Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 102 - Học Cái Xấu, Chỉ Cần Một Bước 2

Quy củ của Nguyên gia, ăn không nói năng tắm không lên tiếng, ngồi phải nghiêm chỉnh, mắt phải nhìn thẳng, chắc lão không phát hiện mình đã rời khỏi.

Nguyên Vị Ương chợt cảm thấy nhẹ nhõm, cho dù đang khiêng cây cột đồng thau mà vẫn bước chân như bay.

“Chúng ta lên cây!” Hứa Ứng nói với hắn.

“Lên cây?”

Nguyên Vị Ương ngẩng đầu nhìn lên, cây hòe lớn tới mức nào không rõ, cao chót vót, nguy nga tới mức trải tận chân trời, vỏ cây của nó gập gềnh, như vảy rồng trải khắp toàn thân.

Chỗ vảy rồng này đều là vảy ngược, từng khối to như cái ghế.

Cây hòe tuy hơi nghiêng nhưng muốn đi lên cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, khiêng một cây cột đồng to như vậy lên cây, chỉ e lại càng gian nan.

Hứa Ứng lại như không hề suy nghĩ về những khó khăn đó, chuyện này trong mắt Nguyên Vị Ương thì là điên rồ, nhưng y thì cực kỳ phấn khởi ra tay thực hiện.

Y vừa tổn tưởng Ba Xà, quấn lấy cây cột đồng kéo lên cây, vừa dùng cả tay cả chân bò lên trên cây nói: “Nguyên huynh đệ, hai ngày trước chúng ta phát hiện một số thứ đồ chơi hay ho trên tán cây. Ngươi cũng lên đây!”

Nguyên Vị Ương đuổi theo y, thi triển na pháp giúp đỡ, khiến Hứa Ứng và Ngoan Thất nhẹ nhàng hơn một chút.

Đám người trèo lên hơn một ngàn trượng nhưng mới được nửa đường, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại leo lên ngàn trượng, mới đến chạc cây thứ nhất, còn cách tán cây khá xa.

Cứ vừa đi vừa nghỉ như vậy, nghỉ ngơi bảy lần mới tới một khu vực bằng phẳng.

Đây là chỗ tán cây phân nhánh, bốn phía thông thoáng, có thể xây dựng một tòa thành nhỏ vạn người, bên cạnh còn có thể trồng trọt khai hoang, vì nơi này còn có lớp bùn đất khá dày, trên đất còn có một số hoa cỏ.

Nguyên Vị Ương còn thấy cách đó không xa có một dòng sông, từ một cành cây khổng lồ khác chảy xuống, dòng nước còn rất xiết!

Hắn rất tò mò, không biết bọn họ định vác cây cột đồng xanh này đến đâu. Đột nhiên, phía trước có sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới, không khí cũng tỏa ra mùi nóng nực.

“Đến rồi!”

Hứa Ứng và Ngoan Thất thả cây cột xuống, Nguyên Vị Ương cũng vội vàng thả xuống. Chỉ thấy cách đó không xa là một hố lửa, có ngọn lửa màu xanh đỏ bốc lên. Hố lửa không lớn, chu vi chỉ khoảng ba bốn trượng, nhưng sức nóng kinh người. Người bình thường chỉ tới gần một chút thôi chắc cũng cháy đen!

Cho dù Nguyên Vị Ương là na sư nhưng cũng cảm thấy không chịu nổi.

Cô cố chịu sóng nhiệt, đi tới bên rìa hố lửa, nhìn xuống dưới, suýt nữa choáng váng tới mức rơi xuống!

Chỉ thấy hố lửa đó trống rỗng, đâm sâu vào thân cây hòe khổng lồ, bốn phía xung quanh là màu đỏ sậm, rực rỡ chói mắt, sâu mấy ngàn trượng không biết!

Không biết vì sao cây hòe khổng lồ này bị châm lửa từ bên trong, đốt đến giờ vẫn chưa xong!

Lúc này lại thấy quả chuông đồng mà bọn họ gọi là “ngài chuông” bay lên, từ từ hóa lớn giữa không trung, thần thức hóa thành âm thanh truyền tới tai Nguyên Vị Ương: “Đây là Thiên hỏa lưu lại sau thiên kiếp, ngươi có thể hái một đóa đem luyện hóa, đặt trong khu vực Hi Di của mình. Tuy không bằng Thuần Dương dị hỏa của A Ứng, nhưng cũng không phải vật phàm, sẽ rất hữu ích đối với việc tu hành của ngươi.”

Ngoan Thất dương dương đắc ý nói :”Hôm trước ta cũng hái một đóa. Ngươi không đổi công pháp với A Ứng, chúng ta đã cùng nhau tu luyện, cùng nhau chơi đùa, ngươi cũng có thể hái Thiên hỏa sớm hơn.”

Nguyên Vị Ương dò hỏi: “Khu vực Hi Di mà ngươi nói là thế giới trong cơ thể?”

Ngoan Thất kinh ngạc: “Ngươi biết thế giới trong cơ thể?”

Nguyên Vị Ương nói: “Ta vô tình mở được, bay vào trong đó, nhưng không biết nó gọi là gì, bây giờ mới biết nó là khu vực Hi Di. Hi Di có nghĩa là sự hư ảo huyền diệu của đạo, khu vực Hi Di có nghĩa là khu vực huyền diệu của đạo, đúng là rất chuẩn xác.”

Ngoan Thất nhìn về phía Hứa Ứng, dò hỏi: “Có đúng không?”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu nói: “Có thể nói như vậy. Bí tàng của Nguyên gia là Tử Phủ, bí tàng Tử Phủ ẩn chứa thần thức, đã là con cháu của Nguyên gia thì thần thức sẽ cực kỳ cường đại. Mà thần thức nội quan là có thể mở được khu vực Hi Di, thấy lục phủ ngũ tạng bên trong. Đối với con cháu Nguyên gia thì mở được khu vực Hi Di không mấy khó khăn.”

Ngoan Thất thầm cảnh giác: “Họ Nguyên cũng học rộng tài cao như ta, xem như ta có đối thủ.”

Quả chuông càng ngày càng lớn, miệng chuông hướng lên trời, mũi chuông hướng xuống dưới, chậm rãi che lấp hố lửa nói: “Ta che đại đa số Thiên hỏa, ngươi có thể nhân cơ hội này thu lấy một chút thiên hỏa tế luyện.”

Nguyên Vị Ương cảm tạ, cẩn thận từng chút một thu lấy Thiên hỏa nói: “Ngài chuông, vừa rồi ngươi nói đây là Thiên hỏa lưu lại sau thiên kiếp, thế thì ai đã độ kiếp?”

Hắn thấy Hứa Ứng gọi quả chuông là ngài chuông, vì vậy cũng gọi quả chuông là ngài chuông.

Quả chuông nói: “Còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là gốc hòe khổng lồ này rồi. Chu Tề Vân nói cây hòe này là tiên trời sinh, nhưng nếu muốn thành tiên thì phải độ kiếp, không có ngoại lệ. Gốc hòe khổng lồ này hoặc làm nhiều việc ác, hoặc là tồn tại tương tự như tiên nhân. Nó bị Thiên lôi bổ vào, Thiên hảo thiêu đốt, sớm muộn gì cũng toi.”

Nó dừng lại một chút rồi bổ sung: “Đốt thêm tám nghìn năm, nó sẽ bị thiêu chết.”

Hứa Ứng và Ngoan Thất khiêng cột đồng tới, Ngoan Thất kêu lên: “Ngài chuông, ngươi phải ráng chịu đấy!”

Một người một rắn nói xong bèn nhét cây cột đồng vào trong quả chuông.

Hứa Ứng phủi tay cười nói: “Ngài chuông, ngươi không bị Thiên hỏa nướng đấy chứ?”

Quả chuông cười khanh khách, dương dương đắc ý nói: “Ngươi có biết chủ nhân ta chế tạo ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết không, tới thế giới Thiên Đạo đánh cắp Tiên hỏa, dùng Tiên hỏa để luyện ra ta! Tiên hỏa mà ta còn chịu được, huống chi Thiên hỏa?”

Nói đến đây, bên dưới quả chuông bị đốt tới mức đỏ bừng, giọng nói dần dần run rẩy, nói: “A Ứng, có vẻ không đúng. Ta nghĩ thương thế của ta chưa lành, bị đốt thế này hơi đau, ngươi cho ta mượn chút khí huyết...”

Hứa Ứng làm bộ không nghe thấy, đi về phía một cành cây thô to.

Quả chuông vội vàng nói: “Ngoan Thất! Thất gia! Ngươi đừng đi, cho ta mượn chút khí huyết!”

Ngoan Thất vội vàng đuổi theo Hứa Ứng, bỏ đi nhanh như chớp.

Nguyên Vị Ương hiếu kỳ nói: “Bọn họ làm gì vậy?”

Quả chuông bị Thiên hỏa đốt tới mức đứng ngồi không yên, tức giận nói: “Đập hoa hòe chứ gì nữa! Hai tên cầm thú, mấy hôm nay nay luôn đập hoa hòe nướng ăn, phung phí của trời.”

Nó nhớ ra bên cạnh còn có Nguyên Vị Ương, trong lòng hơi động, cười leng keng nói: “Này, Nguyên lão đệ đúng không? Có thể cho ta mượn chút khí huyết chơi chút không? Để báo đáp, ta sẽ dạy ngươi làm sao tế luyện Thiên hỏa!”

Nguyên Vị Ương lập tức đáp ứng.

Lúc này quả chuông mới thở phào một tiếng, mượn chút khí huyết từ người hắn, chống cực Thiên hỏa, lại truyền thụ cho hắn pháp quyết tế luyện Thiên hỏa.

Nguyên Vị Ương thử nghiệm, quả nhiên lấy Thiên hỏa rất dễ dàng.

Hắn cẩn thận cất Thiên hỏa đi, cảm giác nếu thu thêm sẽ nguy hiểm cho khu vực Hi Di của mình, vội vàng dừng lại, lúc này lại thấy Hứa Ứng và Ngoan Thất mang hoa hòe trở về.

Hoa hòe trên cây hòe khổng lồ này, mỗi đóa đều dài hơn một thước, mỗi nhánh có tới mấy trăm đóa, màu sắc rực rỡ. Hứa Ứng và Ngoan Thất khiêng một nhánh tới, hương hoa nức mũi.

Hương hoa hòe không phải mùi nồng, ngoài mùi hoa ra còn có mùi cỏ xanh, cực kỳ thanh nhã.

Hứa Ứng và Ngoan Thất mỗi người cầm mười mấy đóa, đặt lên Thiên hỏa nướng, chẳng bao lâu sau đã nướng vàng, trông khá giòn, bên trong lại thơm mềm, còn có mùi thơm của mật.

Nguyên Vị Ương chưa ăn gì, ngửi thấy mùi thơm, bụng sôi ùng ục.

Hứa Ứng nghe tiếng, ném một đóa đã nướng xong sang. Nguyên Vị Ương vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, miệng nhỏ nhấm nháp, lộ rõ vẻ nhã nhặn.

Còn bên kia Hứa Ứng lại vo cả đóa hoa lớn thành một khối, nhét hết vào trong miệng, tiếp đó ngắt đóa hoa hòe khác.

Nguyên Vị Ương càng ăn càng đói, cuối cùng bất chấp lễ tiết, học theo, vo cả đóa hoa thành một khối rồi nhét vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm. Có điều hắn miệng nhỏ, mật hoa chảy ra từ khóe miệng.

Hắn vội vàng hút về, chỉ cảm thấy cổ họng thơm ngọt, là món ngon chưa bao giờ được thưởng thức.

Bình Luận (0)
Comment