Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 15 - Quan Tài Trong Giếng, Thiên Thần Ngoài Miếu 1

Hoàng Tư Bình, Vi Trử và xà yêu Ngoan Thất thấy Hứa Ứng ngây ngốc nhìn trừng trừng vào đáy giếng, cũng lao nhao nhìn xuống.

Một người một thần một yêu, ánh mắt tiếp xúc với con mắt khổng lồ trong giếng, con ngươi cũng ngây dại, trợn trừng nhìn con mắt trong giếng.

Con mắt khổng lồ kia như có một loại lực lượng kỳ dị, khiến bọn họ đã nhìn vào nó là khó mà dứt ra được.

Đột nhiên, tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, đánh thức đám người Hứa Ứng.

Hai người một thần một yêu nhìn nhau chằm chằm, chi thấy trên tay trên người mình dính đầy máu, đang cầm sợi dây xích thô to trong giếng, ra sức kéo ra ngoài!

Xà yêu Ngoan Thất không có tay, nhưng nó lấy đuôi quấn lấy sợi xích kéo ra ngoài.

Đây xích trong giếng đã bị bọn họ kéo ra mấy chục trượng, không ngờ đoạn sau của sợi xích lại dính đầy máu đen, mùi tanh hôi nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.

Đồng thời, còn có mười mấy bộ xương người bị kéo lên!

Mọi người sởn cả tóc gáy.

Bọn họ thậm chí không biết mình mất đi thần trí lúc nào, cũng không biết đầu óc mình bị thứ gì khống chế, không biết mình kéo bao lâu, lại càng không biết xiềng xích bên dưới đang khóa thứ gì!

Bọn họ chỉ cảm thấy xiềng xích cực kỳ nặng nề, hơn nữa càng ngày càng tặng, cứ như bên dưới buộc thứ gì đó.

Trong giếng, con mắt khổng lồ đã đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ có huyết thủy dâng trào, bọt khí nổi lên sùng sục, huyết thủy càng lúc càng dâng cao, đã lên tới miệng giếng!

Đám người Hứa Ứng vội vàng buông sợi xích ra, tiếng chuông lại vang lên, xiềng xích rơi rầm rầm vào trong giếng, huyết thủy trong giếng cũng tự hạ xuống.

Đột nhiên trong giếng vang lên một tiếng thở dài yếu đuối, hết sức dễ nghe, cứ như trong giếng có một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân than thở về nỗi bất hạnh của bản thân, không thể thoát khỏi chiếc giếng này.

Âm thanh này càng êm tai, đám người Hứa Ứng càng sởn tóc gáy.

Hứa Ứng đứng bên cạnh giếng nhìn xuống dưới, chỉ thấy huyết thủy hạ xuống, xiềng xích đang khóa một chiếc quan tài, đang hạ xuống dọc theo thành giếng.

Một lát sau, quan tài rơi xuống đáy giếng.

Đáy giếng có một cái miệng hình tam giác, bên trong đầy răng nhọn, ngậm lấy cái quan tài rồi nuốt vào trong, xiềng xích như chòm râu treo trên mép con quái vật khổng lồ đó!

Trái tim Hứa Ứng đập thình thịch, chỉ thấy con quái vật khổng lồ kia nuốt xong cái quan tài là đi tới dưới giếng, há miệng ra.

Hứa Ứng vội vàng rụt đầu lại, kéo đuôi xà yêu Ngoan Thất bỏ chạy!

Hoàng Tư Bình và Vi Trử không hiểu, đột nhiên trong miệng giếng vang lên tiếng gầm kinh thiên động địa, khiến Hoàng Tư Bình và Vi Trử chấn động đến mức ai nấy kêu rên, tai mắt mũi miệng tràn trề máu tươi!

Trong giếng, con quái vật khổng lồ không đưa được chiếc quan tài ra khỏi đáy giếng, cực kỳ phẫn nộ, gầm lên kinh thiên động địa, thậm chí quả chuông đồng lớn bên trên cũng bị chấn động tới mức như lá liễu trước gió, lung lay bất định!

Toàn bộ ngọn núi đá cũng rung chuyển kịch liệt, như bị chấn động tới mức tan nát!

Cho dù Hứa Ứng và Ngoan Thất đã tránh khỏi đợt xung kích đầu tiên của tiếng gầm, nhưng dư âm khi tiếng gầm và chuông đồng va chạm vẫn hất bay y và Ngoan Thất, khiến cả hai văng đi mấy trượng!

Cùng lúc đó, Nại Hà bên ngoài căn miếu đổ nát cũng trở nên điên cuồng, mặt sông càng lúc càng cao, trong Nại Hà như có ma quái khổng lồ gì đó đang dời sông lấp biển, tấn công bức tường ánh sáng do hào quang của chuông đồng tạo thành!

Dưới tình hình nội ứng ngoại hợp, hào quang của quả chuông đồng trong đình ảm đạm, thậm chí bức tường ánh sáng bao phủ quanh núi đá cũng càng ngày càng mỏng manh, ánh sáng cũng càng lúc càng yếu ớt!

Hứa Ứng vận toàn bộ lực lượng, điều động khí huyết đối phó với tiếng gầm, lại dùng hết sức kéo xà yêu Ngoan Thất về phía Đại Hùng bảo điện.

Bên ngoài da thịt của y, khí huyết khuấy động, thậm chí từ trong lỗ chân lông chảy ra từng giọt máu nho nhỏ, nhuộm đỏ quần áo!

Xà yêu Ngoan Thất đã bị chấn động tới mức hôn mê bất tỉnh.

Hứa Ứng cắn chặt răng, con mắt đã chảy máu, trong lỗ mũi cũng có mùi tanh, máu tươi ấm áp chảy ra!

Tiếng gầm trong giếng không hề dừng lại, trong lỗ tai Hứa Ứng cũng có máu tươi chảy ra, tim đập như trống, dường như lúc nào cũng có thể nổ tung, mỗi bước đi lưu lại một vết chân dính máu, đi về phía Đại Hùng bảo điện.

Hứa Ứng khó khăn lắm mới đi tới Đại Hùng bảo điện, ngã quỵ xuống đất.

Trong Đại Hùng bảo điện, tiếng gầm nhỏ hơn nhiều, cuối cùng y cũng có cơ hội thở lấy sức.

“Răng rắc!”

Trên trời có hàn quang lóe lên, có vẻ như là một thứ binh khí sắc bén, chỉ có điều binh khí này lớn tới kinh người, chém thành một lỗ thủng trên quả chuông ánh sáng.

Nước sông Nại Hà lập tức chảy xuống qua lỗ hổng.

Hứa Ứng ngọ nguậy đứng dậy, nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên Nại Hà, bốn phía xung quanh quả chuông ánh sáng có từng thân hình cao lớn nguy nga hiện lên mơ hồ, giống người mà không phải người, cầm binh khí khổng lồ tấn công bức tường ánh sáng hình quả chuông, tạo ra càng nhiều lỗ hổng!

Đó là những bóng người hùng vĩ như thiên thần, hoàn toàn khác với thần ngọn cỏ, yêu thần, liếc mắt nhìn thôi là trong đầu nảy sinh tạp niệm lộn xộn, có cảm giác kích động chỉ muốn quỳ xuống cúng bái!

Một bàn tay trắng bệch từ trong Nại Hà nhô ra, thò qua lỗ hổng trên không trung của căn miếu, mỗi ngón tay dài tới vài trượng, lướt qua Đại Hùng bảo điện.

Hứa Ứng nhanh chóng chạy ra phía sau điện, chỉ thấy bàn tay khổng lồ trắng bệch đó mò vào trong gian đình, nắm lấy quả chuông đồng, cố gắng tháo quả chuông đó ra.

“Boong~”

Tiếng chuông ngân nga, bàn tay khổng lồ chia năm xẻ bảy, máu thịt bắn tung tóe, một ngón tay rơi về phía Hứa Ứng, rầm một tiếng, đâm thủng Đại Hùng bảo điện, ghim vào cửa miếu.

Ngoài cửa căn miếu cũ nát có ánh lửa lập lòe, hiện ra văn tự kỳ dị, vặn vẹo như con muỗi, ẩn chứa năng lực khó mà tin nổi, châm lửa đốt ngón tay nhợt nhạt kia!

Hứa Ứng đang kinh hãi nhìn văn tự ngoài cửa, đột nhiên có một cái roi dài từ mặt sông bay ra, lướt qua đỉnh đầu y, ‘xoạt’ một tiếng quấn lấy phần móc của quả chuông, ra sức kéo ra ngoài.

Căn đình nghỉ chân treo quả chuông lập tức chia năm xẻ bảy!

Quả chuông lớn cũng bị kéo ra khỏi miệng giếng, tiếng gầm trong giếng càng nôn nóng.

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn cái roi đang nhanh chóng kéo về trên đỉnh đầu mình, từng khúc roi đều được tạo thành từ những gương mặt người nghiêm nghị, mỗi gương mặt đều khác biệt, hai mắt nhắm chặt.

Cây roi kỳ dị này kéo theo quả chuông đồng, rung rung bay qua Đại Hùng bảo điện, như rồng bay lượn.

Trên sông Nại Hà lại có từng dải lụa trắng bay tới, chui soàn soạt vào trong giếng!

Hứa Ứng thấy vậy, thầm suy nghĩ: “Hay là Nại Hà đổi đường không phải là ngẫu nhiên.”

Cảnh tượng trước mắt giống như có người cố ý khiến cho Nại Hà đổi đường, để có thể áp chế quả chuông lớn trong miếu hoang, nhằm giải cứu quan tài trong giếng!

“Có người muốn giải thoát quan tài trong giếng nên bất chấp, gây ra chuyện gì đó khiến rất nhiều người chết! Rốt cuộc trong quan tài đang mai táng ai?” Hứa Ứng nghĩ thầm trong lòng.

Chuông đồng như đã nổi giận, đột nhiên vang lên coong coong, đập vỡ cây roi, bay ra khỏi căn miếu.

Bình Luận (0)
Comment