Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 132 - Nhập Đạo Trên Cửu Nghi Sơn 2

“Đó không phải, chỉ tăng thêm một chút cảm ngộ thôi vẫn chưa được. Nhập đạo là phải cảm ngộ được thần thông.”

Quả chuông nói: “Khi ngươi Khấu Quan ngộ được thần thông mới có thể coi là nhập đạo. Lần này A Ứng nhập đạo, ngươi phải nắm lấy cơ hội, thần thông của hắn sẽ tỏa ra đạo vận, đạo lý mà hắn cảm ngộ được sẽ tràn ngập trong thần thức. Ngươi ở cạnh hắn, nắm bắt đạo lý ẩn chứa trong đạo vận của hắn, không khéo ngươi cũng có thể nhân cơ hội nhập đạo, có lĩnh ngộ của mình.”

Ngoan Thất lập tức phấn chấn, tập trung tinh thần, thử cảm ứng đạo vận mà Hứa Ứng lan tỏa.

“Con rắn ngốc thật chăm chỉ.”

Quả chuông quan sát trong chốc lát, thầm nghĩ: “Nếu đầu óc thông minh hơn chút nữa thì tốt. Nhưng cũng không sao.”

Dần dà, toàn thân Hứa Ứng tỏa ra một loại thần thông kỳ diệu, như xúc giác của tư duy, từ trong đầu óc lan dọc thân thể ra ngoài, liên kết với thiên địa, kết nối với Cửu Nghi sơn bên dưới, cảm nhận gió núi thổi qua, chạm vào da thịt ngọn núi.

Y có thể cảm nhận được giỏ thổi qua rừng núi, cảm ứng được tiếng róc rách của dòng nước, thần thức của y như biến thành xúc giác của Cửu Nghi sơn, trở thành mạng lưới thần kinh trải rộng khắp ngọn núi hùng vĩ này.

Y như hóa thân thành núi.

Y thấy chân núi của mình kết nối với mặt đất, sinh trưởng từ chỗ không thể chạm đến không thể lường nổi, kéo dài khắp bốn phương tám hướng dưới lòng đất.

Y lại cảm nhận được suy nghĩ của núi, sự xâm lấn và biến đổi của năm tháng vô tận.

Y lại thông qua thị giác của ngọn núi, quan sát mọi thứ bên trong.

Y có thể cảm ứng rõ ràng từng cành cây ngọn cỏ trên Cửu Nghi sơn, nghe thấy âm thanh của cây cỏ, cảm nhận vui buồn đau giận của chúng, còn thấy được thỏ rừng nhảy nhót, hồ ly ẩn nấp, chạm tới cả cá bơi trong hồ nước.

Thậm chí y đi tới trong đại điện của Thương Ngô tông, thấy đủ mọi loại người muôn hình muôn vẻ. Trong đại điện có một nam tử trung niên nóng nảy, áo mũ không chỉnh tề, đang há miệng ăn từng ngụm linh đan.

Đột nhiên nam tử trung niên hung hăng trừng mắt với y một cái, vung ống tay áo, lò luyện đan đập về phía y.

Suy nghĩ của y như gió nhẹ lướt qua, đi tới giữa hồ nước, thấy một thiếu nữ đang tắm trong hồ.

Thiếu nữ nhẹ nhàng vẩy bọt nước, nhảy múa giữa hồ, Hứa Ứng xuyên qua cánh tay uyển chuyển của cô, mang tới một chút hơi lạnh.

Y lên tới cây Ngô Đồng, cảm nhận suy nghĩ của gốc thần thụ này, giao lưu, cộng hưởng với nó.

Tất cả mọi thứ thật quá kỳ diệu.

Y men theo cây Ngô Đồng đi lên trên, thấy Phượng Hoàng non xây tổ trên cây, con Phượng Hoàng dường như cũng cảm ứng được y, kinh ngạc nghiêng đầu quay lại, nhìn vào khoảng không trống rỗng.

Ý thức của Hứa Ứng thổi qua nó như làn gió, làm xao động mấy chiếc lông phượng.

Phượng Hoàng non có vẻ rất tức giận, phun một mồi lửa về phía y.

Y nhập đạo càng ngày càng sâu, còn đi tới cạnh mình, thấy con rắn nhỏ nấp trong cổ áo đang trợn trừng hai mắt nhưng khóe miệng lại lệch sang một bên, đã ngáy o o.

Ngoan Thất, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.

Ý thức của Hứa Ứng trở lại ngọn núi, ngọn núi hùng hậu trầm ổn, không rung không lắc, y lẳng lặng cảm ngộ đại đạo kỳ diệu, thân hình như núi, cũng không lắc không rung.

Y hòa cùng ngọn núi.

Đúng lúc này bên tai y đột nhiên có một âm thanh kỳ quái, như tiếng kêu gọi, lại như tạp âm vô nghĩa giữa thiên địa. Âm thanh này nhanh dần lên, quấy nhiễu y nhập đạo.

Dần dà, Hứa Ứng cảm thấy bản thân càng ngày càng nặng, thân thể như hóa thành tảng đá, khó lòng giãy dụa, không cách nào tỉnh lại!

Bên tai y, âm thanh kỳ quái càng lúc càng lớn, như có người đang nói chuyện, lại như lời nguyền rủa, kèm theo đủ loại âm thanh. Cứ như có từng sợi xúc tu bắt lấy y, quấn quanh đùi y, hút mất máu thịt của y, kéo y xuống dưới!

Y như trở lại vực Thương Ngô, bị vô số xúc tu kéo xuống, rơi vào trong vực sâu!

Y thấy trong vực sâu có một cái miệng khổng lồ hé ra, y nhỏ bé như con côn trùng, đang từ từ rơi xuống.

Nhưng ngay lúc này, y thấy trên bầu trời có một con rắn lớn, đầu rắn mọc ra hai sừng màu trắng đen, vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc nhìn y.

“A Ứng! A Ứng! Nắm lấy đuôi của ta!”

Con rắn kia nằm trên rìa vực thẳm, thò cái đuôi dài xuống. Hứa Ứng ôm lấy đuôi rắn, lập tức được con rắn lớn kéo lên.

Ngay khoảnh khắc bay ra khỏi vực sâu, Hứa Ứng lập tức tỉnh lại, thấy bản thân vẫn đứng trên đỉnh Cửu Nghi sơn, không hề nhúc nhích.

Nhưng trên người y, mồ hôi đã thấm đẫm quần áo từ lúc nào chẳng hay.

“Ngài chuông, vừa rồi nhập đạo ta cũng nghe thấy âm thanh kêu gọi mình, định kéo ta vào vực sâu, thôn tính ta!” Hứa Ứng vẫn còn sợ hãi, nói với quả chuông: “May mà có Ngoan Thất ở bên cạnh vực sâu, ta ôm đuôi hắn mới leo ra được.”

Quả chuông nói: “Ngươi nhập đạo quá lâu, suy nghĩ và đạo cộng hưởng, rời khỏi thân thể. Thân thể ngươi tới sát ranh giới tử vong nên mới có tưởng tượng như vậy!”

Hứa Ứng nghe nó phân tích rõ ràng rành mạch, gật đầu tán thành.

Lúc này Ngoan Thất ngáp một cái rồi tỉnh lại, cười nói: “Vừa rồi ta mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, ta trở lại vực Thương Ngô. A Ứng rơi xuống vực sâu, ta thò đuôi xuống cứu hắn lên.”

Hứa Ứng ngơ ngác, quả chuông cũng ồ lên một tiếng.

Rốt cuộc đây là mơ hay là chuyện thật sự diễn ra, hay là tưởng tượng của Hứa Ứng khi thân thể sát bờ vực tử vong?

Quả chuông vội vàng nói: “A Ứng, khi nhập đạo ngươi còn thấy gì nữa không?”

Hứa Ứng nói: “Ta còn thấy người trung niên trong đại điện, ăn linh đan như ăn cơm, hình như hắn thấy ta nên ném lò luyện đan vào ta. Ta còn thấy Phượng Hoàng trên cây Ngô Đồng, là một con phượng non, nó còn phun lửa vào ta. Đúng rồi, ta thấy trong hồ nước có một cô bé đang tắm, dưới ngực trái của cô ấy có một nốt ruồi đen to bằng hạt vừng.”

Quả chuông suy nghĩ rồi nói: “Nam nhân trong đại điện và Phượng Hoàng trên cây đều không dễ kiểm nghiệm. Dễ kiểm chứng nhất chính là thiếu nữ đang tắm trên núi. Đi!”

Nó cực kỳ phấn khởi nói: “Chúng ta tới hồ nước thử xem có thiếu nữ nào tắm không, xem bên dưới ngực trái của cô ta có nốt ruồi đen to bằng hạt vừng không!”

Hứa Ứng và Ngoan Thất đều không đáp lời.

Quả chuông lúng tung nói: “Các ngươi không muốn đi xem nốt ruồi đen à? Đi đi, ngây ra đó làm gì?”

Hứa Ứng ho khan một tiếng nói: “Ngài chuông, bên cạnh chúng ta là cây Ngô Đồng, chẳng thà chúng ta leo thẳng lên cây hỏi con Phượng Hoàng xem vừa rồi nó có thấy ta không. Thế chẳng đơn giản hơn à?”

Quả chuông chép miệng, không đòi tới hồ nữa.

Hứa Ứng đang định trèo lên cây Ngô Đồng, đột nhiên lại nhìn xuống dưới rồi đờ người ra như thấy quỷ. Ngoan Thất thò đầu ra khỏi cổ áo của y, thấy phía xa có một thiếu nữ áo xanh dáng vẻ khá phúc hậu.

Thiếu nữ kia vóc dáng thanh thoát thon thả, dưới tấm áo xanh cũng là áo lót màu trắng, đứng cách xa đã hô to gọi nhỏ: "Bà đây mải tắm, không ngờ lại có Phượng Hoàng bay lên cây Ngô Đồng, suýt nữa lỡ mất việc lớn! Tránh ra, tránh hết ra!"

"A Ứng, thiếu nữ có nốt ruồi dưới ngực trái là cô gái này hả?" Ngoan Thất ngóc đầu lên dò hỏi

Thiếu nữ kia như nghe thấy câu này, đột nhiên nhìn sang.

Bình Luận (0)
Comment