Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 106 - Chủ Nhân Hòe Hoa Cung 2

Trên không trung, mây gió cuồn cuộn, sấm sét đan xen, mây đen vô cùng vô tận bao phủ Hòe Hoa cung, ép xuống nặng nề. Đột nhiên sấm sét vang dội, giữa mây đen có một bàn tay đen xì nhô ra, trong lòng bàn tay là nghiệp hỏa hừng hực, ấn xuống Hòe Hoa cung!

Bàn tay này gặp phải ánh sáng xanh sau lưng Chu Tề Vân, đột nhiên dừng lại, lôi hỏa tạo thành một lớp màn ánh sáng mỏng manh, chém tới từ bốn phương tám hướng như lưỡi đao.

Hứa Ứng lập tức phát giác không gian chấn động một thoáng, sau đó chỉ thấy trên cây hòe khổng lồ có thêm một vết thương, cắt sâu vào thân cây.

Mà cách đó không xa, một ngọn núi vô thanh vô tức bay lên, như bị lưỡi đo vô hình cắt qua. Đỉnh núi bay ra mấy chục dặm rồi mới rơi chéo xuống, nhưng lại gặp dư âm xung kích, đột nhiên nổ tung.

Cảnh tượng này quá lặng lẽ, không chút dấu hiệu, thời gian một hơi thở sau mới có tiếng nổ nặng nề vang tới tai mọi người.

Hứa Ứng vội vàng vận chuyển thần thức, phát động thiên nhãn, lúc này mới thấy rõ cảnh tượng trên bầu trời.

Chỉ thấy sau lưng Chu Tề Vân còn có một Chu Tề Vân khác, trấn giữ trong không gian vô lượng, trông thì không lớn chứ thực chất hùng vĩ vô biên, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh.

Luồng sáng xanh như thủy triều phun trào, không ngừng dâng cao bắt nguồn từ cơ thể Chu Tề Vân này!

“Nguyên thần?”

Hứa Ứng lập tức nhớ tới nguyên thần của thiếu nữ trong quan tài, nhưng sau đó lại phát hiện không đúng.

Nguyên thần của thiếu nữ trong quan tài rất mạnh mẽ, như thực chất, nhưng mắt thường không cách nào thấy được, thậm chí ánh sáng mà nguyên thần tỏa ra cũng là từng luồng hào quang.

Còn “nguyên thần” của Chu Tề Vân lại càng to lớn, nhưng cuối cùng vẫn có vẻ hư ảo, hơn nữa mắt thường có thể thấy được ánh sáng đó, không phải hào quang.

Hứa Ứng quan sát tỉ mỉ mới phát hiện trên đỉnh đầu “nguyên thần” của Chu Tề Vân có một đốm lửa, đó là dương hỏa trên hồn phách.

“Hồn phách có ba đốm dương hỏa, hai vai trái phải, Bách Hội trên đỉnh đầu. Sao Chu Tề Vân chỉ có một đốm... Là Tam Muội chân hỏa!” Hứa Ứng đột nhiên hiểu ra, chỉ cảm thấy khó mà tin nổi.

Không ngờ Chu Tề Vân lại dung hợp ba luồng dương hỏa hồn phách, luyện thành Tam Muội chân hỏa, tư chất và thiên phú cao tới đáng sợ!

“Hắn không biết công pháp của luyện khí sĩ, có lẽ hắn đào bới mộ phần của na tiên và luyện khí sĩ, tìm được một số truyền thừa không trọn vẹn. Hắn dựa vào truyền thừa không trọn vẹn đó luyện thành Tam Muội chân hỏa, đồng thời tu luyện hồn phách của bản thân tới mức cường đại như vậy!”

Đối với na sư mà nói, Tam Muội chân hỏa là tuyệt học thượng cổ đã thất truyền bao lâu không biết, thần bí khó lường, vốn không còn phương pháp tu luyện. Còn Chu Tề Vân lại có thể khôi phục Tam Muội chân hỏa. Một người có đại dũng đại trí như vậy, thật khiến người ta khâm phục.

Hứa Ứng nhìn về phía vị bạch cốt đại đế, chỉ thấy người này cũng có nguyên thần, giấu trong không gian hắc ám sau lưng, trên nguyên thần này mang đầy khí đen, chỗ nào cũng rách nát, khí đen tràn ra từ những chỗ mục nát trên nguyên thần.

Mây đen tạo thành bàn tay chính là nguyên thần của bạch cốt đại đế hiển hóa tạo thành, bằng không căn bản không thể nhìn thấy hắn ra tay!

Còn chặn bàn tay nguyên thần của hắn lại chính là hồn phách của Chu Tề Vân.

Bọn họ một người dùng hồn phách, một người dùng nguyên thần, va chạm một lần, giao chiến trong vô hình, dư âm thần thông bộc phát giữa hai bàn tay, tạo thành xung kích vô hình, khiến cho thân cây hòe bị cắt thành một vết thương, một ngọn núi phía xa cũng bị gọt bay.

Nếu không sử dụng Thiên Nhãn, căn bản không thể chứng kiến chân tướng.

Đột nhiên, Chu Tề Vân bên cạnh Hứa Ứng lao lên trời, ngay khoảnh khắc sau đã tới không trung, lơ lửng trước lọng che.

Quần áo hắn phất phơ, thân hình tuy nhỏ nhưng lại như cực kỳ to lớn. Đại quân quỷ binh cõi âm lên tới hàng vạn, cưỡi đủ loại hài cốt dị thú, chiếm cứ không gian mấy chục dặm. Nhưng trước mặt hắn, dường như đám quỷ binh cõi âm này chỉ như con sâu cái kiến nho nhỏ!

Khí thế của hắn bộc phát, cực kỳ hùng hồn, thanh quang chiếu xuống, đội quân quỷ binh cõi âm vốn cực kỳ nghiêm ngặt, nghe lệnh như chân tay, đột nhiên lại náo loạn. Từng âm binh bạch cốt nhao nhao giơ tay, nhìn lòng bàn tay mình, khó mà tin nổi.

Cánh tay tiếp xúc với ánh sáng xanh đang nhanh chóng mọc ra máu thịt và làn da, xương cốt cũng khôi phục sức sống, da dẻ máu thịt lan tràn dọc cánh tay bọn họ, nhanh chóng kéo tới vai họ.

Trong lồng ngực bọn họ cũng có trái tim đang đập, chậm rãi sinh trưởng.

Lục phủ ngũ tạng của bọn họ từ từ mọc ra, xương cốt đã tử vong tàn lụi dần dần khôi phục sức sống.

Hàng vạn quỷ binh cõi âm đột nhiên mất hết sát khí, ai nấy ngây ngốc nhìn thi thể bản thân đã sống lại.

Chu Tề Vân cất bước đi tới bên dưới lọng che, vị bạch cốt đại đế ngồi trong bóng râm của lọng che cũng giơ bàn tay lên, nhìn máu thịt sinh sôi trên tay mình, ánh mắt có quỷ hỏa lấp lóe.

“Đây là na thuật ư?”

Một giọng nói cổ xưa vang lên, bạch cốt đại đế ngắm nghía bàn tay mình một hồi lâu, âm thanh như vang vọng từ trong bóng tối: “Trong thời đại của ta còn chưa có loại pháp thuật kỳ lạ này. Ta cảm thấy lực lượng hùng hồn như khi còn ở dương gian...”

Hắn đột nhiên nắm chặt bàn tay lại, máu thịt trên tay nổ tung, lại hóa thành xương trắng.

“Đáng tiếc, phục sinh chỉ là ảo ảnh!”

Bạch cốt đại đế chậm rãi đứng dậy, giọng nói xen lẫn tiếng sầm ầm ầm: “Ngươi định dùng thân thể máu thịt khống chế ta, nhưng từ máu thịt sinh trưởng đó ta có thể cảm nhận được sự già nua của ngươi. Ngươi nắm giữ sinh cơ, nhưng lại như phù du sớm nở tối tàn, chỉ có ba trăm năm tuổi thọ, còn ngắn ngủi hơn những luyện khí sĩ không nắm giữ sinh cơ như chúng ta. Ngươi luyện sai rồi phải không?”

Sắc mặt Chu Tề Vân biến đổi, bạch cốt đại đế nhân khoảnh khắc tâm thần hắn dao động, đột nhiên giơ ngón tay điểm ra, những ngơi ngón tay xương trắng đi qua, không gian xoay tròn bóp méo!

Cùng lúc đó, sau lưng hắn, nguyên thần cúi đầu vái một thanh loan đao đang lơ lửng, loan đao xé gió chém tới, đánh thẳng về phía hồn phách sau lưng Chu Tề Vân!

Khóe mắt Hứa Ứng giật một cái: “Vị bạch cốt đại đế này nói không sai! Rõ ràng Chu Tề Vân đã mở bí tàng Nê Hoàn, sở hữu động thiên, nắm giữ hoạt tính thân thể và sinh cơ vô cùng vô tận, vì sao vẫn còn già yếu, sao lại chỉ có ba trăm năm tuổi thọ? Có thể thấy hắn không thể nhảy hẳn ra khỏi cạm bẫy của chủ nhân Nê Hoàn cung!”

Cao thủ giao chiến, tối kỵ là tâm thần dao động.

Chu Tề Vân bị bạch cốt đại đế hỏi thẳng vào sơ hở trong nội tâm, khiến khí tức của hắn xao động, tâm thần bất an, ngay sau đó sơ hở đã xuất hiện!

Nhưng ngay lúc này mặt đất xung quanh Hòe Hoa cung đột nhiên nổ tung, một con quái vật khổng lồ rống một tiếng như sấm nổ, lao thẳng tới Chu Tề Vân trên bầu trời!

“Chủ nhân Nê Hoàn cung!” Hứa Ứng kinh ngạc nói.

Trong bóng đêm, con quái vật khổng lồ này toàn thân lóng lánh ánh vẩy, cực kỳ hung ác, không rõ là rồng hay rắn.

Còn trên đỉnh đầu của con quái vật kia có một bộ xương người, dáng ngồi già nua, có vẻ cực kỳ bé nhỏ.

“Sư phụ, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện!”

Chu Tề Vân đột nhiên cười ha hả, cũng giơ một ngón tay lên nghênh tiếp một chỉ kinh thiên của bạch cốt đại đế. Ngay khoảnh khắc hai bên va chạm, ngón tay của bạch cốt đại đế liên tục nổ tung!

Còn thanh loan đao mà bạch cốt đại đế tế ra vẫn xé gió chém tới, loan đao chém lên cổ hồn phách của Chu Tề Vân, cắt đứt hồn phách của hắn!

“Ta đã luyện tới bí tàng Nê Hoàn cực cảnh, hồn phách bất tử bất diệt!”

Chu Tề Vân xoay người nghênh tiếp quái vật khổng lồ, mỉm cười nói: “Sư phụ, đây là năm xưa khi truyền công, chắc ngài cũng không thể tưởng tượng được chuyện này phải không? Hôm nay, ta mời sư phụ mở mang tầm mắt, chứng kiến cảnh giới cực hạn mà ngài cũng chưa bao giờ lĩnh ngộ được, tiễn sư phụ lên đường!”

Bình Luận (0)
Comment