Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 116 - Thiên Thần Điện 2

Quả chuông ngân vang không ngừng, từ hai con mắt nhật nguyệt của Hứa Ứng, đi qua Thần Kiều, xuống Dao Trì, tới mười hai tầng lầu, tiếng chuông vang qua vọng lại!

Nó lại bay tới ngũ tạng tiên sơn của Hứa Ứng, luyện hóa lực lượng dị thường xâm nhập ngũ tạng.

Thuần Dương dị hỏa trên không trung cũng đốt tới đốt lui, luyện hóa lực lượng dị thường trên núi non trùng điệp.

Thần trí của Hứa Ứng vẫn ngơ ngơ ngác ngác, thần thức bị phá hủy phân nửa, Nguyên Vị Ương thấy khí sắc của y không đúng, giơ một ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm của y.

Hứa Ứng chỉ cảm thấy mi tâm lạnh buốt, thần thức hỗn loạn của bản thân dần dần thu nạp, ổn định lại, nói cám ơn với Nguyên Vị Ương.

Nguyên Vị Ương nghi hoặc: “Hứa yêu vương, sao tự nhiên thần thức của ngươi lại tan rã?”

Giọng nói của quả chuông rất nghiêm trọng: “Đâu chỉ có thần thức của hắn tan rã? Nếu không có ta và dị hỏa trong cơ thể hắn, e rằng cả cái mạng cũng chẳng còn! A Ứng, rốt cuộc ngươi thấy cái gì? Sao lại bị lực lượng dị thường xâm nhập?”

Hứa Ứng nhìn về phía ngọn núi nho nhỏ này, nghi hoặc không thôi, nói: “Vừa rồi ta thấy một luồng thần quang, thần quang được những bức tượng đá nho nhỏ này phát ra, mỗi luồng thần quang đều kéo tới tận chân trời, như kết nối với một thời không khác. Sau đó...”

Y lúc lắc đầu, lẩm bẩm: “Sau đó, ta thấy bọn họ đang nhìn ta, nhìn ta từ một thế giới khác...”

“Bọn họ?”

Nguyên Vị Ương nghi hoặc: “Bọn họ là ai?”

Hứa Ứng lắc đầu dò hỏi: “Ngài chuông, trong cái giếng trên Tiểu Thạch sơn, ngoài thiếu nữ trong quan tài ra, ngươi còn trấn áp một quái vật khổng lồ khác, là gì vậy?”

Quả chuông im lặng một lát rồi nói: “Một Thiên thần hạ phàm gây ác. Bây giờ ta bị trọng thương, không còn trấn áp giếng cổ ở Tiểu Thạch sơn, e rằng Thiên thần kia cũng trốn thoát như yêu nữ mất rồi. Đợi ta chữa khỏi vết thương, nhất định phải bắt cả nó và yêu nữ lại, nhốt vào trong giếng!”

Hứa Ứng im lặng, Thiên thần là thần linh trong thế giới Thiên Đạo.

Ôn thần bị y dùng roi xua đuổi cũng là Thiên thần tới từ thế giới Thiên Đạo.

Nhưng vừa rồi khi dùng Thiên Nhãn quan sát tượng đá trên gò núi nhỏ này, y cũng bị đối phương quan sát, khoảnh khắc đó, có tới hơn vạn ánh mắt chú ý tới y, nếu không thần thức của y đã chẳng thể bị phá hủy nhanh chóng như vậy!

Nhưng, nhiều Thiên thần như vậy là từ đâu tới?

Những Thiên thần này có liên quan gì tới tượng đá trên ngọn núi nhỏ?

Hứa Ứng liếc mắt nhìn Chu Tề Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng thầm nhủ: “Chu lão tổ đi tới đây, còn dừng chân ở nơi này, chắc chắn sẽ không làm việc vô nghĩa. Có lẽ nơi này có liên quan tới âm đình?”

Không bao lâu sau, mặt trời xuống núi, bầu trời tối dần.

Ngọn núi nhỏ này lại từ từ sáng lên, quầng sáng càng ngày càng lớn, ánh sáng như nến nhưng chiếu tới tận tầng mây, như có thể soi sáng một thế giới khác!

Nguyên Vị Ương, Kiêu bá và Ngoan Thất chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, đồng loạt ngẩng đầu quan sát, còn Hứa Ứng dùng Thiên Nhãn đã từng thấy cảnh tượng tráng lệ hơn tới ngàn vạn lần!

“Trong ký sự hoàng đế của Chí Đạo Đại Thánh Minh Hiếu hoàng đế có ghi, hoàng đế và hai ba người hầu đến Thương Ngô, qua Quỷ Tể lĩnh vào U Minh.”

Hứa Ứng quay đầu lại, chỉ thấy Chu Tề Vân đã đứng dậy từ lúc nào không biết, đi tới sau lưng bọn họ, cũng ngẩng đầu lên quan sát ngọn núi nhỏ này. Thời khắc này dường như ngọn núi lại trở nên nguy nga không gì sánh được, vượt xa những ngọn núi khác xung quanh!

“Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế đi vào cõi âm từ nơi này, tìm tới thiên đình của cõi âm, nói chuyện với thiên tử âm đình, thành lập hiệp nghị thống nhất thần quyền hoàng quyền dương gian. Đến lúc tuổi già Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế lại lẩm cẩm, khiến cho thời đại hưng thịnh bị hủy hoại trong chốc lát, âm đình cũng nhận cơ hội phá bỏ hiệp nghị, nhúng tay vào dương gian.”

Chu Tề Vân rảo bước đi vào trong núi, nói: “Hôm nay ta bắt chước Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế, tới bái kiến âm đình, các ngươi có thể đi theo ta.’

Hứa Ứng nhắm mắt đi theo hắn, dò hỏi: “Chu lão tổ bắt chước Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế, lại thiết lập hiệp nghị thống nhất thần quyền hoàng quyền với thiên tử âm đình à?”

Chu Tề Vân thản nhiên nói: “Nếu ta là hoàng đế, vì bách tính xã tắc trong thiên hạ, ta sẽ đánh vào cõi âm, lập lại hiệp nghị. Nhưng ta không phải. Bây giờ Thánh Thần Chương Võ hoàng đế vẫn còn trong triều, ta là thần tử, sao có thể vượn quyền? Thế chẳng hóa mưu phản à?”

Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Lần này ta đến đây, chỉ vì bản thân.”

Hắn hoàn toàn không che giấu tư tâm của mình.

Hứa Ứng nghĩ đi nghĩ lại, không biết hắn đi tới thiên đình của cõi âm rốt cuộc là muốn lúc soán ngôi đoạt vị không bị cõi âm quấy rối hay là trục xuất cõi âm bảo vệ Vĩnh châu?

Chu Tề Vân dẫn bọn họ đi vào trong ngọn núi càng ngày càng nguy nga. Ánh nến trên bầu trời cũng càng rực rỡ, bọn họ bước từng bước một lên núi, đột nhiên thấy trên bầu trời có thần quang vô lượng chảy xuống.

Thời khắc này, hai người Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương đều cảm nhận được một ý chí cường đại và lực lượng dị thường tới từ thế giới khác, từng luồng từng luồng hàng lâm, truyền vào những bức tượng đá lớn lớn nhỏ nhỏ kia!

Tượng đá dài ra rầm rầm, hóa lớn, quanh người lấp loáng thần quang, cao tới ngàn trượng, ngồi trên những cây cổ thụ không thua kém cây hòe khổng lồ bao nhiêu.

Bọn họ ngồi ở đầu cành cây, như những chú chim, ánh mắt không có bất cứ tình cảm gì, nhìn đám người Hứa Ứng.

Hứa Ứng nhìn lên trên, giữa bầu trời thần quang chiếu rọi, ngàn vạn luồng thần quang tạo thành một mái vòm đại điện, chỉ có điều đại điện này quá rộng lớn, khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi, khó mà tin nổi!

“Đây là hình chiếu của Thiên thần!”

Quả chuông nhẹ nhàng rung động, hiển nhiên cảnh tượng khó mà tin nổi này khiến nó kinh ngạc, hạ giọng nói: “Trong thời đại của chủ nhân, ta chưa bao giờ nghe tới địa điểm này. Ba ngàn năm qua, rốt cuộc Thần Châu đại địa đã xảy ra chuyện gì? Vì sao luyện khí sĩ lại biến mất, vì sao nơi này lại có nhiều Thiên thần như vậy, còn tạo ra một tòa đại điện nữa?”

Nó bị treo trên Tiểu Thạch sơn quá lâu, ba ngàn năm không hỏi sự đời, nó phát hiện mình đã sống uổng ba ngàn năm.

“Trong ký sự hoàng đế có nói, nơi này gọi là Thiên Thần điện, là con đường đi tới âm đình.”

Chu Tề Vân đi trước bọn họ, nói: “Người bình thường không cách nào tới đây, bọn họ sẽ bị uy nghiêm của Thiên thần làm ảnh hưởng, chìm vào điên cuồng, tự giết lẫn nhau. Có ta bảo vệ các ngươi, các ngươi mới có thể thoát khỏi ảnh hưởng của Thiên thần.”

Tu vi của hắn thâm sâu khôn lường, đồng thời đối phó với xâm lấn tư duy của ngàn vạn Thiên thần.

Nguyên Vị Ương hạ giọng nói: “E rằng hắn còn mạnh hơn một chút so với Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế năm xưa. Trong ký sự, Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế cũng không cường đại đến vậy.”

Hứa Ứng đi theo Chu Tề Vân, chỉ thấy hai bên đường là vách núi cheo leo, bên dưới là vô số hài cốt nhúc nhích. Những hài cốt kia bị ý chỉ của Thiên thần ảnh hưởng, vẫn đang trèo lên, không biết mình đã chết không biết bao nhiêu năm tháng rồi!

Y rùng mình một cái, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, trán đổ mồ hôi lạnh: “Nếu là Thiên Thần điện, thế có phải nơi này có Ôn thần không? Ôn thần có nhớ ta dùng roi quất hắn không?’

Đúng lúc này, một bức tượng Thiên thần trên cây chậm rãi quay đầu, nhìn về phía y.

Bình Luận (0)
Comment