Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 200 - Từ Trong Thần Đô Thứ Hai Nhìn Ra 2

Hứa Ứng đuổi theo Quách Tiểu Điệp, dưới chân đột nhiên đạp hụt, hai tai lập tức vang lên tiếng gió vù vù, rơi từ trên không trung xuống. Y đang định phát động Ngự Kiếm quyết, đột nhiên chân giẫm lên thứ gì đó, đã hạ xuống đất.

Mặt đất là do khí hương hỏa tạo thành, giẫm lên có cảm giác mềm mại nhưng giậm không thủng.

Y quan sát bốn phía xung quanh, bên ngoài đang là buổi tối nhưng trong này lại có ánh sáng chói lọi. Khí hương hỏa tạo thành từng con phố dài, điện đài lầu các bảo tháp.

Trên bầu trời, từng vầng mặt trời như minh châu, ánh sáng không hề chói mắt, tô điểm nơi này.

Từng vị thần linh cao tới trăm trượng đứng sừng sững giữa những căn lầu tháp, nghiêm túc trang trọng, sau lưng là khí hương hỏa hùng vĩ nổi bồng bềnh.

Bọn họ là thần thánh được thờ cúng trong Lăng Yên các!

Bọn họ nguy nga, uy phong, tay cầm các loại bảo vật như kim giản, bảo tháp. Có thần linh giữa mi tâm có con mắt thứ ba, lại có thần linh ba đầu, thần linh khác lại có thêm mấy cánh tay, cũng có thần linh đạp trên Thần Long, đạp lên tường vân, hoặc có Long Mãng quấn quanh người

Khí hương hỏa trên người bọn họ cực kỳ hùng hậu, bọn họ là người từng gánh vác lịch sử của một hoàng triều, thần lực mạnh mẽ.

Khí hương hỏa của bọn họ tạo thành một Thần Đô khác, còn rộng lớn hơn cả Thần Đô thật sự, trùng điện với thế giới hiện thực.

Bên cạnh bọn họ còn có từng vị thần linh lớn lớn nhỏ nhỏ, có lẽ là hậu duệ của các đại thế gia, thành tựu kém xa bọn họ, không được vào Lăng Yên các hưởng thụ lễ bái, vì vậy khí hương hỏa không cường thịnh.

Nhưng trong những thần linh lớn lớn nhỏ nhỏ này có rất nhiều người đã luyện thành Kim Thân, hiển nhiên cũng được thờ cúng không ít thời gian.

Hứa Ứng không nhịn được thán phục, thầm nghĩ: “Chẳng trách năm xưa Chí Đạo Đại Thánh xuống âm đình, thiên tử âm đình không thể không đáp ứng hoàng quyền thần quyền thống nhất! Ngoài nắm đấm đủ cứng ra, một nguyên nhân khác là nếu thiên tử âm đình không đáp ứng, hắn sẽ phế bỏ âm đình, xây dựng một thiên đình cõi âm khác.”

Chỉ tiêng Thần Đô thứ hai này thôi đã đủ vốn liếng cho Chí Đạo Đại Thánh thay vua đổi chúa trong âm đình!

“Các vị thánh thần trong Lăng Yên các là nơi quy tụ tinh thần của một triều đại, chẳng trách có thể tạo thành Thần Đô thứ hai!”

Hứa Ứng đi lại trên đường phố của Thần Đô thứ hai, ngước nhìn từng vị thần linh, đột nhiên nói: “Thất gia, thần thánh trong Lăng Yên các đã đạt tới mức đạo tượng, nếu quan sát bọn họ không khéo còn lĩnh ngộ được một bộ thần thông. Phối hợp với bí tàng Nê Hoàn, chưa chắc đã kém hơn Tam Thập Lục Thiên Cương ẩn cảnh công Ngoan Thất Chu gia!”

Ngoan Thất nhìn các vị thần thánh trong Lăng Yên các, nói nhỏ: “Ngài chuông, A Ứng nói thật không?”

Quả chuông nói: “Đương nhiên là thật, chẳng qua cần có đầu óc.”

“Thế thì thôi.”

Đột nhiên có tiếng sấm vang lên, Hứa Ứng nhìn theo tiếng động, đứng ở nơi này còn thấy loáng thoáng thế giới bên ngoài, thậm chí còn chứng kiến cường giả đang giao chiến.

Hai Thần Đô trùng điệp một chỗ, nhưng lại không liên quan tới nhau, chiến đấu ở thế giới khác không cách nào xâm nhập vào thế giới này, không cần lo bị thương.

Nhưng dù sao cũng là hai thế giới, Hứa Ứng chỉ thấy loáng thoáng hình dạng của mấy vị cường giả này chứ không nghe được bọn họ đang nói gì.

“Bóng người này có vẻ quen thuộc.”

Hứa Ứng đi tới trước cửa Quách phủ, nhìn ông lão áo trắng, trong lòng nghi hoặc: “Hình như là ông lão mặt mũi hiền lành đi cũng lão già u sầu lúc ở Vô Vọng sơn.”

Ngoài cửa lớn của Quách phủ, một lão già đầu mang nón che, đội cơn mưa rào đi tới Quách phủ, sấm sét đánh xuống ầm ầm, chiếu sáng chiếc áo tơi.

Lão già kia đang định xông vào Quách phủ, đột nhiên sấm sét cứng lại giữa bầu trời, vô số hạt nước mưa cũng ngừng giữa không trung.

Con ngươi của lão già kia co lại, đẩy nón che lên, chỉ thấy trước cửa Quách phủ có một cái bàn hai cái ghế dựa, một ông lão áo trắng đang ngồi trước bàn, trên bàn có một ván cờ.

Ông lão áo trắng cầm quân trắng, đánh cờ trong mưa.

Nhắc tới cũng lạ, giờ đang là buổi tối, trời còn mưa lớn, nhưng lại có ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người ông lão kia.

Lão già đội nón che đi tới, ngồi đối diện ông lão áo trắng, cầm quân đen, ánh mắt đảo qua ván cờ, thản nhiên nói: “Nghe nói trên đời có cô gái áo đỏ và ông lão áo trắng đánh cờ tại nhân gian, người xem họ đánh cờ thì sau đó về nhà không lầm đường, nhưng chớp mắt đã trăm năm. Mọi người cho rằng hai người này là tiên nhân dạo chơi trên trần gian.”

Lão già đánh một quân xuống, thản nhiên nói: “Nhưng trước đó không lâu, trên Vô Vọng sơn lão hủ đã thấy vị lão tiên nhân này bị một cô gái đem theo quan tài màu đen đánh cho hộc máu.”

Cánh tay cầm cờ của ông lão áo trắng run nhẹ một cái.

Dưới nón che, lão già kia nở nụ cười nói: “Sau đó ta lại nghe được một tin đồn, hai vị tiên nhân dạo chơi trên trần gian, từng bị Chu Tề Vân đánh.”

Quân cờ trong tay ông lão áo trắng bộp một tiếng nổ tung, hóa thành tro bụi.

“Thôi Thực Nguyên, ngươi tưởng ngươi nói ra hai chuyện này là ta sẽ để lộ sơ hở, bị ngươi tranh thủ, đúng không? Thế nhưng ngươi không tìm được bất cứ cơ hội nào để xuất thủ. Ngươi không phải Thanh, cũng không phải Chu Tề Vân.”

Ông lão áo trắng lại vê một quân cờ trắng, thản nhiên nói: “Năm xưa Vương Mãng muốn ăn thịt hắn, ta đập một quân cờ trắng xuống, đại quân mấy chục vạn na sư cũng tan thành mây khói. Người đời sau tưởng trời giáng thiên thạch, nhưng chẳng qua chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của ta mà thôi.”

Ông lão đội nón che biến sắc, tung người lên, lui lại phía sau!

“Ầm!”

Một quân cờ trắng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đập về phía hắn, không cho hắn đường lui.

Lão già đội nón che hét lớn, sau lưng hiện ra Phượng Hoàng đài, chính là ẩn cảnh của lão. Lão điều động tu vi tới cực hạn, nâng bút lên, vẽ Phượng Hoàng trên Phượng Hoàng đài. Hỏa Phượng vỗ cánh bay ra, đón đầu quân cờ đang từ trên trời giáng xuống!

Ông lão áo trắng lại vê một quân khác, sắc mặt âm trầm, tự nhủ: “Lần đó là ta nổi ác niệm, ta muốn xem thử viên thiên thạch của mình đập xuống có thể đập chết hắn hay không! Đập chết hắn, chúng ta cũng được giải thoát... Ta đường đường là luyện khí sĩ, là con cưng của ông trời, rực rỡ chói mắt nhường nào! Ta không muốn bị nhốt trong chuyện này cả đời!”

“Rầm!”

Quân cờ này đập xuống bàn cờ, còn trên bầu trời cũng có quân cờ thứ hai giáng xuống, khiến lão già đội nón che bị đánh tới mức khí tức tán loạn, nón che cũng bị chấn động đến chia năm xẻ bảy!

“Ta cứ đập liên tục như vậy!”

Ông lão áo trắng lộ vẻ tàn nhẫn, ánh mắt lóe lên hung quang, lại đặt quân cờ thứ ba xuống bàn cờ, gương mặt đã trở nên dữ tợn: “Ngươi nói xem? Đại quân mấy chục vạn na sư thậm chí không còn xương cốt, tan thành mây khói! Quân cờ của ta đập lên người hắn, đập trúng gáy của hắn, ngươi có biết không?”

Bình Luận (0)
Comment