Chương 69: Khởi nguồn của tà ác
Hứa Ứng đọc qua Bích Lạc Phú, chỉ thấy tâm pháp Bích Lạc Phú đầu tiên luyện tâm, coi tâm là nguyên, luyện tâm như đan, tâm thất như một lò luyện, trong tâm sinh lục khiếu, là sáu lỗ gió của lò luyện, cố gắng bộc phát lực lượng mạnh mẽ nhất của thân thể!
Lực lượng thân thể này cực kỳ thuần túy, cao minh hơn Tượng Lực Ngưu Ma quyền vô số lần, cũng cao minh hơn hẳn so với [Ba Xà chân tu], Kim Cương Bất Hoại thân của Chu gia chắc cũng kém xa tít tắm, là pháp môn rèn luyện thân thể thượng thừa!
Còn chiêu thức của Bích Lạc Phú lại là tồn tưởng bầu trời trong xanh, mượn đạo tượng nhật nguyên tinh không phong vân biến ảo, luyện thành ẩn cảnh, từ đó thu được uy lực hùng mạnh.
Ngoài tâm pháp tu luyện ra còn có tám chiêu thức võ đạo cực kỳ tinh diệu, chiêu thứ tám chính là Vân Thê Thiên Tung, cần luyện được bảy chiêu trước mới có thể tu luyện chiêu này.
Nhưng không mở bí tàng Giáng Cung, cứ cố tu luyện chỉ là tự tìm đường chết.
“Tu luyện Bích Lạc Phú không khó nhưng không có tâm lực mà gắng gượng tu luyện thì tai họa ngầm cực lớn.” Hứa Ứng khép kinh thư lại, định đưa trả cho Quách Tiểu Điệp.
Giọng nói của quả chuông vang lên: “A Ứng, bây giờ ngươi là luyện khí sĩ Khấu Quan kỳ, leo lên tầng trời thứ nhất, tâm lực đã đủ cường đại rồi. Cho dù không mở bí tàng Giáng Cung, tu luyện môn công pháp này cũng không có gì đáng ngại.”
Trong lòng Hứa Ứng hơi động, đọc lại Bích Lạc Phú một lần nữa.
Quách Tiểu Điệp thu hồi Ngự Kiếm quyết, cười nói: “Đừng đọc nữa, có đọc ngươi cũng không học được. Chúng ta nhảy xuống hồ xem đống máu thịt đó có lai lịch ra sao!”
Cô tung người nhảy vào trong hồ, bơi ngược chiều đống máu thịt tới hạ du.
Nước hồ trông rất sâu nhưng thực ra chỉ có một lớp mỏng, một khắc sau đám người đã xuyên qua hồ nước, ngã xuống một khe sâu đáng sợ không gì sánh được.
Cái khe đó dài không biết bao nhiêu, dưới đáy tỏa ra ánh đỏ, sâu không lường được, chính là vực Thương Ngô!
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương cũng nhảy vào, Nguyên Vị Ương thi triển Thần Thức Đẳng Dược, tồn tưởng chỗ đặt chân giữa không trung, đứng trên vực Thương Ngô mà không rơi xuống.
Hứa Ứng phát động kiếm khí, kiếm khí bay lượn xung quanh y, khiến y lơ lửng giữa không trung. Quách Tiểu Điệp thì đứng trên thang mây.
Kiêu bá cũng nhảy xuống nước, đi theo, trong lòng thầm nghĩ: “Ba vị tiểu tổ tông này không thể gặp bất trắc gì được!”
Bọn họ nhìn lên trên, chỉ thấy chỗ máu thịt đó như một cây quạt khổng lồ màu đỏ chót, kéo dài từ hồ nước trên bầu trời, sinh trưởng bên dưới hồ nước.
Dưới hồ nước có rất nhiều hoa văn như dây thần kinh.
Quách Tiểu Điệp nhẹ nhàng nhảy lên, lao xa trăm trường, tìm kiếm dọc theo cây quạt kia.
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương vội vàng đuổi theo, chứng kiến cây quạt thịt kia men theo vực Thương Ngô kéo dài về phía trước, cứ thế trải suốt mười dặm vẫn không thấy điểm cuối.
Đi tiếp mười dặm nữa, chỉ thấy chỗ máu thịt dưới hồ lại kéo dài lên trên.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn quanh, đó là một hồ nước, sóng nước lấp lánh.
Quách Tiểu Điệp đi trước một bước, tung người nhảy lên, Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương cũng nhảy theo, ra khỏi hồ nước.
Ba người hạ xuống đất, ai cũng kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Kiêu bá nghe tiếng hô này, vội vàng tung người nhảy qua hồ nước, hạ xuống mặt đất.
Lão bất chấp chuyện nước dính trên người, điều động tu vi, mở cả năm tòa động thiên Hoàng Đình, triển khai thế trận sẵn sàng đối địch, bảo vệ Nguyên Vị Ương.
Nhưng khi thấy rõ cảnh tượng xung quanh, hắn cũng không khỏi kinh ngạc ồ lên một tiếng.
Chỉ thấy sau lưng bọn họ là một cái vại đựng nước, vừa rồi là bọn họ nhảy từ trong vại nước ra
Còn trước mặt bọn họ là một tòa đại điện chìm sâu vào trong lòng núi, cây cột màu đỏ thắm, mái ngói màu xanh biếc, cửa lớn màu xanh lá.
Từng dải máu thịt như xúc tu từ trong vài nước trèo ra, bò dưới đất, kéo tới bên trong cung điện, trên song cửa có rất nhiều xúc tu máu thịt, như những con giun phơi khô, không chút sức sống.
Quách Tiểu Điệp to gan đi về phía đại điện, Hứa Ứng nói nhỏ: “Ngài chuông, có thấy gì nguy hiểm không?”
Quả chuông giọng nói nghiêm nghị: “Có, ta cảm nhận được trong cung điện này có hai cao thủ... Không đúng, có ba!”
Giọng nói của Quách Tiểu Điệp vang lên bên trong: “Bệ hạ, sao ngài lại ở đây, thiếu niên bạch mi này là ai?”
Hứa Ứng nghe vậy thầm kinh ngạc, đi về phía trước, chỉ thấy trong đại điện có một nam tử trung niên sắc mặt âm trầm nóng nảy, còn một phía khác là một thiếu niên bạch mi.
Hai người đều đứng trước bức tượng thần được thờ cúng trong điện, không nói gì, cũng không có hành động gì.
“Hắn chính là nam tử trung niên ăn linh đan như ăn cơm!” Hứa Ứng nhận ra nam tử kia.
Quanh người nam tử trung niên có khí hương hỏa đày dặc bao phủ, đỉnh đầu có đóa mây lành, khung cảnh uy vũ, bước chân như rồng như hổ, dáng vẻ uy nghiêm, chính là người thống trị của Thần Châu hiện tại, Thánh Thần Chương Võ Hiếu hoàng đế!
Thánh Thần hoàng đế liếc mắt nhìn Hứa Ứng, đột nhiên ngạc nhiên, hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đã nhận ra Hứa Ứng.
Tiếng hừ này không lớn, nhưng nổ vang trong đầu Hứa Ứng như sấm sét giữa trời quang. Cùng lúc đó quả chuông cũng rung động, chấn tan tiếng hừ lạnh này.
“Định phá bát cơm của ta à?”
Quả chuông tức giận. “Cái gã hoàng đế này không phải người tốt!”
Hứa Ứng nhìn về phía bức tượng được thờ cúng, không khỏi ngơ ngác, la lên thất thanh: “Đây là một thần linh bằng máu thịt?”
Tượng thần được thờ cúng trong đại điện chỉ là một nam nhân trung niên trông rất bình thường, tay cầm phất trần, ngồi xếp bằng trên điện thờ, mỉm cười nhìn bọn họ, khiến người ta có cảm giác từ bi. Nhưng hắn là thân thể máu thịt, không phải tượng thần!
Đống xúc tu máu thịt như những con giun kia leo ra từ mi tâm của hắn.
Xúc tu máu thịt tấn công phát hiện tới từ thân thể hắn!
Còn bốn bức tường xung quanh nam tử này vẽ đầy các loại phù chú phù lục, dưới bàn chân cũng lít nha lít nhít đủ loại phù lục phù chú.
Trên người hắn cũng dán đầy tấm phù!
“Bệ hạ, đây là một luyện khí sĩ thượng cổ đã chết.” Thiếu niên bạch mi Chu Tề Vân mở miệng, thản nhiên nói.