Đầu óc Hứa Ứng đờ đẫn, người từng gặp y từ một thiếu niên trở thành ông lão mà bản thân chưa bao giờ thay đổi.
Thế nhưng bản thân chỉ có trí nhớ mấy năm gần đây, những năm trí nhớ biến mất, y là ai?
Y có phải là Hứa Ứng không?
Đầu y lại đau đớn như muốn nứt, cố gắng nhớ lại ký ức về khu đất Hứa gia, nhưng y càng nhớ lại thì càng có nhiều trí nhớ khác biệt ập tới, âm thanh bất đồng, hình ảnh khác biệt, giọng nói và tướng mạo của cha mẹ cũng không đồng nhất, lấp đầy đầu óc của y!
“Rốt cuộc ngươi là cái gì?” Ông lão kia run rẩy nói.
Hứa Ứng ngỡ ngàng: “Rốt cuộc ta là ai?”
Trong những năm tháng mất ký ức, rốt cuộc y đang làm gì? Rốt cuộc khi đó y là ai?
Trong những năm tháng đó, y đi đâu? Vì sao y không nhớ? Vì sao y không già? Vì sao Tiểu Phượng Tiên nói ba ngàn năm trước từng gặp y?
Hứa Ứng chỉ thấy trời đất quay cuồng, ngã ngửa ra, bên tai có vô số âm thanh huyên náo.
Cùng ngã xuống với y còn có ông lão nhận ra y. Trong lúc nhất thời toàn bộ thôn trang náo loạn.
“Người trẻ còn thở! Mau tới cứu người!” Có người la lớn.
“Người trẻ thì nhiều tuổi! Người già thì ít tuổi! Ngươi nói người trẻ là ai?”
Hứa Ứng ngơ ngơ ngác ngác, trong đầu hiện lên từng hình ảnh lộn xộn, có rất nhiều gương mặt lúc ẩn lúc hiện trước mắt y, như đang nói gì với y. Âm thanh cực kỳ ồn ào, khiến y không thể nghe rõ được.
Có một số hình ảnh rất mơ hồ, là cảnh thương hải tang điền, núi cao phong hóa sụp đổ, mặt hồ dần cạn nước, đất đai khô khốc, vài con cá chết khô há hốc miệng.
Còn có ngọn núi mới từ dưới đất nhô lên, hồ nước mới nhanh chóng tạo thành.
Y còn thấy ruộng dâu biến thành sa mạc, sa mạc hóa thành ốc đảo.
Y thấy mây gió thay đổi trong chớp nhoáng, trời lên trăng xuống nhanh chóng không gì sánh nổi, bốn mùa trôi qua như được tăng tốc vô số lần.
Đôi lúc y tỉnh lại, nhưng chẳng mấy chốc lại ngủ thiếp đi, còn nghe loáng thoáng tiếng chuông.
Y mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy quả chuông treo trên đầu y, vách chuông hiện lên đủ loại đồ án sống động.
Y nghe giọng nói của quả chuông vang lên từ xa xăm: “Ta giúp hắn trấn áp thần thức tán loạn đã, hắn không có gì đáng ngại, chỉ là chịu kích thích quá lớn...”
Hứa Ứng lại thấy dãy núi bốn phía di chuyển, lại ngủ thiếp đi.
Bên tai y vang lên giọng nói xa lạ, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
“Đặt tên nó là gì đây?”
“Cứ gọi nó là Hứa Ứng. Nó sẽ đem cái tên này đi khắp thiên hạ, không ai không biết, không người không hay!”
Y cảm thấy có bàn tay dịu dàng vỗ về gương mặt y, giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ lại lẩm bẩm: “Hứa Ứng, Hứa Ứng. Nhớ kỹ tên họ, đừng bao giờ quên.”
Trong lúc xóc nảy Hứa Ứng lại chìm vào giấc ngủ, y cảm thấy có người đang đi về phía mình, rất quen thuộc nhưng chưa bao giờ gặp.
Y lại thấy bản thân nắm lấy một bàn tay, đứng trên vách núi nhìn núi non sông ngòi phủ kín mây mù.
“Cho dù trải qua ngàn kiếp, vạn kiếp, ta cũng sẽ tìm thấy ngươi, sẽ không tách rời!”
Hứa Ứng đột nhiên tỉnh lại, luống cuống đứng dậy, đập thẳng đầu vào quả chuông, va tới mức đầu óc choáng váng, tiếp đó lại ngã xuống.
“Ngài chuông, ngài chuông, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Ngoan Thất vang lên, có vẻ rất lo lắng.
“Ta ở gần hắn quá, hắn đụng phải người ta, tự ngất xỉu rồi.” Giọng nói lúng túng của quả chuông trả lời.
Hứa Ứng lại tỉnh dậy, lần này không vội vàng đứng lên mà mở hai mắt quan sát bốn phía, tránh không đụng vào thứ gì.
Nơi này là một căn phòng, quan sát bố trí trong phòng có lẽ là phòng của một cô gái nhưng đồ dùng trong phòng rất cổ xưa, gương đồng trong phòng cũng lờ mờ, không thể thấy rõ, có lẽ đã bỏ trống nhiều năm.
Trong gương đồng có nữ quỷ đang dáo dác nhìn y, thấy y nhìn lại mình là vội vàng bỏ trốn.
Nữ quỷ kia thấy Hứa Ứng không động đậy, gan cũng to hơn, trang điểm trong gương, sau đó tháo đầu ra, đặt lên bàn chậm rãi chải chuốt.
Hứa Ứng ngồi dậy, nữ quỷ trong gương nhìn chằm chằm vào y, thất khiếu chảy máu, mặt quỷ cũng hóa thành âm trầm.
Hứa Ứng day day đầu, trên đầu còn cục u sưng phù.
Trong tai y chỉ có tiếng líu ríu, nửa ngày sau mới nghe được âm thanh.
Nữ quỷ trong gương cảm thấy vô nghĩa, bèn nằm lên cái giường trong gương, lười biếng ngáp một cái, thân thể cuộn lại như mèo, kéo chăn đắp lên người.
Hứa Ứng xuống giường, hạ giọng nói: “Chẳng lẽ Ngoan Thất và ngài chuông ở nhờ nhà của quỷ?”
Nữ quỷ trong gương vội vàng ngồi dậy, gật đầu lia lịa.
Hứa Ứng đứng dậy, bước chân lảo đảo.
Nữ quỷ trong gương che miệng cười, có lẽ đang cười y đứng cũng không vững.
Hứa Ứng không buồn để ý, ổn định thân hình, đầu óc vẫn đau như muốn nứt. Y đi ra khỏi căn phòng, trước mắt là một khoảng không, chỉ thấy bọn họ đang ở trong một ngọn núi lớn cổ xưa, có nhà có sân, còn có một cung điện cũ kỹ, trông khá đổ nát, đã lâu không có người tu sửa.
Nơi này không lớn, tương đối bằng phẳng, mặt đất còn lát đá, căn nhà cũng khá tinh xảo.
Hứa Ứng nhìn xuống dưới, còn thấy được một tòa sơn môn.
Cung điện và nhà cửa trên núi cho thấy nơi này là một môn phái nhỏ từ ba ngàn năm trước, sau khi luyện khí sĩ biến mất, nơi này đã bỏ trống.
“ Đây là đâu? Ngài chuông và Ngoan Thất đâu?”
Hứa Ứng đi tới trước cửa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vô Vọng sơn khổng lồ đã đổ xuống, đập lên hai ngọn núi khác. Phần còn lại của Vô Vọng sơn vẫn rất hùng vĩ, như cây cọc gỗ bị bẻ gãy, chỗ gãy lởm chởm đầy đá nhọn.
Ba ngàn năm trước nơi đây là một môn phái không biết tên, xây dựng tại sườn núi phía nam của Vô Vọng sơn, Tần Nham động nằm ở sườn núi phía bắc. Lúc trước ở đây, Hứa Ứng cũng không để ý thấy phía nam sườn núi còn có di tích của một môn phái cổ xưa.
Hứa Ứng hoạt động thân thể, mồ hôi chảy đầy người, đành phải ngồi xuống.
“Không biết ngài chuông và Tiểu Thất đang làm gì nhỉ, bỏ ta lại ở đây, không sợ nữ quỷ ăn thịt ta à?”
Hứa Ứng lắc đầu, điều hòa nhịp thở, có vậy mới chậm rãi điều động nguyên khí trong cơ thể, thôi thúc khí huyết, kích hoạt chức năng trong thân thể.
Cùng lúc đó hai đại bí tàng Nê Hoàn và Giáng Cung cũng lần lượt mở ra. Dần dà, Hứa Ứng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, chỉ có đầu vẫn đau âm ỉ, không biết là vì đụng trúng ngài chuông hay vì lúc trước cố nhớ lại nên đầu óc mất khống chế.
Hứa Ứng nội quan, kiểm tra khu vực Hi Di, thấy khu vực Hi Di không tổn hại gì mới thở phào một tiếng. Chỉ có điều ngài chuông không ở trong khu vực Hi Di, không biết chạy đến nơi nào.
Y cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc mình ngất xỉu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh và âm thanh kỳ quái, đầu lại đau như muốn nứt, vội vàng dừng lại.
“Hơn sáu mươi năm trước có người từng gặp ta, vì sao ta không có ấn tượng gì, cũng không nhớ được chút gì?”
Y khôi phục bình tĩnh, chẳng lẽ là Mạnh Bà thang? Chẳng lẽ thứ lão già u sầu kia cho y uống là Mạnh Bà thang thật, gột rửa trí nhớ năm xưa của y?
Thế nhưng lão già u sầu đưa trà hai lần, mùi vị thơm ngon, uống xong cũng không mất trí nhớ!