“Nơi này ứng với hai chân của Thạch Mạt Lặc, chúng ta đang đi dọc theo chân trái của hắn xuống phía dưới!”
Hứa Ứng quan sát bốn phải xung quanh, nói với Ngoan Thất và quả chuông. “Lúc trước ta cũng không để ý, hóa ra trong khu vực Hi Di còn có nơi như vậy.”
Hắn đi tiếp xuống, cuối cùng tới nơi sâu nhất trong khu vực Hi Di, dừng bước trước địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của Thạch Mạt Lặc.
Đó là một biển u minh, trong biển có lá sen, lớn cỡ vài mẫu, lơ lửng trên mặt biển. Chính giữa là một đóa hoa sen, cánh hoa màu trắng, chóp hoa màu hồng, hoa sen đã nở rộ. Thạch Mạt Lặc ngồi trong hoa sen, có vẻ cực kỳ nghiêm túc trang trọng.
Hứa Ứng nắm lấy Trúc Thiền Thiền bay thẳng tới, quả chuông căng thẳng coong một tiếng, thả tường ánh sáng ra bảo vệ mọi người.
“Ngài chuông, không cần.” Hứa Ứng hạ xuống hoa sen, nhìn Thạch Mạt Lặc nói.
Quả chuông vẫn chưa chịu giải trừ vách chuông, Trúc Thiền Thiền đi tới quan sát Thạch Mạt Lặc, hóa ra Thạch Mạt Lặc chỉ còn lại bộ da, ngồi ngay ngắn tại đó, như vẫn còn sống
Sau ót của hắn bị người ta cắt mở, kéo từ sau đầu tới cổ rồi tiếp tục xuống dưới, đến tận chỗ xương cụt.
Cứ như hắn không khoác lớp da người, xương cốt máu thịt trần truồng chạy ra, để bộ da ở lại nơi này!
Trước cảnh tượng đó, ngay cả Trúc Thiền Thiền không sợ trời không sợ đất cũng thấy kinh hãi quá mức, vội vàng trốn sau lưng Hứa Ứng.
Quả chuông vẫn không giải trừ vách chuông, trầm giọng nói: “A Ứng, nếu có người đi vào đây ăn thịt lão tổ Thạch gia, có lẽ hắn vẫn đang ở đây!”
Hứa Ứng, Ngoan Thất và Trúc Thiền Thiền trong lòng nghiêm nghị, vội vàng quan sát bốn phía xung quanh. Trúc Thiền Thiền thầm nhủ: “Hình như thế đạo hiện giờ còn khủng khiếp hơn thời của ta!”
Biển u minh vẫn lặng lẽ không một gợn sóng, cứ như một tấm gương sáng.
Nửa ngày sau vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Hứa Ứng thở phào nhẹ nhõm nói: “Kẻ ăn thịt lão tổ Thạch gia đã bỏ đi rồi. Nơi này không nên ở lại lâu, mau rời khỏi!”
Y phát động Ngự Kiếm quyết, bế Trúc Thiền Thiền bay lên trên.
Quả chuông cũng không dám chậm trễ, vừa bay vừa thả bức tường ánh sáng ra bao phủ mọi người.
Hứa Ứng bay lên trên cao, trong lúc lơ đãng nhìn xuống lại thấy trên biển u minh không một gợn sóng bỗng có một gương mặt mỉm cười lơ lửng.
Gương mặt đó chiếm cứ toàn bộ mặt biển u minh, lẳng lặng nhìn y.
Trong lòng Hứa Ứng bỗng có một luồng khí lạnh nổi lên, không khỏi rùng mình, lại thấy gương mặt kia chậm rãi chìm xuống, từ từ biến mất trong biển u minh!
Quả chuông bay ra khỏi khu vực Hi Di của Thạch Mạt Lặc, bấy giờ mới giải trừ bức tường ánh sáng, nhanh chóng thu nhỏ, chui vào trong đầu Hứa Ứng, thầm nghĩ: “A Ứng càng ngày càng kỳ quái, không biết trí nhớ của hắn thức tỉnh là tốt hay xấu nữa.”
Hứa Ứng đi lại trong phế tích của Thạch phủ, đột nhiên tóm lấy một na sư đang bị thương của Thạch gia, hỏi: “Thạch Kính Đường đâu?”
Na sư kia trả lời: “Thiếu chủ chạy trốn, không rõ tung tích.”
Hứa Ứng vứt hắn xuống, quan sát bốn phía nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Thạch Kính Đường.
Thạch Kính Đường phụ trách thu thập quỷ hồn, cung cấp cho Thạch Mạt Lặc tu luyện ma công, đám na sư thu hồn ở ngoài thành chính là thuộc hạ của hắn. Thạch Mạt Lặc mở bí tàng Dũng Tuyền, tu luyện tới cảnh giới ngày hôm nay, có thể nói công lao của Thạch Kính Đường cũng không nhỏ.
“Nếu để hắn chạy trốn, tương lai cũng tu luyện ma công của Thạch Mạt Lặc, không biết sẽ gieo rắc tai họa cho bao nhiêu người!” Hứa Ứng đi ra khỏi Thạch phủ, cau mày nói.
Ngoan Thất nói: “A Ứng, đừng lo, lão tổ Thạch gia đã chết! Đại thế gia Thạch gia cũng theo đó suy sụp, các đại thế gia khác là lũ kền kền ăn thịt thối, ngửi thấy mùi thi thể là sẽ ùa tới ngay, không khéo còn nuốt trọn cả xương. Nếu Thạch Kính Đường không đi, chắc chắn sẽ bị các đại thế gia ăn thịt rồi dọn dẹp sạch sẽ!’
Quả chuông nói: “Thất gia nói không sai, kết cục của Chu gia chính là minh chứng rõ nhất, có thể tưởng tượng được Thạch gia sẽ ra sao! Ngươi không cần lo chuyện Thạch Kính Đường chạy trốn.”
Bên ngoài Thần Đô, ông lão áo trắng đứng từ xa nhìn thấy Thạch Kính Đường hốt hoảng chạy khỏi Thần Đô, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhặt một quân cờ lên, hạ giọng nói: “Hiện tại Thần triều đã xuất hiện dấu hiệu suy vong, hoàng quyền lung lay sắp đổ, tướng tinh xâm chiếm Tử Vi. Thạch Kính Đường này là một trong những tướng tinh xâm chiếm Tử Vi trong thiên tượng, tương lai có khí số trở thành hoàng đế!”
Ông lão nở nụ cười, ngắm nghĩa quân cờ nói: “Thiên ý khó trái, Thạch Kính Đường nên có kiếp nạn, nhưng kiếp nạn này đã qua, hắn chạy trốn ra bên ngoài, thời vận thay đổi ở nơi nào đó, sau này cắt cứ Thần Châu, xây dựng được bá nghiệp của bản thân!”
Ông lão mới nói đến đây, đột nhiên thấy trong Thần Đô thành có một luồng kiếm quang sáng như tuyết bay lên trời, dừng lại giữa không trung rồi đột nhiên đổi hướng, lao nhanh ra ngoài thành!
Phương hướng của luồng kiếm quang đó chính là hướng Thạch Kính Đường chạy trốn.
Ông lão áo trắng ngơ ngác, quân cờ trong tay bộp một tiếng nổ tung.
Cùng lúc đó, luồng kiếm quang kia nhanh chóng lao tới, từ trên trời giáng xuống, đâm thẳng về phía Thạch Kính Đường!
“Ầm!”
Nơi kiếm quang giáng xuống, kiếm uy khủng khiếp bùng nổ, vô số luồng kiếm khí bắn ra vù vù, phá hủy toàn bộ núi rừng trong phạm vi gần một mẫu!
Bàn tay đang giơ lên của ông lão áo trắng run rẩy, vuốt chòm râu bạc phơ, nhưng lại bất cẩn nhổ luôn mấy sợi râu trắng.
“Cát nhân tự có thiên tướng, cát nhân tự có thiên tướng!”
Trong lòng ông lão hoảng loạn, miệng lẩm bẩm: “Thạch Kính Đường vốn là thiên tuyển, thiếu niên đã có đại khí vận, chắc chắn sẽ không chết ở đây! Chắc chắn sẽ không...”
Ông lão nhìn thấy trong khu vực rừng núi đã biến thành bột phấn, một thiếu niên máu me khắp người lao ra khỏi bụi bặm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Quả nhiên Thạch Kính Đường vẫn là tướng tinh tương lai, có hy vọng xưng đế!”
“Viu! Viu! Viu! Viu!”
Trên bầu trời lại có càng nhiều kiếm khí rực rỡ bay ta, mỗi luồng to như xà nhà, từ trong Thần Đô bay ra, ầm ầm đâm vào thân thể Thạch Kính Đường giữa ánh mắt quan sát của ông lão.
Rừng núi kia cũng bị kiếm khí cuồng bạo bao phủ, san bằng mọi thứ.
Lần này, Thạch Kính Đường không thể chạy ra được.
Ông lão áo trắng rên lên một tiếng, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi. Một đại tướng tinh liên quan tới sự kiện tương lai, còn chưa trưởng thành mà đã vẫn lạc!
“Vi phạm thiên điều!”
Ông lão áo trắng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong lòng hò hét: “Mau mau giáng kiếp! Mau đánh chết hắn đi! Chẳng lẽ đám Thiên thần các ngươi lại lười biếng đấy à? Hắn vi phạm thiên điều đấy!”
Nhưng trên bầu trời gió cuốn mây bay, không có chút dấu hiệu nào là trời cao sẽ giáng kiếp.
Ông lão áo trắng giận không nhịn nổi, la lối: “Không giáng kiếp đúng không? Không ai quản đúng không? Không ai quản, thế thì ta mặc kệ !”
Tuy nói vậy, ông lão vẫn chăm chú quan sát Hứa Ứng, chỉ e Hứa Ứng chạy khỏi tầm mắt của mình.
Hứa Ứng đã dùng hết chút nguyên khí cuối cùng của mình, ngự kiếm giết người từ xa ngàn dặm. Giờ xác nhận Thạch Kính Đường đã chết y mới thở phào một tiếng, nói với quả chuông và Ngoan Thất: “Ngự kiếm lấy thủ cấp từ cách xa ngàn dặm thì giờ ta còn chưa làm được, nhưng trăm dặm thì cũng tạm được. Nhổ cỏ tận gốc, giết hắn rồi, ta có thể kê cao gối không còn nỗi lo.”
Quả chuông nói: “A Ứng, ngươi có chắc là hắn đã chết rồi không?”
Hứa Ứng đi ra ngoài thành nói:
“Ngài chuông nói đúng lắm, chúng ta tới xem thi thể, đâm thêm một kiếm.”
Ngoan Thất khẽ nói “A Ứng vẫn cẩn thận như trước, thói quen này không tệ.”
Trúc Thiền Thiền ngơ ngác, vội vàng chạy theo bọn họ, thầm nghĩ: “Mấy người hộ đạo của ta, hình như không phải người lương thiện... có điều, ta cũng không phải!”