Cô hạ thấp giọng, hưng phấn nói: “Hôm nay sẽ thay đổi triều đại à?”
Nguyên Vị Ương và Kiêu bá ai nấy cau mày, nếu hôm nay không cách nào làm hòa hoãn mối quan hệ giữa Thánh Thần hoàng đế và Chu Tề Vân, chỉ e triều đại sẽ phải thay đổi thật!
Mà chuyện thay đổi triều đại chẳng liên quan gì tới bọn họ, vì bất luận hoàng đế hay Chu Tề Vân còn sống, cũng không để bọn họ sống sót trên cõi đời này.
Người thắng muốn trở nên quang minh chính đại thì nhất định phải giết người diệt khẩu, không thể lưu lại chút vết bẩn nào!
Hứa Ứng nhíu mày, đột nhiên lơ đãng nhìn lướt qua tấm biển của đại điện khảm vào trong núi. Tấm biển kia được viết bằng chữ Triện, là vài văn tự không rõ ý nghĩa.
Đột nhiên, Hứa Ứng ưỡn lưng, cười nói: “Ta biết bùa chú trên người luyện khí sĩ thượng cổ có ý nghĩa gì rồi.”
Thánh Thần hoàng đế và Chu Tề Vân đều nhìn sang phía y.
Hứa Ứng đứng ngoài điện mỉm cười nói: “Bùa chú là phong ấn.”
Thánh Thần hoàng đế nói: “Trẻ con ba tuổi cũng nhìn ra được.”
Hứa Ứng nói: “Thế nhưng trẻ con ba tuổi và bệ hạ không nhìn ra, những bùa chú này lần lượt là phong ấn nguyên thần, nguyên khí và thân thể hắn, để thân thể hắn trở thành vô lậu.”
Chu Tề Vân cực kỳ hứng thú nhìn sang nói: “Nói tiếp đi.”
Hứa Ứng nói: “Hắn tu luyện một loại công pháp vô lậu, nhưng công pháp đó không hoàn hảo, cần bùa chú gia trì. Những bùa chú này thật ra là hắn phong ấn bản thân.”
Thánh Thần hoàng đế suy nghĩ rồi nói: “Hắn dùng bùa chú để bù đắp khuyết điểm trong công pháp của mình, mục đích là phong bế khiếu huyệt bản thân, đạt tới mục đích trường sinh? Trên đời này lại có công pháp kỳ lạ như vậy sao!”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Bệ hạ đoán sai rồi!”
Thánh Thần hoàng đế nhìn sang phía y, không giận mà uy: “Ngươi trêu chọc trẫm?’
Hứa Ứng tiếp tục nói: “Mục đích hắn phong ấn bản thân không phải phong bế tinh khí trong cơ thể không tiết ra ngoài, mà là phong bế thứ bên ngoài, khiến thứ đó không thể vào được.”
Thánh Thần hoàng đế và Chu Tề Vân đều ngây dại, bên ngoài điện Nguyên Vị Ương, Quách Tiểu Điệp và Kiêu bá cũng ngây người. Luyện khí sĩ thượng cổ này tự phong ấn bản thân để thứ bên ngoài không thể đi vào cơ mình?
Thứ đó, là cái gì?”
“Không đúng!”
Thánh Thần hoàng đế quả quyết nói: “Ngươi nói không đúng! Rõ ràng mi tâm của hắn có một cái lỗ, trong lỗ còn có máu thịt tuôn ra, hóa thành mãng xà! Nếu tự phong ấn thì sao lại có biến hóa như vậy? Trẫm sẽ trị ngươi tội khi quân!”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Lỗ hổng trên mi tâm của hắn là bị thứ bên ngoài phá vỡ. Thứ bên ngoài chui vào cơ thể hắn qua cái lỗ ở mi tâm, sống nhờ trong thân thể hắn.”
Đám người đều cảm thấy ớn lạnh, đồng loạt nhìn về phía thi thể luyện khí sĩ trên bệ thờ.
Hứa Ứng tiếp tục nói: “Trong cơ thể luyện khí sĩ có một thế giới, tên là khu vực Hi Di, vật kia ký sinh ở nơi đó, gặm nhấm nguyên thần của hắn tới mức không còn một mống, khống chế thân thể hắn.”
Chu Tề Vân cau mày nói: “Hứa Ứng, đây đều là suy đoán của ngươi.”
Hứa Ứng giơ hai tay nắm lấy cái vòng trên cửa, kéo mạnh cái vòng, chậm rãi đóng cửa đại điện, chỉ lưu lại một cái khe, nói: “Nếu hai vị không tin, dưới đất có một lá bùa, các vị có thể nhặt lên dán vào mi tâm hắn. Hắn không muốn bị phong ấn, sẽ phát tác.”
Trong điện, Thánh Thần hoàng đế và Chu Tề Vân liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn bùa chú dưới đất.
Chu Tề Vân cúi người nhặt tấm bùa chú kia lên, dám lên mi tâm luyện khí sĩ thượng cổ. Mắt thấy tay hắn sắp chạm vào mi tâm của luyện khí sĩ thượng cổ, đột nhiên luyện khí sĩ thượng cổ nhếch miệng cười một tiếng.
Miệng ngoác tận mang tai.
Để lộ ra cả miệng đầy răng sắc.
Ánh mắt hắn chỉ có lòng trắng, chỉ có chính giữa là một con ngươi dựng thẳng!
“Cạch!”
Hứa Ứng đóng sập cánh cửa đại điện lại, trong đại điện đột nhiên tiếng sấm ầm ầm, như rồng ngâm hổ gầm, toàn bộ đại điện rung chuyển kịch liệt, có hào quang rực rỡ tỏa ra trong điện, ánh sáng bắn ra xuyên qua khe hở ở cửa điện.
Chỉ nghe tiếng bộp bộp chói tai vang lên, ánh sáng kia bay ra ngoài, đập thẳng vào ngọn núi cách xa vài chục dặm. Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương, Quách Tiểu Điệp thần sắc ngây ngốc, chỉ thấy ngọn núi đó như cái bánh bao bị cắt mười mấy nhát, nhưng không hề vỡ ra.
Động tĩnh trong đại điện lại càng khủng khiếp, như có hung thú Thái Cổ tranh đấu, đánh tới mức cả ngọn núi cũng dao động!
“Hứa yêu vương, thứ gì chui vào cơ thể luyện khí sĩ kia?” Quách Tiểu Điệp lớn tiếng nói.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa. Tấm biển viết bằng chữ Triện phức tạp khó hiểu, nhưng y lại hiểu.
Triều Thiên Chân Thái Hư động thiên Trấn Ma điện!
“Thiên ma.” Hắn nói với Quách Tiểu Điệp.
Luyện khí sĩ trên bệ thờ là một vị luyện khí sĩ trấn ma, nhưng cuối cùng lại bị Thiên ma xâm lấn. Thiên ma gặm nhấm nguyên thần của hắn, khống chế thi thể hắn, ngồi trên bệ thờ như thần linh, hưởng thụ thế nhân cúng bái, mang ý đồ trở thành thần linh.
“Ầm ầm!”
Trong Trấn Ma điện lại có chấn động kịch liệt vang lên. Dưới chân đám người Hứa Ứng, từng dải máu thịt trông như con giun nối với vại nước đột nhiên run rẩy, tiếp đó khôi phục bình thường.
Mọi người tim đập thình thịch, nhìn cánh của đại điện.
Trong điện hoàn toàn tĩnh lặng.
Ở khe cửa đột nhiên có máu chảy ra xối xả, tanh hôi không gì sánh được.
Quách Tiểu Điệp và Nguyên Vị Ương vội vàng che miệng mũi, đúng lúc này cánh cửa bị người bên trong khép ra. Chu Tề Vân máu me khắp người, chật vật không chịu nổi, thậm chí trên mặt mũi và thân thể vẫn còn vết thương chưa khép lại.
Khóe miệng hắn cũng có máu, trên hàng mi trắng cũng là vết máu, thậm chí còn thấy cả vết thương thấu xương trên đùi, trắng toát!
Đường đường là bạch mi lão tổ của Chu gia, có bao giờ chật vật như vậy?
Hắn nắm lấy cổ áo Hứa Ứng, giơ y lên, hung hăng nói: “Ngươi định giết ta?”
Hứa Ứng bị treo trên tay hắn như cá ướp muối, không buồn giãy dụa, nói: “Ta nghĩ, Chu lão tổ là một na tiên có can đảm độ kiếp, chắc không đến mức còn không sánh bằng một luyện khí sĩ thượng cổ? Nếu ngươi không có thủ đoạn trừ ma thì nói gì tới chuyện độ kiếp?”
Chu Tề Vân lạnh lùng nhìn y, một lúc lâu sau mới buông xuống.
“Chuyện như vậy, không có lần thứ hai.” Hắn sắc mặt bình tĩnh nói.
Hứa Ứng vuốt cổ áo, nhìn lại sau lưng hắn, chỉ thấy Thánh Thần hoàng đế cũng mang sắc mặt âm trầm đi từ trong đại điện ra, tình hình cũng không khá hơn Chu Tề Vân bao nhiêu.
Hai đại cao thủ đỉnh cấp, thiếu chút nữa nằm lại trong Trấn Ma điện này!
Thánh Thần hoàng đế nhìn Hứa Ứng, ánh mắt có thần quang lấp lóe, nói không nhanh không chậm: “Ánh mắt trẫm có thể giết người. Nhưng hôm nay tạm thời không giết ngươi.”
Hắn ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm máu, vịn vào cửa điện, hai chân còn run rẩy.
Hắn tựa người vào người, thở hổn hển, hung hăng nhìn Hứa Ứng: “Ngươi có tướng phản loạn!”
Hứa Ứng nói nhỏ: “Ngài chuông, với thực lực của ngươi bây giờ, có thể xử lý hai người bọn họ không?”
Quả chuông nói: “Không thể.”
Hứa Ứng cười nói: “Bệ hạ, việc này vốn là một hiểu lầm.”
Nguyên Vị Ương ngắt lời bọn họ nói: “Thế thì, vì sao Thiên ma và Thiên thần lại liên thủ bao vây Phượng Hoàng?”