Gian nhà tranh đã bị chấn động tới mức tan nát, nhưng bàn trà, ấm trà và chén trà vẫn không hề lay chuyển.
Chén trà vẫn bốc hơi nóng, thậm chí như không gặp bất cứ xung kích nào, ngay cả hình dáng cũng không hề thay đổi.
“A Ứng, nữ ma đầu đang đối phó với đống hung binh viễn cổ, chỉ e không bao lâu nữa sẽ thoát khốn!”
Quả chuông thúc giục: “Bây giờ chúng ta đi luôn, gọi cả ba tên họ Ngưu trốn ngay còn kịp!”
Hứa Ứng nghi hoặc: “Ngài chuông, rốt cuộc chén trà và ấm trà là ai lưu lại? Chúng ta tới xem thử.”
Y đi tới, quả chuông bất đắc dĩ đành phải bám theo, không ngừng phát ra tiếng chuông giúp y đối phó với đám hung binh.
Đột nhiên, thi thể nữ tiên bị đống hung binh bao vây bỗng thu nhỏ, ngồi dậy, ra là một cô gái tóc đen đẹp đẽ, dung nhan xinh xắn, quyến rũ động lòng người, mặt mày mang tình ý, nói với Hứa Ứng: “Tướng công, người ta đau ngực quá, người tới xoa giúp ta đi.”
Hứa Ứng thần hồn điên đảo, trái tim đập thình thịch, lập tức đổi hướng đi về phía cô ta, nói: “Được, để tướng công giúp nàng.”
“Coong!”
Tiếng chuông vang lên, lúc này Hứa Ứng mới phát hiện cô gái tóc đen xinh đẹp đã biến mất, y đã tới bên cạnh thi thể nữ tiên từ lúc nào không biết, hai tay nắm lấy chuôi thần khí thiên đạo, đang kéo ra ngoài!
Trên trán Hứa Ứng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, nếu không phải quả chuông phá tan ảo giác kịp thời, y đã rút thần khí thiên đạo ra!
Y vội vàng buông tay, trong lòng còn sợ hãi.
Quả chuông nói: “A Ứng, nữ ma đầu quấy nhiễu thần trí ngươi, công phu tồn tưởng của ngươi không tới nơi tới chốn, bị cô ta ảnh hưởng. Ngươi phải tạo đạo tượng từ hư không, dùng nó ổn định thần thức!”
Hứa Ứng tồn tưởng Vạn Sơn Tôn Cửu Nghi, gia cố đạo tượng, quả nhiên đã ổn định được thần thức.
Nữ tiên kia lại cám dỗ nhưng Hứa Ứng không bị lay động.
Trên trán nữ tiên, nữ quỷ chui ra, yêu kiều quyến rũ nói: “Tướng công, nô tỳ bị trấn áp ở đây đã mấy chục ngàn năm, tội nghiệt trên người cũng được rửa sạch rồi! Sao tướng công nhẫn tâm để nô tỳ chịu khổ?”
Quả chuông căng thẳng nói: “A Ứng, tạo đạo tượng trong hư không, ổn định thần thức!”
Hứa Ứng cố thủ Thái Nhất, không bị lay động, tới bên cạnh bàn trà.
Thi thể nữ tiên lại dùng đủ mọi cách mê hoặc, thấy dụ dỗ không được lại quay sang uy hiếp, thi triển tầng tầng lớp lớp dị tượng hủy diệt, hù dọa Hứa Ứng.
Hứa Ứng cầm chén trà lên, quan sát tỉ mỉ.
Thi thễ nữ tiên đột nhiên lay động, gánh chịu trấn áp của thần khí thiên đạo, gồng mình ngồi dậy, nắm lấy một thanh trường cung viễn cổ ở bên cạnh.
Trường cung kia mang khí thế hung ác ngập trời, lập tức chấn động không ngừng, đối chọi lại nữ tiên, khiến cánh tay cầm trường cung của cô ta không ngừng nổ tung, để lộ bắp thịt đầy máu me bên dưới!
Lần này nữ tiên mạo hiểm, thần khí thiên đạo cắm càng sâu, không ngừng lan tới trí não cô ta.
Nếu nữ tiên không để ý tới Hứa Ứng, tập trung hết sức lực đối phó với những hung binh viễn cổ, cô ta có thể mài mòn uy lực của những hung binh gần nhất, tuy tốn thời gian một chút nhưng dù sao cũng có thể thoát thân.
Nhưng lần này cô ta chỉ muốn diệt trừ Hứa Ứng, không cố kỵ gì cả, thậm chí chấp nhận để bản thân bị thương càng nặng cũng muốn ra tay giết chết Hứa Ứng!
Hứa Ứng thấy vậy càng khẳng định trên bàn trà có vấn đề, vội vàng nói: “Ngài chuông!”
Thi thể nữ tiên giương cung, một luồng tiễn quang bắn tới, nhanh như sao băng. Chỉ nghe coong một tiếng, quả chuông dốc toàn bộ năng lực ngăn cản mũi tên, bị lực lượng khổng lồ ép tới mức không ngừng lui lại phía sau!
“Coong!”
Quả chuông đụng vào bức tường ngọc của địa điểm phi thăng.
Tai mắt mũi miệng của thi thể nữ tiên có máu đen chảy ra, lại giương cung, lại bắn một mũi tên về phía Hứa Ứng!
Quả chuông lại nhào tới, lại phát ra một tiếng coong, lại bị bắn bay, thậm chí trên vách chuông đã xuất hiện một lỗ nhỏ!
Gương mặt thi thể nữ tiên chảy ra càng nhiều máu đen, lại giương cung rút tên, bắn tiếp phát nữa. Quả chuông nhào tới gồng mình chống chọi, la lớn: “A Ứng, xong chưa?”
Hứa Ứng đặt chén trà xuống, cầm bình trà lên, quan sát cẩn thận nhưng không nhận ra có gì đặc biệt, khi cúi đầu lại thấy dưới ấm trà có một bức tranh.
Bức tranh đó cực kỳ đơn giản, chỉ lác đác vài nét, là một người khổng lồ đang bái lạy quan tài đá.
“Đây là hình vẽ bái sư!”
Hứa Ứng thầm giật mình, đột nhiên sờ thấy dưới bàn trà có chữ viết, vội vàng lật bàn trà lên, chỉ thấy chữ viết trên bàn trà rất rõ ràng, thuật lại một câu chuyện năm xưa.
Tộc nhân của tộc người khổng lồ đã trải qua rất nhiều hỗn loạn trong thời cổ, tiếp tục tồn tại ở Thần Châu, hắn là thiên tài trong tộc, phụ trách canh gác nữ tiên tà ác ở địa điểm phi thăng, phát hiện địa điểm phi thăng rất thích hợp cho việc tu luyện, bèn hấp thu linh khí ở đây tu luyện, làm ít mà hưởng nhiều.
Nhưng nữ tiên trong quan tài thường xuyên mê hoặc hắn, hắn cũng nảy sinh tâm tư, bái nữ tiên làm sư phụ, hứa hẹn cứu nữ tiên ra.
Nữ tiên muốn thoát khốn nên truyền cho y tiên pháp không trọn vẹn, định khống chế hắn. Hắn tương kế tựu kế, lừa gạt được pháp môn phi tiên không trọn vẹn, dựa vào tài năng và trí tuệ của bản thân bù đắp tiên pháp.
Lại thêm ngàn năm nữa, hắn đã nhảy khỏi ràng buộc của tiên pháp, tài hoa như người trời, nhưng vẫn không thể phi thăng.
Tìm hiểu nguyên nhân là có đại ác nhân ngăn chặn con đường phi thăng, phi thăng chỉ có đường chết!
Hắn nản lòng thoái chí, ẩn cư tại đây, nhưng ghét nữ tiên ồn ào, sau đó phá giải công pháp của nữ tiên.
Hắn để lại một chén trà, dội ra là có thể luyện chết nữ tiên. Nhưng nhớ lại thì dù sao nữ tiên cũng là sư phụ mình, có ơn với mình, vì vậy đặt chén trà này ở đây.
Hứa Ứng nhìn xuống chỗ ký tên, có viết: “Chủ nhân Nê Hoàn cung”.
Hứa Ứng giật mình, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kinh hãi, nhìn về phía chén trà mà mình đặt bên cạnh.
“Coong!”
Quả chuông lại bị một mũi tên bắn bay, trên người chỗ lồi chỗ lõm, la lối: “A Ứng, đã xong chưa! Ta không chịu nổi nữa đâu!”
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, giơ tay giội chén trà ra!
Thiên địa lập tức biến sắc, nước trong chén hóa thành dòng lũ cuồn cuộn, bay lượn trong địa điểm phi thăng, kích loạt uy lực của từng món hung binh viễn cổ. Đống hung binh bay lượn trong dòng lũ, dòng lũ xoay tròn, rút toàn bộ hung binh lên, bay vòng quanh thi thể nữ tiên! Từng món hung binh thái cổ như được cầm bởi người khổng lồ có trăm ngàn cánh tay trăm ngàn gương mặt, thi triển đủ loại chiêu thức huyền diệu tới cực điểm, tấn công thi thể nữ tiên!
Thi thể nữ tiên biết tính mạng mình đang nguy kịch, không thể phân tâm đối phó với thần khí thiên đạo nữa, đứng thẳng dậy, quát tháo liên hồi, tiên quang bùng lên quanh người, rực rỡ chói mắt, dốc toàn lực ứng phó!
Hứa Ứng và quả chuông bị uy lực khủng khiếp đó đẩy lùi về phía sau. Quả chuông che chở cho y, bị đè lên bức tường ngọc của địa điểm phi thăng. Một người một chuông cực kỳ kinh hãi.
Đột nhiên, phòng ngự của nữ tiên bị phá, dòng nước mang theo từng món binh hung binh ập tới, chui vào cơ thể nữ tiên qua đường tai mắt mũi miệng!
Thân thể nữ tiên run rẩy kịch liệt, đột nhiên máu thịt toàn thân tan biến, chỉ còn lại một bộ xương trắng cao lớn đứng yên tại chỗ!
Tiếp đó, xương trắng cũng ầm ầm vỡ nát!
Từng món hung binh rơi xuống, cắm trên mặt đất, đột nhiên hung binh bể nát, chỉ có một cây rìu đá quá mạnh mẽ còn bảo lưu lại, nhưng uy lực cũng kém xa lúc trước.
Không ngờ cả thần khí thiên đạo cũng bị ăn mòn tới mức rách nát, loạng choà loạng choạng bay lên, theo hào quang phi thăng xé gió bay đi.
Quả chuông mang Hứa Ứng hạ xuống, một người một chuông rơi trên mặt đất, không thể đứng dậy nổi.
“A Ứng, hôm nay ta bị thương, năm phần mười khí huyết nhé!” Quả chuông kêu ầm lên.
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, lảo đảo đứng dậy, lẩm bẩm: “Nếu chủ nhân Nê Hoàn của là người khổng lồ, vì sao bộ xương trên đỉnh đầu quái vật khổng lồ lại nhỏ bé như vậy?”
Y nghi hoặc không thôi.
Nhân vật lợi hại như vậy, có chết trong tay Chu Tề Vân thật không?