Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 146 - Tiểu Phượng Tiên 2

Nó biết quả chuông luôn bảo vệ thần hồn Hứa Ứng, cho nên khi quả chuông có mặt thì không có cơ hội âm thầm chiếm cứ hồn phách Hứa Ứng, cho nên luôn nhẫn nhịn không hề phát tác.

Quách Dược dẫn quả chuông đi, khiến nó có cơ hội, nhưng nó còn chưa lợi dụng được thì lại thấy Lý Anh Châu đem Quách Tiểu Điệp trần truồng như nhộng tới, thế nên lại nảy sinh ý xấu, muốn xem Hứa Ứng hành động ra sao nên trễ nải thời gian.

Không ngờ Tiểu Phượng Tiên lại trực tiếp tìm tới, khiến nó mất cơ hội ra tay.

Lúc này nó cũng biết mọi chuyện khẩn cấp, nhất định phải đoạt xá Hứa Ứng, nuốt trọn hồn phách Hứa Ứng, tu hú chiếm tổ chim khách mới có cơ hội quyết chiến sinh tử với Tiểu Phượng Tiên!

Nếu không chắc chắn mình không phải đối thủ của Tiểu Phượng Hoàng này.

Trong cung điện Ngô Đồng, tất cả bóng đen xúc tu leo trên tường đột nhiên thu lại, lộp bộp chui vào mi tâm Hứa Ứng!

Tiểu Phượng Tiên lập tức biến sắc: “Không tốt!”

Cô phi thân tới, hóa thân thành phượng hoàng giang cánh rực rỡ, xoay tròn cặp cánh, thân thể càng lúc càng nhỏ, lao về phía mi tâm Hứa Ứng như một luồng sáng!

Thiên ma cười ha hả: “Phượng Tiên Nhi, muộn rồi! Ta sẽ nuốt trọn hồn phách của hắn, chiếm cứ thân thể hắn. Ngươi dám đi vào cũng là tự tìm đường chết! Á, đây là cái gì?”

Tiểu Phượng Tiên sắp bay vào lỗ hổng nho nhỏ trên mi tâm Hứa Ứng, đột nhiên thấy phía trước có ánh sáng lóe lên, hào quang càng lúc càng rực rỡ, cho dù là cô cũng cảm thấy chấn động như đối mặt với hủy diệt!

Cô nhanh chóng quyết định, vỗ cánh đổi hướng, bay ngược lại!

Chỉ nghe Thiên ma kêu la thảm thiết: “Tha mạng! Ta không dám nữa...”

“Ầm!”

Trong mi tâm Hứa Ứng, lỗ thủng nho nhỏ có từng đợt chấn động như hủy thiên diệt địa, một luồng lực lượng bắn ra, cực kỳ hùng hồn, sau khi phá hủy Thiên ma là bắn thẳng về phía Tiểu Phượng Tiên!

Tiểu Phượng Tiên hiện ra chân thân, hóa thành Phượng Hoàng bảy màu vỗ cánh bay ra khỏi Ngô Đồng cung, ra bên ngoài cây Ngô Đồng, nhưng tốc độ của luồng lực lượng này còn nhanh chóng hơn cô phi hành.

Tiểu Phượng Tiên tránh cũng không tránh được, đành vỗ cánh xòe lông, liều mình ngăn cản!

Cả Cửu Nghi sơn lẫn cây Ngô Đồng khổng lồ đều rung chuyển kịch liệt, trên cây Ngô Đồng có hào quang lan tỏa, chiếu rọi cả nửa bầu trời, hào quang xông thẳng lên không trung, một lát sau mới dừng lại.

Trong một tòa Cửu Nghi sơn khác, Chu Tề Vân ngẩng đầu lên nhìn hào quang trên bầu trời, không khỏi kinh ngạc: “Lại có cao thủ tới Cửu Nghi sơn! Ta chỉ tới Vĩnh châu độ kiếp thôi sao cũng không yên? Hết cao thủ này tới cao thủ khác tới đây! Chẳng lẽ trời xanh có mắt biết ta muốn độ kiếp nên cao thủ các nơi không hẹn mà cùng tới Vĩnh châu, ngăn ta thành tiên?

Sắc mặt hắn chuyển thành cứng rắn: “Nhưng Chu mỗ nào có sợ chi?”

Trong đại điện của Thương Ngô tông, Thánh Thần hoàng đế đi ra ngoài điện, nhìn hào quang trên đỉnh núi, siết chặt nắm tay.

“Đây là cao thủ phương nào? Có phải hắn biết trẫm bị thương nên tới đây hành thích hay không? Trẫm chỉ thu thập một chút dương khí để tu luyện, sao các ngươi không chịu buông tha, khụ khụ khụ!”

Khi Hứa Ứng tỉnh táo lại, chỉ thấy mình đã đứng bên cửa sổ từ lúc nào chẳng hay, ngoài cửa là mặt trời vừa mọc, lơ lửng ở chân trời, đỏ rực tráng lệ.

Phượng Hoàng giang đôi cánh bảy màu lơ lửng giữa mặt trời đỏ rực, quay về phía y, như gặp đại địch.

Hứa Ứng vội vàng giơ tay lên sờ mi tâm của mình, chỉ thấy mi tâm có một chút máu đen.

Y vừa mừng vừa sợ, lau máu đen đi nói: “Tên Thiên ma xâm nhập vào người ta đã bị loại trừ? Tiểu Phượng Tiên đúng là bất phàm, chẳng trách hoàng đế cũng nói ngươi là thiên địch của Thiên thần và Thiên ma. Quả nhiên là đúng, ta chẳng có cảm giác gì mà Thiên ma đã bị ngươi luyện hóa rồi.”

Tiểu Phượng Tiên vỗ cánh bay tới, hóa thành thiếu nữ xinh xắn, đứng ngoài cửa sổ, sau lưng vẫn còn đôi cánh sặc sỡ, nhìn y với vẻ hồ nghi.

“Công tử, ngươi không có ấn tượng gì về chuyện vừa xảy ra à?” Cô cẩn thận từng chút một dò hỏi.

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi chẳng biết gì cả, tới lúc tỉnh lại thì phát hiện ra Thiên ma đã bị diệt trừ. Tiểu Phượng Tiên, ngươi đúng là tài ba, ra tay cái là loại bỏ được Thiên ma!”

Tiểu Phượng Tiên thầm hô xấu hổ, khóe miệng lại rỉ máu.

Lực xung kích vừa rồi thật đáng sợ, khiến cô cũng bị thương không nhẹ.

Cô bay về Ngô Đồng cung, nói: “Công tử, hình như phong ấn của ngươi khác với phong ấn của ta. Ngươi cố gắng nhớ lại chuyện lúc trước để ta xem thử phong ấn của ngươi ra sao!”

Hứa Ứng cố gắng nhớ lại mọi chuyện ở khu đất Hứa gia, nói: “Nhà ta ở khu đất Húa gia, cha ta tên là Hứa Nham Bình, mẹ ta tên Thái Chân Chân, nhà ta là căn thứ ba ở phía tây của thôn...”

Sau lưng Tiểu Phượng Tiên hiện lên thần quang bảy máu, dần dần tạo thành một tấm gương sáng, chiếu lên Hứa Ứng. Trong gương hiện lên cảnh tượng khu đất Hứa gia, nhà thứ ba trong thôn có một nông dân một tay cầm quốc một tay dắt Hứa Ứng nhỏ tuổi, một người phụ nữ khác tay chân thô kệch đang ngồi bên giếng nước giặt quần áo.

Cả nông dân lẫn người phụ nữ đều ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc kính với vẻ kỳ quái, cứ như có thể thấy Tiểu Phượng Tiên bên ngoài kính.

Tiểu Phượng Tiên thầm kinh ngạc, chỉ thấy gương mặt nông dân và người phụ nữ đều không có ngũ quan, trống rỗng!

“Chi tiết vào! Ngươi cố gắng hồi tưởng thật chi tiết vào!” Tiểu Phượng Tiên kêu lên.

Hứa Ứng cố gắng nhớ lại, ký ức càng ngày càng rõ rệt, chỉ thấy nông dân và người phụ nữ từ từ mọc ra ngũ quan, nhưng ngũ quan không ngừng nhấp nhô, có vẻ không xác định.

Sắc mặt Tiểu Phượng Tiên càng ngày càng nghiêm nghị, điều động kính thần bảy màu, lớn tiếng nói: “Ngươi tiếp tục hồi tưởng, đừng dừng lại! Ngươi suy nghĩ cẩn thận xem bên phía đông nhà của ngươi là nhà ai!”

Trong kính thần bảy màu, gương mặt cha mẹ Hứa Ứng cứ biến ảo một lần là ký ức của Hứa Ứng lại thay đổi một lần, dáng vẻ và tên họ cha mẹ cũng thay đổi một lần!

Tiểu Phượng Tiên bảo y cố gắng nhớ thật chi tiết là dùng hết phương pháp đơn giản nhất, kiểm tra tất cả mọi chi tiết về khu đất Hứa gia trong trí nhớ của y, từ đó khiến chân thân của phong ấn lộ diện!

Hứa Ứng cố gắng suy nghĩ, chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng đau đớn, lẩm bẩm: “Nhà ta ở khu đất Hứa gia, cha ta tên Hứa Lạc Bình, mẹ ta tên Phương Tinh...”

“Xoạt!”

Khu đất Hứa gia trong kính thần bảy màu đột nhiên sụp đổ rồi nhanh chóng gây dựng lại, còn một nam một nữ trong tấm gương lại không hề nhúc nhích, gương mặt của họ, tai mắt mũi miệng chân tay bộ dạng nhanh chóng biến đổi, ngũ quan khác biệt là tạo thành diện mạo khác biệt.

Hai người này cho dù ngũ quan biến đổi, quần áo thay đổi, núi sông phòng ốc thậm chí sông núi địa hình thay đổi, từ đầu tới cuối họ luôn ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Phượng Tiên bên ngoài kính!

Tiểu Phượng Tiên vốn là Phượng Hoàng trên trần gian, chiến lực cực cao, nhưng thấy cảnh tượng này cũng khó nhịn nổi, không rét mà run, bỗng cảm thấy hối hận, không nên nhúng tay vào vũng nước đục này.”

“Vì sao, vì sao còn không tìm thấy điểm cuối của phong ấn? Vì sao phong ấn vẫn chưa hiện ra diện mạo thật?”

Cô vừa nghĩ tới đây lại thấy thân hình nam nữ trong kính càng lúc càng lớn, cách tấm kính cũng càng ngày càng gần!

Trong lòng Tiểu Phượng Tiên dâng lên một hơi lạnh, chỉ thấy trong kính thần bảy màu, thân hình cặp nam nữ kia đã từ từ quấy nhiễu tới thế giới hiện thực, e rằng sẽ từ trong kính xâm lấn ra hiện thực!

Mà bản thể của phong ấn vẫn chưa hiện ra!

“Đứt!”

Tiểu Phượng Tiên vỗ cánh bay ngược lại, đột nhiên cánh chim bảy màu giang rộng, chỉ thấy từ nơi mặt trời vừa nhô lên ở phương đông, vạn luồng áng mây ngũ sắc bay tới, kết nối với cánh chim bảy màu của cô, chém về phía kính thần bảy màu, định chặt đứt con đường xâm lấn hiện thế của thứ đó!

Chỉ trong chốc lát, chín tòa Cửu Nghi sơn, mười vạn ngọn núi, hào quang rực rỡ, chiếu rọi khắp nơi.

Hào quang đột nhiên thu lại, kính thần bảy màu vỡ nát. Tiểu Phượng Tiên hộc máu ngã từ trên không xuống, hai mắt mờ mịt, trong lòng hoang mang: “Rốt cuộc là phong ấn gì? Vì sao lại khác với ta? Rốt cuộc hắn có lai lịch ra sao...”

Bình Luận (0)
Comment