Hứa Ứng nghe vậy chỉ thấy huyền diệu khó hiểu, há hốc mồm, hỏi quả chuông: “Ngài chuông, hắn còn có thể biến hình không?”
Quả chuông nói :”Ta cũng không biết Ngoan Thất có thể biến hình mấy lần. Nhưng đa số yêu quái hình như chỉ biến hình được một lần, mà hắn đã biến hình hai lần...”
Nguyên Vị Ương cực kỳ thán phục nói: “Hắn lĩnh ngộ được chân lý đại đạo, đã thức tỉnh huyết mạch viễn cổ trong cơ thể. Thất gia là yêu quái rất có linh căn, giờ phút này đã có hình tượng của đại đạo.”
Trong lòng Hứa Ứng hơi động, sau khi Ngoan Thất mở Vĩ Lư huyền quan, đúng là trong thân thể đã có thêm thứ gì đó hư vô mờ ảo, tĩnh lặng thì như núi, hành động thì có cảm giác áp lực và uy nghiêm khó tả, rất giống tính chất của hình tượng đại đạo.
Trong cơ thể hắn, huyết mạch thái cổ Ngoan Xà từ từ thức tỉnh, không biết là tác dụng của Khấu Quan hay là tác dụng của hoa hòe, hay là kết quả lột xác.
Quả chuông nói: “A Ứng, ngươi nhìn con rắn ngốc này đi, hắn Khấu Quan lần này mới là cách Khấu Quan chính xác của luyện khí sĩ! Ngươi Khấu Quan lần đó mà xứng gọi là Khấu Quan?”
Hứa Ứng khiêm tốn thỉnh giáo: “Ngài chuông, Thất gia Khấu Quan và ta Khấu Quan có khác biệt gì về bản chất?”
Quả chuông nói: “Không có gì, chẳng qua hắn có thêm chút cảm ngộ ảo tưởng của loài rắn mà thôi.”
Ngoan Thất ánh mắt thâm thúy nhìn về phương xa, giọng nói cũng trở nên hùng hậu chất phác: “Ta cảm ngộ được bầu trời mênh mông, đất đai hùng vĩ, sinh mệnh hư vô. Ta ngộ đạo... đói quá, có gì ăn không? Mấy hôm nay hoa hòe trên cây tàn hết rồi, ta đói phát điên lên được!”
Kiêu bá đi tới, sắc mặt nghiêm nghị: “Sao Thất gia không đi ăn sinh mệnh hư vô?”
Câu này vừa nói xong, Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương không nhịn được cười ha hả, khóe miệng Kiêu bá cũng nhếch lên thành nụ cười, sau đó lại nghiêm mặt, gương mặt cứng đờ ho khan một tiếng nói: “Công tử, cười không để lộ răng.”
Nguyên Vị Ương vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, một lúc lâu sau mới nói: “Hứa yêu vương nói đã nhiều lần thử nghiệm ngự kiếm phi hành nhưng mãi vẫn không tìm được cách. Mấy hôm nay ta tra cứu một số điển tịch mà Chu gia cất giữ, phát hiện Ngự Kiếm thuật đã thất truyền. Trong sách cổ có vài ghi chép lác đác liên quan tới ngự kiếm, phần lớn nói về ngự kiếm của luyện khí sĩ thời Tiên Tần, không phải đứng trên kiếm mà là kiếm hóa thành luồng sáng bao quanh người mình.”
Cô lấy điển tịch mà mình sao chép ra, trong đó có một hình vẽ, trên hình vẽ là một người tay bấm kiếm chỉ, kiếm khí trên người như luồng sáng, bao phủ khắp toàn thân.
Nguyên Vị Ương nói: “Loại ngự kiếm phi hành này như con thoi bay lượn, hai đầu nhọn, ở giữa phình to, người ở bên trong, xé gió bay đi.”
Hứa Ứng tới gần xem thử, khen ngợi: “Làm vậy thì kiếm quang hộ thể, có thể vượt qua bức tường âm thanh, có thể xuyên qua lôi hỏa mà không bị tổn thương. Đúng là khá hơn nhiều so với đứng trên kiếm bay lượn.”
Nguyên Vị Ương nói: “Đáng tiếc, ngự kiếm phi hành đã thất truyền, trong điển tịch của Chu gia không ghi lại làm sao mới có thể ngự kiếm phi hành, chỉ có miêu tả của tiền nhân. Nguyên gia ta tuy cũng cất giữ nhiều sách vở, nhưng không có nhiều ghi chép về ngự kiếm phi hành.”
Cô lại lấy ra vài quyển sách bản sao, mở từng quyển một ra nói: “Nguyên gia ta có pháp môn Thần Thức Đằng Dược, Chu gia có môn biến hóa thân thể, Quách gia có thuật Vân Thê Tiên Túng. Trong đó Vân Thê Tiên Túng của Quách gia là cao minh nhất, thang mây lên trời, nhẹ nhàng như bước nhảy, nhanh như sao băng. Thần Thức Đằng Dược của Nguyên gia ta là pháp môn tồn tưởng, dùng thần thức tồn tưởng, tạo vật trong hư không, chân đạp lên vật là có thể đi trên không trung.”
Trên quyển sách bản sao là pháp môn đơn giản hóa của Thần Thức Đẳng Dược, Hứa Ứng đọc một lượt là hiểu nguyên lý.
Thật ra Thần Thức Đằng Dược vẫn là đi bộ, chẳng qua là đi bộ trên trời.
Pháp môn này là đầu tiên phải tồn tưởng ra một nơi đặt chân ở trên không, ví dụ như một viên gạch vuông, như vậy có thể giẫm lên trên gạch, lại tồn tưởng viên gạch tiếp theo là có thể bước đi.
Cứ như vậy, có thể bước từng bước một trên không trung.
Nếu thần thức đủ cường đại còn có thể tồn tưởng cả một bức tường bằng phẳng trên không, có thể chạy trên đó như trên đất bằng, con đường không ngừng kéo dài về phía trước.
Chỉ có điều pháp môn này khá tiêu hao thần thức, cho dù là cao thủ mở bí tàng Hoàng Đình như Nguyên Vị Ương cũng không thể tùy tiện sử dụng phương thức này đi lại.
Còn pháp môn phi hành của các thế gia khác cũng là dùng phương pháp tồn tưởng để đi lại trên bầu trời, kể cả Chu gia biến thân thể thành chim cũng vậy.
Hiển nhiên, những pháp môn này đều không bằng Ngự Kiếm thuật.
Trong lòng Hứa Ứng hơi động, dò hỏi: “Ngài chuông có biết Ngự Kiếm thuật không?”
Quả chuông nói: ”Trong thời đại của ta thì luyện khí sĩ đã bắt đầu suy thoái, rất nhiều thứ đã thất truyền. Chủ nhân của ta cũng không biết Ngự Kiếm thuật, nhưng người tìm được pháp quyết Ngự Kiếm thuật bị khuyết thiếu, từng đọc trước mặt ta.”
Nó đọc lại một lần, Hứa Ứng lắng nghe kỹ càng, lại là một pháp môn vận kiếm bằng thần thức, rất ngắn gọn, chỉ có hơn ba mươi chữ.
Hứa Ứng đọc pháp quyết khuyết thiếu này lên, Nguyên Vị Ương lấy giấy ra, cúi đầu ghi chép. Pháp quyết thiếu hụt này tuy ngắn nhưng từng chữ mang ý nghĩa huyền ảo, trong lúc nhất thời Nguyên Vị Ương cũng không hiểu được.
Nhưng Hứa Ứng lại vừa nhìn là hiểu, nói thẳng ra ý tứ trong pháp quyết bản thiếu. Nguyên Vị Ương được y chỉ điểm, vui mừng nói: “Nguyên gia ta sở trường về thần thức, có thể bổ sung phần còn thiếu!”
Lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá chần chừ một chút, định ngăn cản nhưng bỗng dừng lại, thầm nghĩ: “Nếu có thể dùng công pháp của Nguyên gia bổ sung lại pháp quyết tàn khuyết này, vậy cũng là chuyện tốt. Truyền ra ngoài một chút công pháp, chắc cũng không có gì đáng lo ngại.”
Nguyên Vị Ương viết hơn trăm chữ ra giấy, thì trí tuệ đã tới tận cùng, không cách nào viết tiếp.
Hứa Ứng tới bên cạnh cô, cùng suy đoán kinh văn, nâng bút viết tiếp. Về mặt kiếm thuật, hai người chỉ dựa vào một chút kiếm ý là tìm hiểu được hình tượng đại đạo kiếm thuật, thiên phú cực cao, chẳng bao lâu sau đã viết được tâm pháp kiếm quyét hơn hai trăm chữ.
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có ánh sáng lấp lóe.
Hứa Ứng nói: “Ta thử nghiệm trước, ta có ngài chuông, ngã cũng không chết.”
Khóe miệng Nguyên Vị Ương nở nụ cười, đột nhiên tung người nhảy lên, từ trên đầu Ngoan Thất rơi xuống, thậm chí Kiêu bá cũng không kịp ngăn cản.
Hứa Ứng thầm giật mình, vội vàng nhảy xuống.
Kiêu bá và Ngoan Thất đều sợ hãi kêu la, chỉ thấy hai người từ trên cao rơi vù vù xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cứ rơi với tốc độ này thì cho dù người làm bằng sắt cũng khó tránh khỏi cảnh thịt nát xương tan!
Nhưng ngay lúc này, trên thân thể hai người đột nhiên có kiếm quang lưu chuyển, đó là kiếm khí bay lượn, nở rộ từ đầu ngón tay hai người, xoay tròn quanh thân thể bọn họ, từ từ hóa thành một hình thoi, càng càng càng rực rỡ.
“Viu!”
Ngay lúc sắp rơi xuống, luồng kiếm khí hình thoi đan xen vào nhau, làm dấy lên hai cơn sóng lớn trên mặt sống bên dưới, bọt nước bắn tung tóe, như những bông hoa nở rộ.
Tốc độ của hai luồng kiếm khí hình thoi càng lúc càng nhanh, đột nhiên từ mặt nước bay lên, gần như kề sát ngọn núi hai bên bờ sông lao lên, xoay vòng quanh đỉnh núi.
Lúc này Chu Tề Vân cũng bị kinh động, đẩy cửa sổ xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai luồng kiếm khí hình thoi gặp nhau trên đỉnh núi, quấn quít lấy nhau bay lên trời cao, chẳng bao lâu sau đã vượt qua xe rồng rồi đột nhiên tách ra, xuyên qua sơn cốc.
Chu Tề Vân nở nụ cười, hạ giọng nói: “Thiên phú trác tuyệt, không ngờ lại tìm hiểu được Ngự Kiếm thuật. Chẳng qua lại là...”
Sắc mặt hắn chuyển lạnh, trong lòng cảm thấy không thoải mái, cười lạnh nói: “Một đôi cẩu nam nữ.”