Ánh sáng màu xanh và ván cờ lập tức tan thành mây khói, Tiểu Phượng Tiên vẫn chưa hết sợ hãi, cúi đầu nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy trên ngọn núi phía trước có một ông lão và một cô gái đang đánh cờ, bàn cờ mà hai người sử dụng là một chiếc khay ngọc màu xanh!
Tiểu Phượng Tiên bay tới ngọn núi, còn cách ông lão và cô gái rất xa đã tự hạ xuống, hóa thành cô bé mặc y phục sặc sỡ, cúi người lễ bái nói: “Xin tha mạng!”
Ông lão áo trắng không ngẩng đầu, xua tay nói: “Đi đi, lần sau đừng lo chuyện bao đồng.”
Tiểu Phượng Tiên như được xá tội, vội vàng lùi lại vài bước rồi quay mình tung người nhảy lên, hóa thành Phượng Hoàng bỏ chạy về phía xa.
Cô gái vừa đánh cờ với ông lão mặc y phục màu đen, có gương mặt tròn trịa, mi tâm có nốt ruồi son, cười nói: “Vị lão tiên sinh này lại tới đưa trà à?”
Ông lão áo trắng thở dài: “Đúng vậy. Đúng là đáng thương, ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui, bưng trà đưa nước. Nghe nói lần này hắn chuẩn bị mười bát Mạnh Bà Thang lớn, Mạnh Bà bị hắn làm cho tức chết, liên tục chửi bới xấu sau lưng hắn.”
Cô gái có nốt ruồi son không nhịn được mỉm cười, nói: “Mười bát Mạnh Bà Thang, định cho trâu uống à?”
Ông lão áo trắng cười ha hả nói: “Mười bát trà rót hết, thần tiên cũng phải đổ. Như vậy chúng ta cũng có thể kê cao gối không cần lo âu nữa.”
Cô gái áo đen thở dài: “Chỉ mong là vậy. Không thì ngày nào cũng kinh hãi, không bệnh sợ quá cũng thành bệnh.”
Hứa Ứng đứng trước song cửa sổ của Ngô Đồng cung, nhìn về phía trước, tâm thần xao động, một lúc lâu sau vẫn khó mà bình tĩnh nổi.
“Sau khi giải quyết xong chuyện Chu lão tổ, ta phải tới khu đất Hứa gia!”
Y thầm nhủ trong lòng: “Phải tới đó mới giải quyết bí ẩn về thân thế của ta!”
Trong trí nhớ của y có con đường tới khu đất Hứa gia.
Đột nhiên, ngoài Ngô Đồng cung vang lên tiếng đập cửa cốc cốc.
Hứa Ứng đi qua từng tầng cung đình, tới trước cửa cung, mở cửa, ngửi được mùi hương khói. Chỉ thấy bên ngoài là một lão già u sầu, đang đứng trên nhánh cây, nhìn y với vẻ sầu thảm.
Hứa Ứng lại chẳng hề kinh ngạc, cười nói: “Lão trượng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lão già u sầu thở dài nói: “Trên Vô Vọng sơn, vốn tưởng sẽ gặp mặt, tiếc là lại bỏ lỡ, nhưng cũng may lại gặp được Hứa công tử.”
Hứa Ứng nhấp nháy mắt nói: “Lần này lão trượng tới đây không phải lại mời ta uống trà đấy chứ?”
Lão già u sầu nói: “Hứa công tử thông minh hơn người, đoán cái là trúng. Lần này lão hủ mang trà ngon tới, mời công tử thưởng thức.”
Hứa Ứng như cười như không: “Nếu ta không uống thì sao?”
Lão già u sầu thở dài: “Thế thì lão hủ buộc phải ép công tử uống trà thôi. Người đâu!”
Bầu trời rung chuyển kịch liệt, từng luồng kim quang chiếu rọi, soi sáng cả bầu trời trên Cửu Nghi sơn, chỉ thấy từng người khổng lồ mặc giáp vàng đứng trên tầng mây, cúi người nhìn xuống dưới.
Hứa Ứng thấy vậy nghiêng người mời ông lão vào nói: “Ta không thể chống lại các hạ, thế thì không chống cự vẫn hơn. Lão trượng lấy trà ra đây, ta uống là được.”
Y thầm tính toán, nếu quả chuông ở đây, lại thêm Thuần Dương dị hỏa trong khu vực Hi Di của mình, có lẽ sẽ đọ sức với lão già này được. Chỉ cần gây ra động tĩnh thật lớn, chắc chắn Chu Tề Vân sẽ hiện thân!
Có Chu Tề Vân, lão già u sầu này cũng chẳng làm gì được!
“Vừa rồi Tiểu Phượng Tiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc ngài chuông sẽ tìm tới đây.” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Lão già u sầu lấy đồ uống trà ra, bàn tay hiện lên một ngọn lửa, đun ấm trà, hâm nóng nước, sau đó mới châm trà cho Hứa Ứng. Nước trà hết sức trong trẻo, nhìn mà thấy khát.
Hứa Ứng thấy ngọn lửa đun nước, trong lòng cả kinh, bỏ qua suy nghĩ tế ra Thuần Dương dị hỏa. Lý do là vì ngọn lửa mà lão già u sầu dùng để đun nước chính là Thuần Dương dị hỏa!
Hiển nhiên, dùng Thuần Dương dị hỏa đối phó với hắn cũng vô dụng!
“Vừa rồi ở đây có động tĩnh lớn như vậy, chắc Chu Tề Vân sẽ tới xem xét!” Y thầm nghĩ trong lòng.
“Công tử uống trà đi.” Lão già u sầu giơ tay, dùng một cây gậy thủy trúc đẩy chén trà tới, nói.
Hứa Ứng nâng chén trà cười nói: “Lần trước lão trượng mời ta uống trà hình như không có hiệu quả gì. Lần này nước trà trông không khác gì lần trước, lão trượng không lo trà này mất hiệu quả à?”
Lão già u sầu trong lòng giật thót, lão cũng có nghi ngờ này từ lâu, lo Mạnh Bà Thang mất hiệu lực.
“Nhân lúc còn nóng, Hứa công tử uống đi.” Thần sắc lão không hề lay chuyển.
Hứa Ứng sắc mặt âm trầm bất định, bưng chén trà mà mãi chưa uống. Lão già u sầu nói: “Chẳng lẽ Hứa công tử đang chờ Chu Tề Vân? Thương thế của hắn chưa lành, không dám xuất hiện trước mặt lão hủ đâu. Trong núi này còn có một cao thủ là Thánh Thần Chương Võ Hiếu hoàng đế, nhưng hắn cũng đang bị thương, thân là thiên tử ai lại tới chỗ nguy nan, hắn làm gì dám đến?”
Hứa Ứng nhìn chằm chằm vào chén trà, trái tim đập loạn xạ, đột nhiên cắn căng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch!
Khi y đặt chén trà xuống, hàng mi của lão già u sầu mới hơi giãn ra, xách ấm châm trà, nói: “Ta mang theo vài tên Kim Giáp Lực Sĩ, nếu công tử không uống thì đè công tử xuống, cậy miệng ra đổ vào. Nhưng công tử chịu phối hợp, lão hủ cũng đỡ mất công.”
Hứa Ứng cười ha hả nói: “Chỉ là mấy ngụm trà, sao phải phiền lão trượng tự mình ra tay. Tình cờ là ta cũng đang khát.”
Y cướp lấy ấm trà, mở nắp ấm, ngửa đầu uống ừng ực.
Lão già u sầu thấy vậy, gương mặt hết hẳn u sầu, nở nụ cười.
Hứa Ứng mở bình trà uống sạch rồi cười nói: “Lần trước lão trượng mời ta uống trà còn kể một câu chuyện thú vị, nói hoàng đế Nam Điền quốc Trần Miên Trúc hóa thành na tiên áo trắng bị người ta ăn sạch sành sanh. Lần này sao không kể chuyện?”
Lão già vốn u sầu lúc này lại mặt mày hớn hở, nếp nhăn cũng giãn ra nhiều, nói: “Thế thì nhân lúc dược lực chưa phát tác, lão hủ kể một câu chuyện thú vị.”
Lão cười híp mắt nói: “Động thiên phúc địa này tên là Triều Chân Thái Hư động thiên, thời thượng cổ có một số luyện khí sĩ thu khí tu luyện ở đây, cho là động thiên phúc địa. Trong động thiên này có dấu vết mà tiên nhân phi thăng lưu lại, tất cả mọi người cho rằng nơi này có thể phi thăng. Ai cũng muốn tranh thủ dấu vết phi thăng của tiên nhân kia, mượn sức mạnh của thiên kiếp mở một con đường dẫn tới tiên giới. Ha ha!”
Lão há hốc miệng, giang mười ngón tay gầy gò dài ngoẵng, co: “Bọn họ chết hết, ngươi có biết không?”
Lão cười tới mức chảy nước mắt, giơ ngón tay dài ra lau giọt lệ chảy dài, cười ha hả nói: “Chết hết, không ai còn sống sót. Sau này có người luyện được tiên đồng, ánh mắt tinh tường, quan sát hào quang phi thăng kia, nói đó không phải hào quang phi thăng mà là người đầu tiên xui xẻo độ kiếp ở đây, bị đánh nát. Hào quang đó là thi thể và mảnh vỡ nguyên thần của hắn tạo thành.”
Sắc mặt lão khôi phục bình tĩnh, bình tĩnh tới mức đáng sợ nói: “Công tử, ngươi thấy có buồn cười không?”
Hứa Ứng đã gục trên bàn trà, ngáy o o, có vẻ ngủ rất say, như một đứa trẻ.
“Buồn cười lắm đúng không?”
Lão già u sầu sắc mặt âm trầm, thu dọn đồ uống đứng dậy ra khỏi Ngô Đồng cung, quay người đóng cửa cung.
Lúc này một quả chuông đang tự bay tới. Lão già mặt u sầu thấy quả chuông, vội giơ ống tay áo che khuất gương mặt.
Quả chuông từ trên cây lao qua cửa sổ, xông vào Ngô Đồng cung, vừa bay vừa va tán loạn, kêu la: “A Ứng, A Ứng, ngươi không sao chứ?”
Lão già u sầu nở nụ cười, đang định nhảy khỏi cây Ngô Đồng thì nghe Hứa Ứng ngáp một cái tỉnh lại nói: “Ngươi là ngài chuông à, sao ta lại ngủ thiếp đi vậy?”
Khóe mắt lão già u sầu giật một cái, nụ cười cứng đờ, mặt cười dần hóa thành sầu thảm.
Xảy ra chuyện lớn rồi, lão tự nhủ trong lòng.