Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp đi dạo trong hoàng cung, hiện giờ đang là buổi tối, trong hoàng cung đã hoàn toàn tĩnh lặng. Ngoan Thất chơi cùng Quách Tiểu Điệp, bọn họ như quỷ hồn, chạy vào cung điện dọa mấy tiểu thái giám, lại chạy sang cung điện khác dọa mấy cung nữ.
Ngoan Thất thường quấn quanh cổ thái giám hoặc cung nữ, thì thầm gì đó vào tai họ. Quách Tiểu Điệp thì chạy tới kéo chăn mền, khiến người trong chăn sợ tới mức co quắp run rẩy.
Hứa Ứng không nghịch ngợm cùng bọn họ mà tìm kiếm bốn phía xung quanh, định thăm dò thuật tầm long định vị bí tàng Ngọc Kinh của Lý gia, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy.
Quả chuông bay tới bay lui, thấy dưới mái hiên cũng có một quả chuông, bèn chạy tới va một cái, quả chuông kia phát ra tiếng kêu du dương, chỉ có điều không thể vọng tới Thần Đô thứ hai.
Đêm hôm nay, hoàng cung có quỷ.
Đức Dung cung, Quách Tiểu Điệp thò đầu vào trong nhìn ngó rồi đỏ bừng mặt lùi ra, chặn Ngoan Thất cũng đang định chui vào: “Đừng vào, hoàng đế và phi tần đang ngủ bên trong, mắc cỡ chết đi được.”
Ngoan Thất nghe âm thanh vang lên bên trong, biết là chuyện ngại ngùng cho nên không đi vào.
Bọn họ đi sang Đức Hình cung bên cạnh, Ngoan Thất thầm buồn bực: “Đợi đã, hoàng đế bị lão tổ Quách gia đánh trọng thương, còn đang dưỡng thương ở Đông cung cơ mà? Chẳng lẽ thương thế của hắn bình phục nhanh như vậy à?”
Lúc này Quách Tiểu Điệp lại lùi ra khỏi Đức Hình cung nói: “Cung điện này cũng không vào được. Hoàng đế và phi tần đang ngủ bên trong.”
Ngoan Thất đuổi theo cô, lấy làm khó hiểu; “Vừa rồi đã có một hoàng đế dưỡng thương trong Đông cung, bây giờ lại có hai hoàng đế đang ngủ với phi tần, trong cung có mấy hoàng đế?”
Quách Tiểu Điệp lập tức tỉnh ngộ, trợn tròn hai mắt nhìn Đức Hình cung, la lên thất thanh: “Chẳng lẽ chúng ta gặp quỷ? Nếu không sao lại thấy tới ba hoàng đế?”
Hứa Ứng tìm đến Thanh Hóa điện, trong lòng thầm kinh ngạc, chỉ thấy Bùi Độ ngồi ngay ngắn bất động, động thiên chín tầng rung chuyển sau lưng.
Còn đối diện với hắn là một thiếu niên áo vàng, cũng ngồi ngay ngắn bất động, sau lưng cũng hiện lên động thiên chín tầng, một thân thể Thanh Long khổng lồ xuyên qua cả chín động thiên, hung ác dữ tợn, vuốt rồng nắm lấy hai tòa động thiên của Bùi Độ.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, khí tức phập phồng bất định.
Đột nhiên cả hai người như cảm ứng được Hứa Ứng, đồng thời quay đầu nhìn lại, tuy ở thế giới khác nhau nhưng Hứa Ứng vẫn cảm thấy ánh mắt hai người nhìn về phía mình.
“Tu vi của hai người này thật cao cường!”
Y không dám ở lại, lập tức rời khỏi Thanh Hóa điện, nhưng trong Thanh Hóa điện có tiếng long ngâm vang vọng, không ngờ tiếng long ngâm này lại từ Thần Đô truyền tới Thần Đô thứ hai, vang lên rõ rành rành bên tai y!
Một long trảo khổng lồ đột nhiên xé rách không trung của Thần Đô thứ hai, chộp về phía y!
Trong Thanh Hóa điện, tể tướng Bùi Độ giơ tay ngoắc nhẹ một cái, nói khẽ: “Lý hoàng thúc, sao phải độc ác như vậy?”
Long trảo còn chưa hạ xuống, đột nhiên một luồng lực lượng vô hình nắm nó lại, ngăn giữa không trung.
Trong Thanh Hóa điện, chỉ phút chốc ngắn ngủi mà Bùi Độ và Lý hoàng thúc giao chiến với nhau vài chiêu, mỗi lần Bùi Độ ra tay đều rất nhẹ nhàng nhưng Lý hoàng thúc lại bị chấn động tới mức khí huyết sôi trào, trong lòng thầm kinh hãi.
Hoàng tử Lý Chiếu Lâu chết trong Bùi phủ, Bùi Độ tới hoàng cung thỉnh tội, Lý hoàng thúc biết nhất định là cái chết của Lý Chiếu Lâu có vấn đề, nhưng cũng biết chắc chắn Bùi Độ sẽ xóa trí nhớ của Bùi Cảnh, không lưu lại chút dấu vết nào.
Vì vậy hắn ép Bùi Độ ở lại, hai người ngồi đối diện nhau, Lý hoàng thúc giơ tay nắm lấy hai đại động thiên của Bùi Độ để trừng trị.
Đồng thời, như vậy cũng là ngăn cản Bùi Độ, khiến Bùi Độ không cách nào bảo vệ Hứa Ứng, cho Thánh Thần hoàng đế cơ hội ra tay.
Hắn vốn tưởng mình có thể kiềm chế Bùi Độ, không ngờ lần giao chiến này, hắn đã nắm hai đại động thiên của Bùi Độ, chiếm hết ưu thế, nhưng Bùi Độ vẫn có thể ngăn cản công kích của hắn, đồng thời khiến hắn chịu chấn động tới mức khí huyết sôi trào!
“Nguyên khí của vị tể tướng này đúng là thâm hậu, không khác gì biển cả!” Hắn thầm khâm phục.
“Có tà ma nấp trong Thần Đô thứ hai, thám thính hoàng cung!”
Lý hoàng thúc tuy khâm phục thành tựu tu vi của Bùi Độ nhưng vẫn không hề lưu tình, lạnh lùng nói: “Bản vương bắt tà ma mà Búi tể tướng cũng ngăn cản à?”
Bùi Độ chần chừ một chút, bàn tay thu về ống tay áo.
Lý hoàng thúc không còn áp lực, lập tức phát động na thuật, Chân Long giương vuốt nắm lấy Hứa Ứng!
“Coong!”
Trong Thần Đô thứ hai vang lên chấn động kịch liệt, quả chuông bay ngang tới, nghênh tiếp long trảo, tiếng chuông vang vọng phá tan móng vuốt Thanh Long.
Quả chuông cũng bị chấn động tới mức không thể giữ vững thân hình, đập về phía Hứa Ứng. Hứa Ứng vội vàng giơ hai tay ra chặn vách chuông lại, bị lực lượng khổng lồ đẩy về phía sau.
Y va vào Thanh Hóa điện tới rầm một cái, đâm qua giữa Bùi Độ và Lý hoàng thúc. Trong Thanh Hóa điện như có gió thổi ào ào, giấy bay tán loạn nhưng không thấy bóng người nào! Lý hoàng thúc rên lên một tiếng, nắm lấy tay phải của mình, bàn tay đầy máu, vừa rồi điều khiển Thanh Long giơ vuốt đã bị quả chuông đả thương tay phải.
“Rầm!”
Một bức tường của Thanh Hóa điện bị va sập, lúc này Hứa Ứng mới hóa giải được lực lượng từ quả chuông. Lý hoàng thúc nghi hoặc không thôi: “Tà ma lợi hại vậy sao?”
Hiện giờ hắn không trấn áp Bùi Độ, đứng dậy nắm lấy một nén hương trong lư hương, xoa máu bên tay phải lên lương, tay nắm thành kiếm chỉ đặt lên môi, nhỏ giọng thì thầm.
Hứa Ứng và quả chuông vừa ra khỏi Thanh Hóa điện thì thấy trên bầu trời có khí hương hỏa lượn lờ, hóa thành gương mặt Lý hoàng thúc, thò đầu sang Thần Đô thứ hai, cười lạnh nói: “Ta muốn xem xem các ngươi là ai!”
Hứa Ứng vội vàng lấy một tấm vải che kín mặt, quả chuông cũng kéo một tấm màn che kéo lên người mình, bịt kín mặt chuông...
Một người một chuông vội vàng chạy ra ngoài, lại thấy Quách Tiểu Điệp và Ngoan Thất chạy tới, một người một rắn cũng đang chạy ra ngoài. Trên mặt Quách Tiểu Điệp che một tấm khăn thơm, con rắn thì kiếm đâu được chăn đệm che lên mặt mình nhưng còn không che hết cái trán.
Bọn họ hốt hoảng chạy khỏi hoàng cung, chỉ thấy gương mặt khổng lồ bằng khí hương hỏa của Lý hoàng thúc vẫn đang bay tới bay lui trên không trung, tìm kiếm tung tích bọn họ.
Hắn không phải thần thánh được thờ cúng trong Lăng Yên các, không thể làm cho chân thân giáng lâm trong Thần Đô thứ hai.
Đám người Hứa Ứng né tránh gương mặt khổng lồ, ai nấy thở phào nhẹ nhõm, bỏ khăn che mặt ra nói: “Không thể ở lại đây nữa, về Quách phủ rồi tính!”
Lúc đi qua Nguyên phủ, Quách Tiểu Điệp đột nhiên cười nói: “Không biết bây giờ Vị Ương ca ca đang tắm rửa hay đang ngủ? Để ta xem thử!”
Cô chạy vào Nguyên phủ.
Một lúc lâu sau, Quách Tiểu Điệp hồn bay phách lạc đi từ trong Nguyên phủ ra. Hứa Ứng vẫy tay trước mặt cô, cô cũng không phản ứng lại.
“Vị Ương đang tắm à?” Hứa Ứng hỏi.
Quách Tiểu Điệp nắm lấy Hứa Ứng, khóc lóc thảm thiết.
Trong lòng cô rất loạn, rất đau đớn, trong đầu lại có âm thanh la hét: “Vì sao Vị Ương ca ca lại là con gái?”
Hứa Ứng không biết trong đầu cô đang cực kỳ hỗn loạn, nhẹ nhàng vỗ vai cô, kiếm biết nên an ủi ra sao.