Y vừa đi vừa nhìn, chỉ thấy nội dung những bức tranh dần dần trở nên kỳ quái. Người dân trên bức tranh vốn ăn mặc rất đơn giản, chỉ có da thú, vũ khí cũng là gậy gộc giáo đá.
Gương mặt của bọn họ được bôi những đường nét đặc biệt bằng mực, trên sống mũi có mấy cái lỗ, cắm mấy mảnh xương làm trang sức.
Trên cổ bọn họ cũng đeo xương cốt phát sáng, đó là chiến lợi phẩm của họ.
Nhưng hình vẽ phía sau thì càng lúc càng quái dị, trong số họ có thêm một cô gái, cô gái kia chỉ vẽ mắt mũi đơn giản, không nhìn ra tướng mạo nhưng lại mặc y phục hoa mỹ tinh xảo, dẫn đám người nguyên thủy này săn bắt.
Vũ khí của người nguyên thủy cũng thay đổi, biến thành phi đao phi kiếm, thậm chí xương cốt gậy gộc cũng có thể bay lượn.
Con mồi mà bọn họ săn bắt cũng không chỉ là dã thủ nữa, mà là Thái Cổ cự thú với hình thể càng ngày càng khổng lồ.
Bọn họ chất đống thi thể cự thú, dâng lên cho cô gái kia. Cô gái kia dường như đang tu luyện công pháp quỷ dị gì đó, chẳng mấy chốc thi thể cự thú đã biến thành xương trắng.
Bức hình tiếp theo, xương cốt cũng vỡ nát.
Sau đó những bức tranh trên hang động toàn là hình săn bắt, nhưng dần dần không phải là săn bắt cự thú nữa mà là chiến tranh, đồ sát quốc gia nhân loại khác.
Cô gái kia cử hành tế lễ quy mô lớn trên chiến trường, theo tình cảnh trên tranh vẽ thì cực kỳ tanh máu tàn khốc.
Người nguyên thủy chỉ vẽ từng ngọn núi, trên đỉnh núi và dưới chân núi là vài thi thể nhân loại, nhưng Hứa Ứng nhận ra đây là núi xác!
Những người nguyên thủy này chất thi thể thành núi, hiến tế cho cô gái ăn mặc hoa lệ kia để tu luyện tà công!
Hứa Ứng thấy vậy kinh hãi, nói nhỏ: “Ngài chuông, ngươi cảm thấy mọi chuyện trên tranh vẽ đã xảy ra từ bao giờ?”
“Có cả người nguyên thủy, chắc là thời cực kỳ xa xưa, còn xa hơn thời của ta và chủ nhân.”
Quả chuông nói: “Trong thời kỳ đó, có lẽ luyện khí sĩ còn đang ở đỉnh phong. Có lẽ là một vạn năm trước, cũng có thể là mười vạn năm trước, trăm vạn năm trước.”
Hứa Ứng líu lưỡi, không ngờ địa điểm phi thăng này lại có thể truy ngược lại thời đại xa xưa như vậy.
Mấy bức tranh cuối cùng vẽ cảnh cô gái ăn mặc hoa lệ độ kiếp, thiên kiếp tạo thành kiếp vân hùng vĩ trên đỉnh đầu của cô, một luồng sấm sét to lớn tới mức khó lòng tưởng tượng từ trong kiếp vân giáng xuống đỉnh đầu của cô gái.
Trong bức tranh còn có những thứ kỳ quái khác, trên kiếp vân dường như có một món vũ khí đang lơ lửng ở đó, trông như cái xiên.
Hứa Ứng quan sát trong chốc lát, còn chưa kịp đón món vũ khí này là gì thì quả chuông đã nói: “Thần khí thiên đạo.”
Hứa Ứng nghi hoặc “Thần khí thiên đạo ở thế giới thiên đạo ấy à? Sao nó lại xuất hiện ở nhân gian?”
Quả chuông cũng không hiểu.
Hình ảnh tiếp theo là thiên kiếp kết thúc, cô gái độ kiếp thành công, hào quang phi thăng từ trên trời chiếu xuống. Nhưng thần khí thiên đạo cũng giáng xuống, cắm lên ngực cô gái, ghim cô xuống mặt đất.
Bức tiếp theo là đám người nhốt cả cô gái và thần khí thiên đạo lại một chỗ, bọn họ đặt cô ta vào trong quan tài, cắm đủ loại pháp bảo đã chế tạo từ trước ở bốn phía xung quanh quan tài.
Bọn họ lại xây dựng quan tài đá bên ngoài, vẽ đủ loại phong ấn.
Bọn họ để cô gái này lại địa điểm phi thăng của mình rồi ai nấy bỏ đi.
Xem tới đây, con đường phía trước đã ngừng, chỉ có cánh cửa đá. Cửa đá cao lớn dày nặng, bên trên còn có hình vẽ nhuốm máu, âm trầm đáng sợ, khiến người ta có cảm giác cực kỳ áp lực.
Nữ quỷ trong gương đồng không đi tiếp, nấp sau lưng Hứa Ứng.
“Sau cánh cửa này chính là địa điểm phi thăng ở Vô Vọng sơn?” Hứa Ứng dò hỏi.
Nữ quỷ trong gương gật đầu lia lịa.
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, vận sức đẩy cửa. Cửa đá kêu ken két, chậm rãi mở ra, hào quang rực rỡ ập tới mí mắt.
Sau cánh cửa đá không phải cảnh tà ác dữ tợn như Hứa Ứng đã đoán, ngược lại là cảnh tượng sáng sủa, hoa tươi rực rỡ, đâu đâu cũng có màu xanh biếc.
Sau cánh cửa đá này là một không gian hình phễu tròn, dưới rộng trên hẹp. Chỗ hẹp nhất trên không trung cũng phải cỡ mười mẫu, còn bên dưới lên tới ngàn mẫu.
Hứa Ứng quan sát bốn phải xung quanh, chỉ thấy bốn bề đều là núi, tất cả đều là ngọc thạch, khác với chất đá bên ngoài. Đi tới gần còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, không giống bất cứ hương hoa nào mà y biết.
Hương thơm này thấm sâu tận hồn phách, khiến hồn phách không khỏi mê say.
“Là Vạn Tái Không Thanh.”
Quả chuông nghe y miêu tả hâm mộ không thôi nói: “Phần giữa của Vô Vọng sơn đã hóa ngọc, ngọc càng lớn thì càng dễ tập trung thiên địa linh khí. Khối ngọc ở giữa Vô Vọng sơn quá lớn, chính giữa khối ngọc được thiên địa linh khí thẩm thấu đã từ từ hóa lỏng. Loại ngọc hóa lỏng này tên là Vạn Tái Không Thanh, uống vào có thể trường sinh. Nữ ma đầu trong tranh tu tiên, chắc đã sử dụng Vạn Tái Không Thanh, gắng gượng chống chọi lại thiên kiếp, phi thăng ở nơi này. Đáng tiếc làm nhiều việc ác, bị thần khí thiên đạo phía sau thiên kiếp giết chết.”
Hứa Ứng nhìn bốn phải xung quanh, không gian rộng lớn như vậy rốt cuộc có bao nhiêu Vạn Tái Không Thanh?
Đáng tiếc, đã bị ăn sạch.
Y thầm tiếc nuối, chỉ thấy trên bầu trời có một luồng hào quang phi thăng rủ xuống, rực rỡ nhiều màu sắc, còn nghe loáng thoáng thấy từng khúc tiên nhạc, như âm thanh đại đạo thần kỳ cất lên từ tận chín tầng trời, khiến người nghe sung sướng đê mê.
Bên dưới hào quang là một gian nhà tranh, từng cọng cỏ vẫn vàng rực như trước.
Bên dưới nhà tranh là một quan tài đá, trên quan tài đá quấn đầy sợi xích, vẽ huyết chú đỏ rực. Chỗ lạ là bên cạnh còn có một cái bàn, trên bàn là một bình trà và một cái chén.
Trong chén trà vẫn có hơi nước lờ mờ, Hứa Ứng đi tới cầm chén, nước trong chén vẫn còn ấm.
“Đã có người tới nơi này?”
Y quan sát bốn phía xung quanh nhưng không có bóng dáng bất cứ ai, không khỏi giật thót trong lòng, vội vàng nhìn về phía quan tài đá, trái tim cũng run rẩy: “Không phải là cô ta chạy ra ngoài uống trà đấy chứ?”
“A Ứng, có lẽ đây là chén trà từ ba ngàn năm trước.”
Quả chuông nói: “Ta nghe nói ở địa điểm phi thăng, thiên địa nguyên khí đậm đặc, hóa thành linh khí. Ở nơi phi thăng, linh năng quá nhiều dẫn tới những thứ khác không thể tỏa năng lực ra được, cho nên nhiệt độ nước trà vẫn giữa nguyên như xưa. Ngươi nhìn kỹ đi, có phải hơi trà cũng chỉ bay lên chứ không tan?”
Hứa Ứng tập trung quan sát, đúng là như vậy, cười nói: “Là ta tự dọa bản thân. Thế thì ba ngàn năm trước ai đã ở đây uống trà?”
Quả chuông nói: “Đương nhiên là môn phái nhỏ kia. Ta đoán môn phái vô danh đó là hậu nhân của người nguyên thủy, bọn họ truyền lại đời đời, trấn áp nơi này, tránh cho nữ ma đầu đã thành tiên chạy ra gây họa cho thế nhân.”
Hứa Ứng gật đầu cười nói: “Xem ra những người nguyên thủy đó còn có chút lương tâm. Nhiều năm đã qua, chắc nữ ma đầu chết rồi chứ?”
“Vượt qua thiên kiếp đã coi là tiên nhân, đâu dễ chết như vậy?’
Quả chuông thúc giục: “A Ứng, ngươi tu luyện ở đây đi, chắc chắn sẽ làm ít lợi nhiều, không khéo còn tốt hơn Triều Chân Thái Hư động thiên!”
Hứa Ứng vừa phát động Thái Nhất đạo dẫn công, vừa vận chuyển Nguyên Dục Bát Âm, quả nhiên thiên địa linh khí ở nơi này dồi dào tới mức khó mà tưởng tượng nổi, thậm chí cái đầu của y luôn đau âm ỉ vì ký ức mất khống chế, giờ cũng tự khỏi hẳn.
Hứa Ứng thầm vui mừng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cảm thấy không đúng lắm: “Vừa rồi nữ quỷ vẽ địa hình Vô Vọng sơn, hình như là một bức tranh nhìn từ trên xuống. Muốn vẽ được hình như vậy phải bay lên trời mới có thể thấy toàn bộ Vô Vọng sơn chứ?”
Trên trán y đổ mồ hôi lạnh: “Vì sao nữ quỷ bị trấn áp trong gương đồng? Vì sao cô ta biết địa điểm phi thăng bí ẩn này?”
Hứa Ứng vội vàng dừng tay, quay người nắm lấy gương, quát lớn: “Ngài chuông, bao lấy quan tài đá!”