Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 179 - Trường Sinh Quyết Chân Chính 1

Hứa Ứng mang theo Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết trở về Vô Vọng sơn. Y đi vào địa điểm phi thăng, vừa tu luyện, vừa lẳng lặng nghiên cứu môn công pháp đã đưa Chu Tề Vân đi tới huy hoàng và tử vong này.

Môn công pháp này khi tu luyện thì điều động lực lượng bí tàng Nê Hoàn, khai thác khí trong biển hỗn độn, là một loại pháp môn luyện khí khác biệt.

Nó luyện hoạt tính của Nê Hoàn vào thân thể và hồn phách, khiến thân thể đạt tới trình độ thân thể tiên nhân, hồn phách trở thành hồn phách tiên nhân, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.

Sơ hở rõ ràng nhất trong công pháp chủ nhân Nê Hoàn cung lưu lại nằm ở hồn phách tiên nhân.

Hồn phách được luyện hoạt tính Nê Hoàn vào, tuy cường đại vô cùng nhưng có hoa không quả.

Hơn nữa hồn phách chứa nhiều hoạt tính như vậy, có khác gì nuôi nấng bản thân thành một con lợn trắng trẻo mập mạp, nuôi béo tốt như vậy chẳng phải để cho người ta ăn thì làm gì?

“Hầu hết các na sư, hồn phách đều không mạnh.”

Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Bọn họ đối mặt với na sư khác còn đỡ, khi đối mặt với quỷ thần của cõi âm thì thường bó tay bó chân. Rất nhiều đại na thực lực hùng mạnh, gặp phải Bạch Cốt Đả Hồn tiên của huynh đệ họ Ngưu còn chẳng chịu nổi một roi. Chu Tề Vân phát hiện ra cái bẫy này nên lập tức chuyển sang hướng khác, tu luyện hồn phách tới mức cực kỳ cường đại.”

Hứa Ứng lật xem ghi chép của Chu Tề Vân, bên trong đều là tâm đắc tu luyện của hắn.

Trong đó có cả cảm ngộ đối với phần luyện hồn.

Hắn luyện thành nguyên thần là sau khi Hứa Ứng truyền thụ cho hắn Đà Ẩu tiên thư và Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công. Trước đó hắn đã tìm được một ít công pháp tàn thiên của luyện khí sĩ, dựa vào cảm ngộ đối với bản tàn thiên đó, hắn đã đẩy hồn phách tới mức sánh vai với nguyên thần.

“Dùng bản tàn thiên nửa thật nửa giả mà tu luyện tới cảnh giới như vậy, đúng là kỳ tài.” Hứa Ứng không khỏi lắc đầu.

Trong ghi chép cảm ngộ, Chu Tề Vân có nói về bộ công pháp thiếu thốn đó, rất chỉ có một số bí quyết liên quan tới tu luyện nguyên thần, rất nhiều chỗ không giảng giải rõ ràng, thậm chí nguyên thần là gì cũng không hoàn toàn chính xác!

Hiển nhiên đây là một luyện khí sĩ không luyện thành nguyên thần suy đoán về nguyên thần, không phải pháp môn tu luyện nguyên thần chính xác.

Chỉ dựa vào bản công pháp thiếu sót này mà Chu Tề Vân đã có thành tựu như vậy, khiến người ta không thể không kính phục.

Trong tâm đắc của Chu Tề Vân, phần xuất sắc nhất chính là dung hợp hệ thống Nê Hoàn động thiên và luyện khí.

Cả Đà Ẩu tiên thư và Cửu Tiêu Dương Thần Huyền Đàn công đều là lĩnh ngộ tối cao về luyện khí trong thời đại luyện khí sĩ thượng cổ, hai môn công pháp này đã rất khó dung hợp, huống chi ngoài hai môn công pháp này còn bổ sung thêm công pháp của một hệ thống tu luyện khác?

Phương pháp của Chu Tề Vân không phải như Hứa Ứng đã đoán, dùng na pháp làm gốc, coi công pháp luyện khí là phụ. Ngược lại hắn dùng công pháp luyện khí làm gốc, coi na pháp là phụ.

Là một na tiên, làm vậy tức là lật đổ thành tựu nửa đời trước của bản thân, rất hiếm thấy, cần trí tuệ và dũng khí rất lớn.

“Thánh Thần bệ hạ mở bí tàng Giáng Cung và Ngọc Kinh, lực lượng của hai đại bí tàng xung đột, Thánh Thần hoàng đế cũng bó tay hết cách, ta còn giễu cợt hắn đi lầm đường. Nhưng con đường đó có lầm thật không?

Chu Tề Vân viết trong ghi chép: “Không phải. Thế nhân đều cho rằng thân thể lục bí là xung đột lẫn nhau, đồng tu là chết chắc. Thế nhưng đó là không có công pháp trụ cột thống nhất lục bí nên mới có xung đột. Nếu có thể lấy khu vực Hi Di làm chủ, thống nhất từng cảnh giới, lục bí như hoa quả trên thân cây, không phải chịu cảnh phiền nhiễu nữa.”

Hứa Ứng đọc hết tâm đắc của Chu Tề Vân, khép quyển sách lại, trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên lớn tiếng nói: “Thất gia, Thất gia!”

Ngoan Thất đang hít thở thổ nạp trong địa điểm phi thăng, tu luyện [Long Xà kinh Trập công], nghe vậy vội vàng trườn tới nói: “A Ứng, có chuyện gì thế?”

Hứa Ứng nói: “Cất mấy quyển sách này đi, đây là báu vật, không thể để chúng gặp bất trắc.”

Ngoan Thất há miệng, nuốt mấy cuốn sách vào.

Phía dưới cổ của hắn là dạ dày, thân thể dài bao nhiêu thì dạ dày dài bấy nhiêu, thậm chí còn có thể kéo dài thêm một chút, vì vậy có một số thứ Hứa Ứng không tiện mang theo, đều đặt trong dạ dày của hắn.

Ngoan Thất đã luyện dạ dày của mình thành pháp bảo, dùng để cất giữ những thứ quý giá, Đại Nhật đạo dẫn công tổ truyền của hắn cũng được giấu trong dạ dày.

Hứa Ứng nói với Ngoan Thất: “Thất gia, Chu Tề Vân nói luyện khí như cây, thân thể lục bí là sáu quả cây mọc trên đó, chỉ có như vậy thì lục bí mới không xung đột lẫn nhau. Mô tả này không đúng. Thân thể lục bí tương đương với sáu gốc rễ lực lượng của của luyện khí sĩ, nuôi dưỡng thân cây luyện khí, đây mới là đúng!”

Ngoan Thất nghe không hiểu, hai mắt trợn trừng, chột dạ nói: “Làm vậy có gì khác biệt?”

Hứa Ứng nhìn ánh mắt hắn, nói rất nghiêm túc: “Khác biệt chính là Chu Tề Vân dùng luyện khí làm chất dinh dưỡng, nuôi dưỡng lục bí trong thân thể, mở rộng lực lượng bí tàng. Còn biện pháp của ta là dùng lục bí làm chất dinh dưỡng, mở rộng luyện khí.”

Nói vậy thì Ngoan Thất hiểu nhưng vẫn không hiểu hết, chỉ tiếp lời y, nói: “Như vậy, phải làm sao mới thực hiện được điều này?”

“Thất gia thông minh!”

Hứa Ứng đột nhiên vỗ tay khen hay, hưng phấn đi tới đi lui nói: “Chu Tề Vân giải quyết vấn đề nối liền công pháp của hắn và luyện khí, nhưng bản thân hắn là na tiên, cho dù nhảy khỏi hạn chế của tầm mắt và kiến thức nhưng vẫn ảnh hưởng tới phán đoán của hắn! Ta lấy nửa đầu của Nê Hoàn Ẩn Cảnh Trường Sinh quyết nối liền với Thái Nhất đạo dẫn công của ta!”

Ngoan Thất nghe y khen mình thông minh, lại càng chột dạ, thấp thỏm nói: “A Ứng, ngươi nối liền thế nào?”

“Nối liền hai hệ thống tu luyện khác biệt, có phải nghe rất phức tạp không?”

Hứa Ứng cười ha hả nói: “Nhưng chỉ cần câu lấy hoạt tính của Nê Hoàn động thiên trong biển hỗn độn, coi nó như Thái Dương tinh khí khi chúng ta tu luyện đạo dẫn công, coi là thiên địa nguyên khí, thế là không cần quan tâm tới chuyện nối tiếp nữa rồi! Thất gia, thấy có lý không?”

Ngoan Thất nghe vậy chỉ biết trợn tròn hai mắt, đầu óc văng đi đâu không biết.

Con rắn lớn duỗi chóp đuôi, xoa đầu Hứa Ứng, nở nụ cười vui vẻ, lên tiếng khích lệ: “A Ứng, nếu ngươi đã tìm ra cách giải quyết, vậy dũng cảm làm đi!”

“Ừ”!

Hứa Ứng nghiêm túc gật đầu, đi thử nghiệm thống nhất bí tàng Nê Hoàn.

Hai huynh đệ Ngưu Chấn Ngưu Can thấy vậy bội phục Ngoan Thất sát đất. Ngưu Can nói: “Sư phụ chúng ta học thức như người trời, nhưng tới khi gặp vấn đề lớn không giải quyết được, người vẫn phải thỉnh giáo Thất gia.”

Ngưu Chấn cảm khái: “Thất gia thâm sâu khôn lường.”

Ngoan Thất lén lút suy nghĩ trong lòng: “Ta chỉ nói vài câu xã giao theo mạch suy nghĩ của A Ứng mà thôi. A Ứng không tu luyện theo phương pháp này đấy chứ? Ngộ nhỡ lúc tu luyện xảy ra vấn đề gì thì sao?”

Hắn nhấp nháy mắt: “Thế thì là vấn đề của bản thân A Ứng, hắn thông minh như vậy, sẽ tự có cách giải quyết. Đúng rồi, ta có nên mở bí tàng Nê Hoàn của bản thân không?”

Trái tim hắn đập thình thịch lọn nhịp, từ khi tìm kiếm bí tàng Nê Hoàn trong Tần Nham động rồi bị quái vật khổng lồ trong lòng đất tập kích, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện làm sao để mở bí tàng Nê Hoàn của bản thân.

Nhưng bây giờ Hứa Ứng sắp giải quyết chuyện thống nhất bí tàng và luyện khí, tâm tư của hắn cũng rục rịch , thầm nghĩ: “Yêu tộc ta cũng có thân thể lục bí, đương nhiên cũng có thể thống nhất luyện khí và bí tàng. Ta mở bí tàng Nê Hoàn lúc này là vừa đúng dịp! Đây là thời cơ rất tốt để phục hưng yêu tộc ta!”

Hắn cực kỳ phấn khởi, lập tức điều động thần thức đi vào khu vực Hi Di, thần thức bay thẳng lên trên, chỉ trong phút chốc đã tới biển hỗn độn trong đầu óc, tìm tới vị trí của hỗn độn Nê Hoàn.

Ngoan Thất ngơ ngác, chỉ thấy bên cạnh hỗn độn Nê Hoàn của bản thân đang có một quả chuông lớn lơ lửng, bập bềnh lên lên xuống xuống không ngừng.

Bình Luận (0)
Comment