Ngoan Thất nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy trong rừng núi có một thư sinh vóc dáng cao lớn đi ra, phía sau thư sinh là một loạt thành hoàng của các huyện thành Vĩnh châu, ai nấy hương hỏa mù mịt, khí tức hùng hậu.
Người vừa ra tay đánh lén hắn chính là Linh Lăng Thành hoàng Tiết Linh Phủ.
Tiết Linh Phủ bước lên trước một bước, cất cao giọng nói: “Vị này là Lăng Thông phán của Vĩnh châu phủ, phụng lệnh thiên tử tới đây mời Hứa Ứng đến cõi âm một chuyến, trả lời cho vụ án mà hắn gây ra!”
Ngoan Thất thầm kinh hãi: “Lăng Thông phán? Lần này thì nguy rồi!”
Trong âm đình, địa vị của Thông phán cao hơn quỷ vương, là quan lớn một phương!
Lăng Thông phán còn là nhân vật có thể chống lại Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành. Chu Hành nhận được chân truyền của Chu gia, mở được Nê Hoàn tới tầng thứ năm, tuy to béo kinh người, nhưng bản lĩnh cao siêu, còn có thể trốn thoát công kích của quỷ na tiên!
Lần này Lăng Thông phán đến đây chắc chắn là kẻ tới không có ý tốt!
Ngoan Thất mới nghĩ tới đây lại nghe một tiếng cười ha hả vang lên: “Lăng Thông phán, đúng là có duyên với nhau! Bản phủ xin kính chào!”
Ngoan Thất sợ hết hồn, âm thanh này chính là giọng nói của Thứ sử Chu Hành!
“Chu Hành cũng đến đây, chẳng lẽ lão tổ Chu gia cũng tìm tới?” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Thứ sử Chu Hành bụng phệ, sau lưng là một con chim mập mạp nắm lấy y bay trên không trung, thở hồng hộc nói: “Lần này bản phủ đến đây là phụng lệnh lão tổ tông Chu gia, tới đưa tin cho Hứa Ứng. Lăng Thông phán, chuyện thiên tử âm đình nhà ngươi nên lượng thứ thôi.”
Lăng Thông phán nhìn về phía Chu Hành, cười lạnh một tiếng rồi quay mình dẫn người rời khỏi.
Thành hoàng Tiết Linh Phủ vội vàng nói: “Thông phán, chúng ta đông người hơn, cùng tiến lên là xử lý hắn là được mà!”
Lăng Thông phán lắc đầu nói: “Nếu chỉ có Chu Hành thì đương nhiên ta không sợ. Nhưng âm đình lại cực kỳ kiêng kỵ lão tổ Chu gia, không muốn đắc tội với hắn. Ta vốn tưởng lão tổ Chu gia biết Hứa Ứng đang ở đây, định tới đây tranh thủ, không ngờ hắn vẫn tìm ra Hứa Ứng!”
Trên Vô Vọng sơn, Hứa Ứng nhận bức thư của Chu Tề Vân từ tay Chu Hành, mở ra đọc một lượt, trên thư viết thấy chữ như gặp mặt, sau đó khách sáo thăm hỏi.
Chu Tề Vân viết trong thư, mấy hôm nay hắn tìm hiểu Cửu Tiêu Dương Thần, có một số chỗ không hiểu, vì vậy bảo Chu Hành tới đây chào hỏi, mong nhận được giải đáp.
Hứa Ứng đặt thư xuống hỏi: “Chu đại nhân, lão tổ tông nhà ngươi biết ta ẩn thân ở đây từ lúc nào?”
Thứ sử Chu Hành nói: “Đã biết hơn mười ngày.”
Hứa Ứng trong lòng nghiêm nghị, cười nói: “Vì sao Chu lão tổ không tới bắt ta về?”
Chu Hành cười ha hả nói: “Ta cũng hỏi lão tổ tông như vậy. Lão tổ tông nói ngươi ở đây với ở bên cạnh Người có gì khác nhau? Người muốn lập đàn tế trời, chuẩn bị cho việc phi thăng, không rảnh tay.”
Hứa Ứng nghe vậy cười ha hả, có điều trong lòng âm thầm cảnh giác. Y nói: “Chu lão tổ để mắt tới ta quá. Ta viết thư hồi âm, ngươi mang về là được.”
Hắn cầm bút viết thư, giải đáp nghi vấn của Chu Tề Vân.
Hứa Ứng suy nghĩ một chút, lấy chén trà mà chủ nhân Nê Hoàn lưu lại ra, nâng ấm rót một chén rồi nói: “Chu đại nhân cầm về cho lão tổ tông xem. Phải nhớ, không được làm đổ nước trong chén trà.”
Chu Hành nâng chén trà, mang bức thư chạy về Cửu Nghi sơn. Gặp được Chu Tề Vân, hắn dâng thư lên. Chu Tề Vân mở thư đọc cẩn thận rồi nói: “Hứa Ứng nói sao?”
“Hứa Ứng nói lão tổ tông để mắt tới hắn quá.”
Chu Hành dâng chén trà lên rồi cười nói: “Hắn còn bảo ta mang chén trà này về gặp lão tổ tông.”
Chu Tề Vân ra hiệu cho hắn đặt một bên, tiếp tục tìm hiểu nội dung trong thư, vô tình xem tới mức nhập thần, khi hắn tỉnh lại đã là ba ngày sau. Chén trà mà hắn đặt bên cạnh bàn đã bị thị nữ cầm đi, đổ nước trà trong chén đi.
Chu Tề Vân nhớ tới chén trà nhưng không tìm được, cũng không để ý lắm.
“Hành Nhi, ngươi tới Vô Vọng sơn một chuyến nữa.”
Chu Tề Vân lại viết một bức thư giao cho Chu Hành: “Gặp Hứa Ứng thì phải thật khách khí, lễ phép vào.”
Chu Hành cúi người nhận lệnh, mang thư lên đường.
Khi hắn tới Vô Vọng sơn lại thấy Hứa Ứng đang dạy bảo hai con Ngưu Ma phương thức luyện bỏ khí hương hỏa.
Chu Hành đợi trong phút chốc, Hứa Ứng dạy xong mới đi tới dâng thư của Chu Tề Vân.
Hứa Ứng nhận bức thư, nghi hoặc: “Chu đại nhân không cần giải quyết công vụ à?”
Chu Hành cười nói: “Bây giờ vùng đất mới xuất hiện, Vĩnh châu cũng chẳng còn nữa rồi, mỗi huyện thành đều chia năm xẻ bảy, Thứ sử Vĩnh châu lại chỉ có một, không cần xử lý công vụ!”
Hứa Ứng cười nói: “Bách tính Vĩnh châu có thể sống yên ổn mấy hôm rồi.”
Chu Hành nổi giận nhưng nhớ lại lời dặn của Chu Tề Vân, không dám phát tác.
Hứa Ứng mở thư, đọc cẩn thận. Trong thư Chu Tề Vân lại viết vài nghi vấn, hoặc một số cảm giác khó chịu khi hắn dung hợp Cửu Tiêu Dương Thần và [Đà Ẩu tiên thư], hỏi Hứa Ứng nên ứng phó ra sao.
Hứa Ứng nâng bút trả lời câu hỏi, lại lên tiếng thăm dò: “Chu đại nhân. Lão tổ tông nhà các ngươi nhìn nước trà trong chén có phản ứng gì không? Có bảo ngươi chuyển lời gì không?”
Chu Hành giật mình lắc đầu: “Không có.”
Hứa Ứng trầm ngâm: “Chẳng lẽ ta nghĩ nhiều?”
Y cũng không để trong lòng. Hai người thư từ qua lại, Hứa Ứng thông qua nghi vấn của Chu Tề Vân trong thư, phát hiện tốc độ tiến bộ của hắn. Chu Tề Vân dung hợp hai loại công pháp rất nhanh, hơn nữa tu hành cũng cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã luyện tới cảnh giới Dao Trì.
Dần dà, thư từ của Chu Tề Vân càng lúc càng ít, thời gian giữa mỗi bức thư cũng càng ngày càng dài.
Mỗi vấn đề mà hắn hỏi cũng khiến Hứa Ứng cảm thấy mệt mỏi, rất khó giải đáp.
“Lão tổ tu thành Thần Kiều rồi.”
Chu Hành lại tới Vô Vọng sơn, đưa thư của Chu Tề Vân, nói với Hứa Ứng: “Đàn tế cũng đã xây xong.”
Hứa Ứng trong lòng chấn động dò hỏi: “Bao giờ thì lão tổ tông nhà ngươi giết ta?”
Chu Hành lắc đầu nói: “Lão tổ tông không nói, chỉ bảo ta đưa bức thư này tới.”
Hứa Ứng mở thư, vẫn câu nói cũ thấy chữ như gương mặt, sau đó là vài lời khách sáo. Lần này Chu Tề Vân không hỏi y bất cứ vấn đề gì liên quan tới chuyện tu luyện công pháp nữa, mà giới thiệu kỹ càng phương pháp độ kiếp của bản thân.
Hắn khai quật mộ cổ, phát hiện rất nhiều điển tịch mà luyện khí sĩ thượng cổ thu thập, trong đó có cả ghi chép liên quan tới thiên kiếp.
“Thiên kiếp xuất phát từ lòng người, cảm thiên ứng nhân, hình thành thần khí thiên đạo, gánh chịu kiếp nạn. Thiên thần chưởng quản thần khí, mỗi khi luyện khí sĩ độ kiếp thì uy lực của thiên kiếp bắt nguồn từ thần khí thiên đạo. Vì vậy độ kiếp đầu tiên phải tế trời!”
Chu Tề Vân viết trong thư: “Trăm năm cuối đời, ta tìm tòi kiếm bảo vật khắp thiên hạ, nhiều vô số kể, định dùng bảo vật hiến tế Thiên thần, giảm bớt uy lực của thiên kiếp, giúp ta phi thăng! Hứa Ứng, nếu ta phi thăng, tính mạng của ngươi không còn gì đáng lo. Nếu ta thất bại, sẽ bảo Chu Hành lại mang thư tới.”
Thư tới đây là dừng.
Hứa Ứng nắm chặt lấy giấy viết thư, im lặng trong phút chốc rồi thầm nghĩ: “Nếu thất bại, chỉ e Chu Hành tới đây lần nữa là phụng di mệnh của hắn đến giết ta!”