là otaku, trạch nam, anh sống vì amine! Anh sống vì bảo bối của mình! Thật sự thì mấy chuyện xảy ra trên thế giới ko liên hệ gì tới anh hết! Anh sẽ ko vì sự phiền não trên thế gian mà buồn theo! Anh quang minh chính đại là 1 otaku!!
Sau khi hò hét, Lâm Hoan quyết định khi nào về nhà sẽ ôm lấy Tiểu Mỹ (tức là cái gối ôm hình Hatsume Miku đó mà) lăn lăn vài vòng mới được.
“Chú hai, nơi này cũng ko tệ lắm hén.” Lý Minh Uy nhìn hồ nước trước mắt, rồi mới nằm xuống, nói: “Dường như thể xác và tâm hồn đều yên tĩnh hơn rất nhiều ah.”
Lâm Hoan gật đầu, đúng là chỗ rất tốt. Anh cũng lẳng lặng ngồi xuống. Thể xác và linh hồn anh như vừa tắm nước rửa tội xong, nếu như ko thấy đôi tình nhân đang trốn kia. Vài năm không có chầm chậm thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên rồi. Lâm Hoan khi đó cứ chăm chăm vào máy tính nhìn toàn hình amine.
Bắt chước Minh Uy nằm dài trên cỏ, nhắm mắt lại. Lâm Hoan cảm thấy thật thoải mái…..
Kết quả là nằm từ sáng cho đến giữa trưa. Lâm Hoan cùng Lý Minh Uy trở lại hồ nước khi nãy. Lúc này xung quanh cũng có vài nhóm người, bất quá ai lo chuyện nấy, cũng ko quấy rầy nhau.
Uống ngay thức uống mang theo rồi ăn điểm tâm. Lại nhân lúc giữa trưa mà đánh 1 giấc. Lúc Lâm Hoan tỉnh lại, Lý Minh Uy đã thu dọn xong rác rưởi vào 1 túi nilon, đang tìm kiếm thùng rác để bỏ vào.
“Chú hai, dậy rồi hả? Ko ngờ chú ngủ lậu vậy, chúng ta về đi.”
Xoay người ngồi dậy, Lâm Hoan đáp “Ân” .
Khi trở về, hai người xuống xe ở siêu thị gần nhà. Cả hai cùng mua nguyên liệu nấu cơm chiều. Vào lúc này, Lâm Hoan mới phát hiện, Lý Minh Uy thật đúng là 1 thiếu niên biết chăm lo cho gia đình. Biết lựa nguyên liệu thật tốt, còn muốn nấu món nào đều mua đủ ngay thứ cần dùng cho món đó.
Lúc tính tiền, khi Lý Minh Uy móc ví chuẩn bị trả. Thì Lâm Hoan lại lấy khí thế đại thúc ra mà giành cho bằng được. Bất quá sau đó, cậu ko cho anh nấu cơm chiều nữa.
Sau khi về đến nhà, Lâm Hoan thật sự đã ôm cái gối ôm mà lăn vài vòng trên giường. Nguyên nhân không phải đại thúc này muốn hiện thực hóa những suy nghĩ ở hồ, mà vì anh bị Lý Minh Uy ép ra khỏi phòng bếp.
“Vừa phải thôi!” Vùi mặt vào gối, Lâm Hoan nhẹ giọng than thở: “Lần sau dù có van xin ta cũng ko thèm làm!”
… …
Sự thật chứng minh, dù là người lớn, nhưng tính tình anh thật nhỏ nhen nha!
Ngáp vài cái, Lâm Hoan mở cửa đi vệ sinh. Mấy ngày nay Lâm Hoan mê trò chơi mới, vài ngày chỉ ngủ có 2, 3 giờ thật sự là sắp chết rồi.
Đi qua phòng khách, Lâm Hoan không tin vào hình ảnh của mình trong gương nữa. Anh dùng tay che miệng ngáp, tay kia thì gãi gãi mái tóc đang rối bời. Bỗng anh bị tình cảnh ngay cửa hấp dẫn, giật mình hoảng sợ.
Lý Minh Uy ở làm việc ở bar của gay, anh biết điều đó. Nhưng ở chung được 1 khoảng thời gian rồi, cậu ta ngoại trừ học hành và đi làm ra, thì thời gian còn lại đều phục vụ cho đại thúc như anh. Chưa hề thấy Lý Minh Uy có bạn bè gì cả.
Nguyên lai cũng không phải như vậy ah. Hai người đang đứng ở cửa ôm chặt lấy nhau. Lâm Hoan không biết tại sao, lòng ngực của mình lại hơi khó chịu. Giờ đã hơn 12 giờ đêm rồi, bọn họ còn muốn dính với nhau bao lâu nữa mới cam tâm. Là đến để kích thích đại thúc như anh sao?
Thở dài, Lâm Hoan nhẹ nhàng bước về phòng, đến WC cũng chưa bước vào. Thậm chí tại sao mình lại làm như vậy. Bản thân anh cũng ko biết nữa. Chỉ là hành xử theo bản năng thôi.
Tựa vào cửa, Lâm Hoan vễnh tai, nghe được tiếng đóng cửa, tiếng bước chân, tiếng xả nước, tiếng bước chân, tiếng cửa mở. Lại chờ thêm 1 tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Hoan lại mở cửa phòng ra. Phòng đối diện vẫn còn sáng đèn.
Thật ra đứng ở vị trí của Lâm Hoan, anh cũng ko thấy được người Lý Minh Uy đang ôm chặt kia là nam hay nữ. Bất quá nghe âm thanh, dường như người nọ có cùng giới tính.
Ai ai ~ luyến ái ah. Với anh đúng thật là chuyện xa xôi……
Lâm Hoan cảm thấy anh thật khó khăn để có thể tưởng tượng ra được luyến ái là gì Bất quá, Lâm Hoan cười cười, Cái loại sự tình này chính là sẽ ko có khả năng xảy ra đâu. Bởi vì muốn anh thật sự yêu thương 1 nữ nhân của thế giới thực tế này, chính là ko thể nào. Toàn bộ tình yêu của anh đều kính dâng cho mấy nhân vật nữ trong thế giới phẳng rồi.