Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 210 - Giết Tới Thạch Phủ 2

Thạch Bắc Hoang thản nhiên nói: “Kính Đường, con không thể khoái ý ân cừu mà phải cạnh tranh với những người này.”

Bên bờ Lạc Thủy, Hứa Ứng thi triển một chiêu Vạn Sơn Tôn Cửu Nghi, ép đám na sư đang đánh tới hộc máu, tiếp đó hét lớn một tiếng: “Ngoan Thất! Ngài chuông”

“Có~~”

Gió rít vù vù, kiếm khí như mây cuốn qua, một con rắn lớn dài trăm trượng toàn thân bao phủ trong kiếm khí bay sát mặt đất, trườn qua không trung, phá tan mọi thứ nó đụng phải!

Chỉ trong chớp mắt, bên bờ Lạc Thủy, máu thịt bay tứ tung, tay đứt chân cụt văng khắp nơi, nhuộm đỏ cả mặt nước!

Hứa Ứng tế con rắn lên, quét ngang con sông, bốn phía trống rỗng.

Một đại na bay tới, mở cả năm động thiên, Hứa Ứng hét dài một tiếng, phát động thiên kiếp từ trên trời giáng xuống, dùng uy lực của thiên kiếp đối phó với thế công của đại na.

Ngoan Thất nhân lúc đại na kia giao chiến với Ngoan Thất, bất ngờ lao lên cắn vào gan bàn tay của đại na một cái.

Đại na kia miệng phun máu tươi, máu thịt toàn thân thối rữa, chẳng bao lâu sau đã mất mạng.

“Hắn lại sử dụng một đòn sát thủ, đây là thông tin mà Thạch gia ta và các thế gia khác dùng mạng người đổi lấy.” Thạch Bắc Hoang đứng sau lưng Thạch Kính Đường, nói nhỏ. “Đừng phụ lòng bọn họ.”

Thạch Kính Đường siết chặt nắm đấm, mắt hổ trợn trừng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hứa Ứng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Hứa Ứng đã vừa đi vừa đánh giết suốt mười dặm dọc con sông, máu nhuộm đỏ khắp nơi.

Thạch Bắc Hoang nói: “Ngươi đã đánh giá được tu vi thực lực của hắn chưa?”

Thạch Kính Đường khẽ gật đầu.

Thạch Bắc Hoang nói: “Bọn Thôi Đông Ly, Chu Hồng Y chắc đã lên đường, ngươi cũng có thể đi được rồi.”

Thạch Kính Đường vui mừng, tung người nhảy xuống căn lầu, hét dài một tiếng, lao thẳng về phía Lạc Thủy.

Lúc này, Hứa Ứng thở phì phò, tuy nguyên khí trong cơ thể không ngừng vận chuyển, nhưng tiêu hao khá lớn, trong lúc nhất thời đã có dấu hiệu kiệt sức.

Y điều động nguyên khí, đột nhiên hét lớn một tiếng, dốc toàn bộ lực lượng phát động kiếm khí đánh vào bí tàng Nê Hoàn. Trong đầu y vang lên một tiếng nổ, tòa động thiên Nê Hoàn thứ hai đã được y miễn cưỡng khai mở.

Hứa Ứng vẫn không ngừng tay, thi triển đạo tượng Vạn Sơn Tôn Cửu Nghi, tấn công Giáng Cung, mở tòa động thiên Yển Nguyệt thứ hai trong Giáng Cung.

Y lại vận hành Thái Nhất đạo dẫn công, nguyên khí lập tức tăng trưởng điên cuồng, thần thức hồn phách thăng hoa, lên tới Khấu Quan kỳ tầng thứ ba.

Hồn phách và thần thức của Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên trên, trên bầu trời thủy hỏa rực rỡ. Y đã tới rất gần cảnh giới thứ ba của luyện khí, Giao Luyện kỳ.

Hứa Ứng cất bước đi thẳng về phía trước, trên mặt sông có một chiếc thuyền hoa chèo tới sau lưng y. Vừa rồi trên bờ sông y giết tới trời long đất lở, đã chết không biết Bỉ Ngạn người, nhưng người trong chiếc thuyền hoa lại như không hề bị ảnh hưởng.

Trong thuyền hoa vẫn có tiếng đàn sáo ca hát, êm ái động lòng người.

Lúc này trong thuyền hoa có một cô gái ôm đàn tì bà trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Hứa yêu vương có muốn thiếp thân tiễn ngài một quãng đường không?”

Hứa Ứng lau vết máu trên mặt, mỉm cười nói: “Được.”

Y nắm tay Trúc Thiền Thiền, tung người nhảy tới, hạ xuống thuyền hoa, khiến cả chiếc thuyền lún xuống đôi chút.

Hứa Ứng đi vào khoang thuyền, chỉ thấy cô gái ôm đàn tỳ bà mặc váy đỏ, tà váy trải dưới đất. Trên giày Hứa Ứng đầy máu, bèn cởi giày đi vào khoang thuyền, ngồi đối diện với cô gái.

“Thiếp thân tên là Chu Hồng Y.”

Đôi mắt mỹ miều cô gái váy đỏ nhấp nháy, nhìn Trúc Thiền Thiền, lại nhìn mặt Hứa Ứng, cười nói: “Mấy hôm nay Hứa yêu vương luôn ở Nguyên gia Quách gia, thiếp thân không thể chào hỏi, xin ngài thứ tội.”

Hứa Ứng nghiêm mặt nói: “Ta vốn định tới chào hỏi các ngươi, tiếc rằng có nhiều chuyện trên người.”

Chu Hồng Y ôm đàn tỳ bà, gương mặt cúi xuống, cười nói: “Thiếp thân có một khúc nhạc tặng người, không biết có người có chịu nghe?”

Hứa Ứng cười ha hả nói: “Cứ đàn đi.”

Chu Hồng Y tấu đàn tỳ bà, từng tiếng đàn êm ái vang tới tai, như có một tấm lưới lớn khóa chặt cơ thể Hứa Ứng, kiềm chế hồn phách của y, phong tỏa y càng ngày càng chặt chẽ.

Trúc Thiền Thiền kinh ngạc, nói như bà cụ non: “Thần thông khóa hồn? Nhóc tỳ, bản lĩnh của ngươi cũng không tệ!”

Chu Hồng Y càng đánh đàn nhanh hơn, cười tủm tỉm nói: “Cám ơn lời khen, lần này ta sẽ lập công đầu.”

Cô cười khanh khách, thân hình xoay tròn, phá tan nóc thuyền hoa rồi nói với giọng điệu nhõng nhẽo: “Hứa yêu vương! Giờ người đã thành vật trong lưới của ta rồi!”

Hứa Ứng ngồi trong khoang thuyền, không hề nhúc nhích.

Chu Hồng Y đột nhiên gảy đàn tỳ bà, quát: “Hồn phách ngươi đâu, mau ra cho ta!”

Hứa Ứng vẫn ngồi lù lù bất động.

Chu Hồng Y thầm hoảng loạn, đang định gọi lần nữa, đột nhiên Thạch Kính Đường đâm từ bên mé tới, đánh úp sau lưng Chu Hồng Y, giơ tay chụp vào Hứa Ứng quát: “Thịt trường sinh về tay Thạch gia ta!”

Hứa Ứng giơ tay lên nghênh tiếp bàn tay của hắn. Ngay khoảnh khắc bàn tay hai người va chạm, Thạch Kính Đường lập tức hộc máu, chỉ cảm thấy pháp lực toàn thân bị áp đảo hoàn toàn!

Hắn ngã ngược ra, rơi thẳng lên bờ.

Hứa Ứng đứng dậy nói: “Đàn hay lắm, gảy tiếp, ta đi giết người!”

Chu Hồng Y đùng dây đàn vô hình trói chặt hồn phách Hứa Ứng, nhưng có làm thế nào cũng không kéo nổi hồn phách y, lại thấy Hứa Ứng tung người nhảy lên trên bờ, cô cũng bị kéo theo, không kiềm chế được bay thẳng về phía bờ sông.

Chu Hồng Y nghiến răng, năm ngón tay xoay dây đàn như bay, định chấn văng hồn phách của y ra.

Hứa Ứng sải bước đi về phía Thạch Kính Đường, sắc mặt lạnh lùng, cầm một hồ lô màu đỏ ném xuống dưới chân Thạch Kính Đường: “Đây là hồ lô thu hồn cho lão tổ tông nhà ngươi luyện công đúng không?”

“Làm sao ngươi biết?”

Thạch Kính Đường biến sắc.

Hắn đột nhiên hiểu ra, vội vàng quay người bỏ chạy về phía thân phận.

Hứa Ứng đổi hướng, không tới Thần Đô mà đuổi theo Thạch Kính Đường không nhanh không chậm.

Chu Hồng Y lảo đảo, thân hình cũng không kiềm chế được phải theo hắn, nghiến răng đánh đàn tiếp.

Trúc Thiền Thiền đi theo sau lưng Hứa Ứng, cười hì hì nói: “Ngươi ném đàn tì bà đi là được mà?”

Chu Hồng Y không nỡ vứt bỏ dị bảo này, thân hình lơ lửng, cắn răng đánh đàn.

Hứa Ứng đi theo Thạch Kính Đường tới thân phận. Thạch Kính Đường hốt hoảng chạy vào trong phủ, sắc mặt kinh hãi la lớn: “Trưởng lão trưởng lão! Hắn chính là người đốt cháy lão tổ tông!”

Hứa Ứng đứng bên ngoài phủ, tháo rìu đá bên hông ra, điều động toàn bộ nguyên khí tập trung vào trong rìu.

Trong tiếng tỳ bà, rìu đá lóe lên huyết quang ngập rời.

Sau lưng Hứa Ứng lập tức hiện lên biển máu cuồn cuộn, trong biển máu có vô số xương cốt cự thủ viễn cổ và thần ma khổng lồ, tất cả đồng loạt đứng dậy gầm thét.

Hứa Ứng vung rìu chém xuống, cửa lớn của Thôi phủ lập tức chia năm xẻ bảy, biển máu cuồn cuộn đổ xuống, chém vào sâu trong thân phận, những hơi biển máu đi qua phòng ốc đều sụp đổ.

Trong phủ quang đỏ máu đó, một loạt na sư Thạch gia bị giết chết, không kịp chạy khỏi phạm vi bao phủ của tuyệt thế hung binh này.

Trúc Thiền Thiền dương dương đắc ý, nói với Chu Hồng Y đang lơ lửng trên bầu trời, vẫn không ngừng đánh đàn: “Lưỡi búa kia vốn bị hư hại, ta đấm hai quyền là sửa được nó đấy. Ta có lợi hại không?”

Chu Hồng Y nói: “Ngươi là ai?”

“Ta hả? Ta là người chế tạo pháp bảo cho Chu Thiên tử.”

Trúc Thiền Thiền cười ha hả nói: “Chu Thiên tử dùng pháp bảo của ta phạt Thương phong Thần!”

Nhưng ngay lúc này, trong Thạch phủ vang lên tiếng rống giận, từng động thiên hiển hiện, lên tới tám tòa, chính là trưởng lão của Thạch gia Thạch Bắc Hoang ra tay, định giết chết Hứa Ứng.

Hứa Ứng vận khí huyết, tế Thuần Dương dị hỏa lên, thổi một cái, ánh lửa hừng hực, bao phủ toàn bộ trưởng lão Thạch gia Thạch Bắc Hoang.

“Trạng thái của A Ứng có vẻ không đúng!” Quả chuông thầm nghĩ trong lòng.

Dị hỏa hừng hực đốt cháy Thạch Bắc Hoang. Vị trưởng lão Thạch gia này có tu vi gần với lão tổ Thạch gia Thạch Mạt Lặc nhưng bây giờ chỉ thấy kinh hãi bằng chết. Có điều hắn vẫn hung hăng lao tới, lạnh lùng nói: “Bất luận ngươi là quái vật gì, ngươi cũng phải chết!”

"Quái vật?"

Hứa Ứng giọng nói hờ hững, cong ngón tay búng một cái, quả chuông không kiềm chế xoay tròn vù vù, bay khỏi mi tâm y.

“Ngươi không biết trong trạng thái quái vật, ta đáng sợ tới mức nào!”

Hứa Ứng cầm quai chuông, rung mạnh. Thạch Bắc Hoang bị tiếng chuông chấn tan thành tro bụi, sau đó lại bị dị hỏa thiêu đốt sạch sẽ.

Quả chuông rùng mình, nó phát hiện giờ phút này mình phát huy được toàn bộ uy lực.

Tuy nó cũng vận dụng năng lực, nhưng có một lực lượng từ bên ngoài ập tới, xâm nhập cơ thể nó, phóng thích uy lực của nó.

“Chẳng lẽ trí nhớ mà Mạnh Bà thang phong ấn đã bắt đầu thức tỉnh?”

Bên ngoài Thần Đô, lão già u sầu, ông lão áo trắng và cô gái áo đỏ đứng từ xa quan sát cảnh tượng này. Ba người cùng thở dài, ông lão áo trắng không ngừng quan sát tờ giấy vàng trong tay, thầm nhủ: “Không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi!”

Đột nhiên trên giấy vàng xuất hiện từng văn tự, từ phải qua trái.

“Thiên Thần điện, lấy phù văn Trấn Ma, gia cố phong ấn. Khâm thử.”

Bình Luận (0)
Comment