Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 192 - Nguyên Gia Ôn Nhu Hương 2

Hứa Ứng dò hỏi: “Chẳng lẽ Bùi gia tìm được động thiên này?”

Bùi Độ lắc đầu nói: “Bùi gia ta tìm kiếm trong Tung Sơn rất nhiều năm, vẫn không thấy tòa động thiên thần tiên này. Mãi tới ba tháng trước, Nại Hà đổi đường, cõi âm xâm lấn, Tung sơn cũng theo đó phát sinh biến hóa, rất nhiều ngọn núi đột nhiên xuất hiện. Động thiên được ghi chép trong thẻ trẻ cũng từ từ hiện thế.”

Ngoan Thất lại lật xem sách cổ trên giá, nhanh chóng lật xem hết quyển này tới quyển khác, đột nhiên hắn mở một quyển sách cổ, bị hình vẽ trong sách làm cho kinh hãi, cuống quít khép sách lại.

Hắn thấy đám người Bùi Độ không chú ý mới mở ra xem tiếp.

Trên quyển sách cổ này viết lại tình cảnh khi Vương Mãng soán vị, các nơi vào kinh dâng sách cổ, có người hiến cho Vương Mãng một người bất tử.

Hắn nói với Vương Mãng, người này tướng mạo như trẻ con, đã sống trên đời từ ngàn năm trước, tới nay dung nhan vẫn không hề thay đổi.

Vương Mãng vui mừng, sai người nấu người bất tử lên để hưởng dụng.

Ghi chép chỉ đến đó là ngừng, không biết Vương Mãng có ăn thịt người bất tử này không.

Trái tim Ngoan Thất đập thình thịch loạn nhịp, quay đầu lại nhìn Hứa Ứng, chỉ thấy dáng vẻ của người bất tử trong sách khá giống Hứa Ứng.

Hắn lén lút lè lưỡi liếm lên bức tranh, liếm tới mức hình vẽ phai mờ, thầm nghĩ: “Không thể để Bùi gia biết chuyện này, nếu không A Ứng không bị ăn thì cũng bị nghiên cứu như quái vật. Bùi gia quá cố chấp với chuyện bất tử.”

“May là ngươi đã đến!”

Sắc mặt Bùi Độ lại hóa thành cuồng nhiệt nói: “Ta để ý thấy ngươi đã mở bí tàng Nê Hoàn và Giáng Cung, lực lượng bí tàng tồn tại song song trong cơ thể ngươi, ngươi còn có thể giải mã công pháp của luyện khí sĩ. Có ngươi giúp đỡ, chắc chắn Bùi gia ta sẽ thoát khỏi nguyền rủa trường sinh, cũng có thể tránh được bất trắc lúc tuổi già của na tiên!”

Ngoan Thất cực kỳ kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết A Ứng mở bí tàng Nê Hoàn và Giáng Cung? A Ứng mới dùng Nê Hoàn và Giáng Cung một lần trên đường tới Thần Đô mà?”

Hắn lại đột nhiên hiểu ra: “Ta biết rồi, ngươi vẫn luôn nấp trong bóng tối quan sát chúng ta phải không? Bùi gia ngươi tổn thất tới hai ba trăm người nhưng ngươi vẫn nấp trong bóng tối không hiện thân...”

Sắc mặt Bùi Độ lập tức trầm xuống.

Hứa Ứng ho khan một tiếng, ngắt lời Ngoan Thất: “Bùi gia chủ đã có thịnh tình, Hứa Ứng nào dám từ chối. Bùi gia chủ muốn ta làm gì, xin cứ mở lời.”

Bùi Độ lấy một quyển sách mỏng bằng giấy vàng từ trên giá xuống, đưa cho Hứa Ứng nói: “Nghe nói Hứa yêu vương học vấn như người trời, quyển kinh thư này là công pháp luyện khí sĩ mà Bùi gia ta ta tình cờ nhận được. Con em Bùi gia ta nghiên cứu đã nhiều năm mà không có bao nhiêu thành quả. Mong Hứa yêu vương giúp Bùi gia ta giải mã kinh thư!”

Hứa Ứng nhận lấy, ồ lên một tiếng, quyển kinh văn này là pháp môn rèn luyện hồn phách và nguyên thần, chữ Khoa Đẩu trên đó y vừa nhìn là hiểu, tên là << Nguyên Thần Độ Ách kinh>>!

Bùi Độ nhấp nháy mắt, chăm chú quan sát y, nói: “Hứa yêu vương có thể giải mã không?”

Hứa Ứng thản nhiên đáp: “Phải mất mấy ngày.”

Bùi Độ thở phào một tiếng, cười nói: “Hai ngàn năm còn chờ được, mấy ngày thì có xá gì. Hay là mấy hôm tới Hứa yêu vương tới Bùi gia ta làm khách nhé?”

Hứa Ứng cười nói: “Ta ở Bùi gia, chỉ sợ Bùi gia không được yên bình. Tới Nguyên gia ở vẫn an toàn hơn.”

Bùi Độ gật đầu nói: “Hứa yêu vương ở lại Bùi gia ta đúng là không được an toàn, người khác lại tưởng ta độc chiếm Hứa yêu vương. Nếu thế, ta cũng không giữ ngươi lại.”

Hứa Ứng nói: “Bùi gia chủ, ta muốn có bí tàng Ngọc Trì của Bùi gia.”

Bùi Độ cười nói: “Chẳng phải ngươi đã nhận được bí tàng Ngọc Trì rồi ư? Cấm địa này cũng là nơi con cháu Bùi gia chúng ta mở bí tàng Ngọc Trì.”

Hứa Ứng trong lòng chấn động, đúng là y đã lần theo năng lượng đặc biệt trong cấm địa, tìm ra vị trí bí tàng Ngọc Trì của bản thân.

Bùi Độ nói: “Người khác nâng niu bí tàng, cho là bí mật bất truyền, nhưng trong Bùi gia ta không có đạo lý đó. Bí tàng Ngọc Trì đã lưu truyền khắp giang hồ, rất nhiều tiểu thế gia, môn phái giang hồ đều có người tu luyện. Chẳng qua Bùi gia ta mới là chính tông.”

Hắn đích thân đưa Hứa Ứng ra khỏi cấm địa, lệnh cho Bùi Kính Đình dẫn Hứa Ứng về Nguyên phủ.

Một lúc lâu sau, Bùi Kính Đình trở về Bùi gia, chỉ thấy Bùi Độ đang rửa tay, nước trong chậu đen kịt. Nha hoàn bên cạnh lại đổi mấy chậu nước sạch, Bùi Độ rửa vài lần thì nước mới trong.

“Gia chủ, có chuyện gì vậy?” Bùi Kính Đình thấy trong nước có kịch độc, nghi hoặc không thôi.

Bùi Độ sắc mặt lạnh nhạt nói: “Khi ta giở sách trúng độc rắn. Độc rắn này cực kỳ lợi hại, cho dù là ta cũng phải hao tổn một chút tâm lực mới ép độc rắn ra được.”

Bùi Kính Đình vội vàng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy trên bàn để một quyển sách.

Một quyển sách cổ, đã mở ra!

Trong quyển sách đó có một bức tranh, vẽ một thiếu niên với gương mặt mơ hồ, không biết vì sao lại bị nước thấm ướt. Có lẽ vệt nước kia chính là độc rắn!

“Người cẩn thận như gia chủ mà cũng trúng chiêu!” Bùi Kính Đình nghi hoặc không thôi.

Bùi Độ lau khô vệt nước trên tay, cẩn thận từng chút một nâng quyển sách cổ kia lên, nói: “Trong sách này kể lại chuyện Vương Mãng làm thịt người bất tử, hoang đường nhưng rất thú vị. Kính Đình, ta muốn ngươi lựa chọn một trăm con cháu, tới Tàng Thư động tra cứu sách cổ, tìm kiếm tất cả những câu chuyện về người bất tử, chỉnh lý lại rồi đưa cho ta!”

Tuy Bùi Kính Đình không hiểu ý đồ của hắn nhưng vẫn cúi người nhận lệnh, lập tức đứng dậy làm việc.

Bùi Độ đặt sách xuống, lẩm bẩm: “Người bất tử, có phải là ngươi không?”

Hứa Ứng trở về Nguyên gia, nghỉ ngơi yên ổn, sáng hôm sau y vừa rửa mặt xong xuôi đã nghe ngoài cửa sổ có tiếng chim chóc mổ vào song cửa.

Hứa Ứng đẩy cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một cô gái cười tươi như hoa đang đứng dưới cửa, chính là muội muội của Nguyên Vị Ương, Nguyên Như Thị. Cô chắp hai tay sau lưng, ưỡn thẳng người, nhỏ giọng nói với y: “Hôm nay muội đổi loại son khác, huynh có muốn nếm thử không?”

Hứa Ứng nói: “Ta còn chưa ăn sáng.”

Thiếu nữ kia nhón mũi chân ghé sát lại, hơi thở như hoa lan: “Ăn sáng xong thì bị trôi mất. Huynh nếm thử trước đã.”

Hứa Ứng nhô nửa người ra thưởng thức. Lúc này một tiếng ho khan vang lên, Nguyên Như Thị như con chim non sợ hãi, chạy bay chạy biến.

Một lúc lâu sau, Kiêu bá sắc mặt âm trầm đi tới, chậm rãi nói: “Hứa công tử, dùng nữa sáng.”

Trái tim Hứa Ứng vẫn đang đập thình thịch loạn xạ, thầm nghĩ: “Thiếu chút nữa là bị phát hiện. Ta đang ở Nguyên phủ, không thể tùy tiện làm bậy được, ngộ nhỡ Nguyên huynh đệ biết ta và muội muội của hắn làm chuyện như vậy, chỉ e không thể làm bằng hữu được nữa. Đúng rồi, ta còn phải làm một chuyện khác, phải giải mã << Nguyên Thần Độ Ách kinh>> cho Bùi gia!”

Sau bữa sáng, Hứa Ứng tắm gội đốt nhang thay quần áo, chuẩn bị giải mã <>. Lúc này Nguyên Như Thị ở bên ngoài lại dò hỏi: “Hứa ca ca có muốn ra ngoài chơi không? Đi mua ít son mới!”

Hứa Ứng lập tức nhét kinh thư vào miệng con rắn khổng lồ đang phơi nắng, đáp: “Đợi ta một chút!”

Buổi chiều, Hứa Ứng ăn no son trở về, thầm nghĩ: “Thế này không ổn, có lỗi với Nguyên huynh đệ! Mai không được như vậy nữa.”

Ngày thứ ba, Nguyên Như Thị lại mang y đi nếm son, chơi đùa tới chập tối mới về. Buổi tối Hứa Ứng nằm trên giường tự kiểm điểm, nói: “Tuyệt đối không được như vậy nữa.”

Ngày thứ tư, lại no nê son môi, Hứa Ứng thất vọng nói: “Chính sự còn chưa làm, Bùi tể tướng còn đang chờ ta giải mã kinh thư.”

Ngày thứ năm, Hứa Ứng thầm nghĩ: “Bùi tể tướng nói Bùi gia đợi hai ngàn năm rồi, thêm hai ngày cũng có sao? Không biết ngày mai son của Như Thị muội muội sẽ có vị gì?”

Ngày thứ sáu, Hứa Ứng nói: “Ta phải phấn chấn lên!”

Bùi phủ, Bùi Kính Đình xếp chồng chất sách cổ lên, phủ kín cái bàn trong thư phòng.

Bùi Độ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn hắn. Bùi Kính Đình gật đầu nói: “Gia chủ, đây là những ghi chép liên quan tới người bất tử trong Tàng Thư động.”

Bình Luận (0)
Comment