Hứa Ứng nhìn hắn, chỉ thấy mới mấy ngày mà mái tóc của Bùi Độ đã có sợi bạc, cứ như đã già đi vài tuổi. Y dò hỏi: “Bùi tể tướng có tâm sự gì à?”
Bùi Độ cười nói: “Bị ngươi nhìn ra rồi. Mấy hôm nay ta vẫn suy nghĩ một việc lớn, đang do dự.”
Hứa Ứng dâng quyển Nguyên Thần Độ Ách kinh mà bản thân đã giải mã lên, lại trả kinh thư nguyên bản cho hắn, nói: “Bùi tể tướng xem thử đi.”
Bùi Độ tĩnh tâm mở ra đọc, một lúc lâu sau mới hiểu rõ về <>, nói: “Cám ơn Hứa tiểu hữu, Hứa tiểu hữu không hổ danh người hỗ trợ Bạch Mi Lão Tổ độ kiếp. Bùi gia ta đã tập trung con cháu có thiên phú cao siêu nhất cùng tìm hiểu Nguyên Thần Độ Ách kinh này suốt mấy chục năm, nhưng giải mã kinh văn còn không thấu triệt bằng tiểu hữu.”
Hứa Ứng cười nói: “Quyển kinh văn này có thiếu hụt.”
Bùi Độ tâm thần chấn động, la lên thất thanh: “Có thiếu hụt?”
Hứa Ứng lấy từ trong tay áo ra một phần kinh văn khác, cười nói: “Sau khi giải mã xong ta thấy kinh văn trên kim thư không được đầy đủ, cho nên bổ sung cho ngươi.”
Y không nhắc tới Nguyên Vị Ương là lo những người khác biết Nguyên Vị Ương có trí tuệ như vậy, sẽ gây bất lợi cho hắn.
“Nguyên Thần Độ Ách kinh nguyên bản chỉ là tu luyện hồn phách, rèn luyện nguyên thần, nhưng thiếu hụt pháp môn độ ách tránh tai độ kiếp. Ta đã bổ sung giúp ngươi.”
Hứa Ứng đưa kinh văn bổ sung cho hắn, duỗi người một cái rồi nói: “Nếu ngươi tu luyện theo kinh văn nguyên bản, tuy hồn phách mạnh mẽ, nguyên thần siêu phàm, nhưng vẫn khó mà vượt qua tai kiếp. Nhưng tu luyện theo bản ta đã chỉnh sửa thì không có gì đáng lo.”
Bùi Độ vội vàng giở ra xem, quả nhiên kinh văn mà Hứa Ứng sửa chữa có thêm nhiều ảo diệu hơn hẳn bản trước!
Hắn không khỏi ngơ ngác, một lúc lâu sau mới cười nói: “Hứa tiểu hữu, mời sang bên này.”
Hắn đẫn Hứa Ứng vào phòng trong, chỉ thấy trong phòng là từng quyển sách cổ đang mở rộng.
Bùi Độ cười nói: “Mấy hôm nay ta có một chuyện khó xử, đó là có nên làm hại Hứa tiểu hữu hay không.”
Hứa Ứng sợ hết hồn, trong đầu y, quả chuông cũng hoảng hốt: “Trấn định! Cùng lắm thì lại bị trọng thương thêm phát nữa, ta liều mạng che chở cho ngươi ra khỏi Bùi phủ! Chẳng qua, Hứa Ứng, khí huyết một ba năm không đủ, ta muốn cả hai bốn sáu nữa!”
Bùi Độ nói: “Hứa tiểu hữu xem đống sách này trước đã!”
Hứa Ứng trấn định lại, đi tới xem xét, gương mặt càng ngày càng kinh ngạc, bất giác nhớ tới khu đất Hứa gia, trong đầu lập tức choáng váng, đầu óc càng ngày càng nặng nề.
Bùi Độ thấy vậy bấm ngón tay kết ấn, điểm lên mi tâm Hứa Ứng, quát: “A~”
Hắn hét lớn một tiếng, khiến thần thức đang tán loạn của Hứa Ứng được quy tụ lại, thoát khỏi cảnh sụp đổ.
Bùi Độ vung hai tay áo, mỗi khi cánh tay dừng lại là hai tay mười ngón đã tạo thành ấn pháp mới, nói: “Hứa tiểu hữu, ta dạy cho ngươi một bộ Quy Tâm ấn pháp. Nếu ngươi lại gặp tình huống như vậy, có thể tự chữa trị!”
Hứa Ứng theo hắn học tập Quy Tâm ấn pháp, chỉ cảm thấy tai mắt thông suốt, cảm giác thần thức rối loạn trong đầu cũng tiêu tan đi nhiều.
Hứa Ứng vội vàng cám ơn, Bùi Độ nghiêm mặt nói: “Ta tu hành nửa đời, mấy ngày trước bị lòng tham quấy nhiễu, đạo hạnh suýt bị hủy trong gang tấc, đáng lẽ phải cám ơn ngươi mới phải. Quy Tâm ấn pháp chỉ là tiểu thuật, không đáng nhắc tới. Hứa tiểu...”
Hắn khẽ cau mày, cảm thấy gọi Hứa Ứng là tiểu hữu có gì đó không phù hợp, thế là sửa lại lời nói: “Hứa huynh đệ, ngươi cứ đọc hết đã rồi chúng ta nói kỹ lưỡng hơn.”
Hứa Ứng xem tiếp, đọc hết những thư tịch kia một lượt, suy nghĩ tới thất thần, đột nhiên bật cười: “Bùi tể tướng, ngài không nghĩ thiếu niên bất tử trong sách là ta đấy chứ? Ha ha ha!”
Y cười ha hả.
Bùi Độ cũng cười ha hả, lắc đầu nói: “Ta cũng cảm thấy không phải, dù sao chuyện này cũng quá hoang đường. Nhưng ta còn cảm thấy Hứa huynh đệ còn trẻ tuổi mà có thể chỉ điểm Bạch Mi Lão Tổ độ kiếp, chuyện này cũng quá hoang đường.”
Hứa Ứng cười ha hả, cười tới mức chảy của mắt, giơ tay lau nước rồi lại cười nói: “Ta không biết trí nhớ trong lúc sáu tuổi của mình có phải là thật không, ta chỉ biết trí nhớ sau sáu tuổi là thật. Vì vậy ta không biết ta có phải thiếu niên trong sách hay không!”
Y lại cười ha hả.
Bùi Độ nói: “Hứa huynh đệ, Quy Tâm ấn pháp.”
Hứa Ứng thi triển Quy Tâm ấn pháp, ổn định lại tâm thần, sau khi bình tĩnh lại y mới nói: “Cám ơn Bùi tể tướng.”
Bùi Độ lắc đầu nói: “Ngươi đã đối đãi rất chân thành, chẳng những truyền thụ từ đầu đến cuối bản giải mã Nguyên Thần Độ Ách kinh mà còn bổ sung thiếu sót. Lòng chân thành đó mà không được đối đáp ngang hàng, Bùi gia ta cũng thẹn là thế gia hai ngàn năm. Ngươi yên tâm, Bùi gia ta sẽ giữ kín bí mật này. Ta cũng sẽ giúp ngươi tra cứu càng nhiều thư tịch ghi chép, giúp ngươi tìm kiếm bí mật về thân thế của mình.”
Hứa Ứng cúi người cám ơn, Bùi Độ đáp lễ nói: “Không dám. Tương lai nếu ta có thể tránh được kiếp nạn sinh tử, đều là nhờ nghĩa cử của Hứa huynh đệ ngày hôm nay. Ta phải nghiên cứu Nguyên Thần Độ Ách kinh, thứ cho ta không thể đích thân tiễn khách. Để ta bảo Bích Hà tiễn ngươi.”
Hứa Ứng theo nha hoàn Bích Hà ra khỏi thư phòng, tới ngoài Bùi phủ.
Bùi phủ khá rộng rãi, cứ như bên trong có cả trăm núi ngàn khe, bố trí phức tạp. Hứa Ứng cảm thấy ung dung, dọc đường thưởng thức phong cảnh, đột nhiên chứng kiến một nơi rất đẹp mắt, chẳng khác nào chốn thần tiên. Y thầm nghĩ: “Nếu có thể cùng Như Thị muội thưởng thức vị son ở nơi đó, chắc sẽ rất thích chí. Đáng tiếc, nơi này là Bùi phủ.”
Y đang nghĩ ngợi, lại thấy phía đối diện có vài nam tử trẻ tuổi đi tới, vị công tử cầm đầu nói: “Là người bắt rắn họ Hứa phải không?”
Hứa Ứng dừng bước, gật nhẹ đầu nói: “Là ta.”
Công tử kia nói: “Ta là Bùi Cảnh của Bùi phủ, là nhị công tử, hôm nay tiếp đãi bằng hữu trong cung, muốn mời ngươi tiếp khách.”
Hứa Ứng cười nói: “Không phải không được.”
Nhị công tử Bùi Cảnh phất tay, để Bích Hà đi xuống, bản thân thì dẫn y tới một căn lầu bên hồ, phía trước căn lầu là làn sóng biếc, lá sen bồng bềnh.
Nhị công tử Bùi Cảnh ngồi xuống cạnh mấy vị công tử trẻ tuổi, Hứa Ứng đang định ngồi xuống thì nhị công tử Bùi Cảnh sắc mặt trầm xuống, có vẻ không vui, nói: “Bảo ngươi tiếp khách, ngươi có hiểu tiếp khách là ý gì không? Ngươi có quyền được ngồi chắc? Còn không lôi rắn ra biểu diễn? Để các bằng hữu trong cung vui vẻ, thưởng cho ngươi chút bạc!”
Hứa Ứng ngạc nhiên, lẳng lặng đứng dậy đi tới bên hồ nước, nhẹ nhàng giơ tay rồi nói: “Nếu các vị muốn xem rắn, vậy thì mời Thất gia hiện thân!”
Một con rắn nhỏ toàn thân lấp lánh ánh vẩy trườn từ cổ áo y ra, bò tới đầu ngón tay y, uốn mấy vòng quanh ngón tay.
Đám người nhị công tử Bùi Cảnh không nhịn được cười ha hả, chi vào Hứa Ứng nói: “Quả nhiên là người bắt rắn, trên người có rắn thật.”
Hứa Ứng cười nói: “Thất gia, múa cùng ta nào!”
Y bộc phát nguyên khí, con rắn nhỏ trên ngón tay bay lên, một luồng khí tức hung bạo từ viễn cổ hồng hoang lan tỏa, con rắn nhỏ càng lúc càng lớn, chỉ trong chớp mắt đã dài tới trăm trượng, thân hình khổng lồ chậm rãi uốn lượn trên mặt hồ.
Hứa Ứng đong đưa ống tay áo, con rắn khổng lồ từ từ bay lên, càng bay càng cao, toàn thân tỏa ra kiếm khí lấp lánh, bay lượn quanh người.
Con rắn khổng lồ trườn giữa không trung, làm dấy lên từng cơn cuồng phong, như rồng như mãng, đầu lại có hai sừng trắng đen, sau lưng có lông bờm như rồng, phất phới theo làn gió.
Hứa Ứng múa hai ống tay áo phía trước căn lầu, đột nhiên con rắn lao xuống, kiếm khí quanh người càng ngày càng hùng hậu, chỉ trong chớp mắt đã tới gần căn lầu!
Trong lầu, nhị công tử Bùi Cảnh đột nhiên biến ắc, vội vàng đứng dậy, đám công tử khác cũng hấp tấp đứng lên theo, ai nấy dốc toàn bộ tu vi, ra sức ngăn cản!
“Ầm!”
Toàn bộ căn lầu nổ tung, kiếm khí trút xuống, đám người nhao nhao văng ra, ngã xuống dưới nước, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác!
Hứa Ứng cười ha hả, hạ xuống đống phế tích của căn lầu, chỉ thấy bàn vẫn còn, tiệc cũng chưa loạn, thế là bốc thịt lên ăn, ăn ngon miệng lại cầm bình rượu lên uống, cười ha hả nói: “Ta tới nhà ngươi làm khách, ngay cả tể tướng cũng đối đãi khách khí với ta! Ngươi là cái thá gì mà đòi bắt nạt ta?”