Bốn câu hỏi mà Bắc Thần Tử chỉ trả lời không biết. Hứa Ứng thầm tức giận, phất tay áo nói: “Tiền bối cái gì cũng không biết, còn cần tiền bối để làm gì? Câu sau nếu tiền bối cũng không biết, vậy mời tiền bối đi xuống!”
Bắc Thần Tử lộ vẻ khó xử, thầm nghĩ: “Mấy câu hỏi của ngươi có cái ta không biết, có cái biết nhưng không thể nói, ta cũng có cách nào đâu!”
Hứa Ứng dò hỏi: “Bây giờ Phượng Tiên Nhi đang ở đâu, chắc tiền bối phải biết chứ?”
Bắc Thần Tử đang định trả lời không biết nhưng nghĩ tới vừa rồi Hứa Ứng đã nổi giận, lại lo y chạy tán loạn khắp nơi, thầm nghĩ: “Để hắn đi tìm con Phượng Hoàng ngốc kia là không cần lo hắn đi tứ lung tung nữa, đợi đến lúc phù văn Trấn Ma đến, mọi việc tốt lành, lại có thể yên bình nhiều năm!”
Ông lão cười ha hả nói: “Hứa yêu vương đúng là nóng nảy, như vậy không tốt đâu. Nhưng cũng may ta biết mấy chỗ có cây Ngô Đồng, có thể Phượng Hoàng sẽ thích. Không chừng tới mấy nơi đó có thể tìm thấy Phượng Tiên Nhi.”
Hứa Ứng đổi giận thành vui, nhận lỗi với ông lão: “Vừa rồi tâm trạng của vãn bối không được tốt, xin được tạ lỗi với tiền bối, mong tiền bối thông cảm!”
Bắc Thần Tử nói: “Ngươi đâu có sai!”
Nói tới đây ông lão lại giật mình, thầm nghĩ: “Đợi đã! Hắn hỏi ta, ta không đáp, hắn lại nổi giận, ta mạo hiểm tính mạng trả lời, hắn vui vẻ nhận lỗi với ta, ta nói hắn không sai. Hả...”
Ông lão rùng mình: “Ta làm sao thế này?”
Bắc Thần Tử thầm hối hận, xốc lại tinh thần nói: “Các ngươi tới Tung Sơn chắc cũng không tìm thấy Phượng Tiên Nhi đâu. Kinh Thi có nói, Phượng Hoàng rực rỡ, đậu trên chỗ cao; như cây Ngô Đồng, tại ánh triều dương. Nơi Phượng Hoàng chịu đậu thì cây Ngô Đồng phải là thần thụ, thần thụ như vậy phải trồng trên điểm cao nhất, mỗi khi mặt trời lên có thể đón ánh nắng đầu tiên!”
Được ông lão giải thích như vậy, Hứa Ứng lập tức hiểu ra. Cây Ngô Đồng trên Cửu Nghi sơn vốn mọc trên đỉnh núi, cao hơn núi non xung quanh nhiều, vì vậy mới thu hút Phượng Tiên Nhi tới đậu.
Bắc Thần Tử nói: “Phượng Hoàng giỏi về thức tỉnh huyết mạch thần điểu viễn cổ, dưới chỗ Phượng đậu tất có dị điểu. Chúng ta chỉ cần tập trung vào hai điểm này là biết nơi đó có Phượng Hoàng hay không.”
Hứa Ứng cảm tạ chân thành: “Nếu không có tiền bối chỉ điểm, chắc chúng ta phải đi vòng vèo không biết bao nhiêu chặng.”
Bắc Thần Tử nói: “Hứa yêu vương, vì sao các ngươi vội vàng tìm kiếm Phượng Tiên Nhi như vậy?”
Hứa Ứng chép miệng nhìn sang Trúc Thiền Thiền: “Chẳng phải để bảo vệ cô ấy hay sao?”
Bắc Thần Tử nhìn sang phía Trúc Thiền Thiền, lấy làm khó hiểu: “Bảo vệ cô ấy? Bảo vệ nha đầu này làm gì? Nha đầu này thơm quá đi mất!”
Ông lão không để ý nói, mỉm cười nói: “Bảo vệ cô ấy thì cần gì Phượng Hoàng? Có lão hủ ở đây, bảo vệ cô bé này chẳng dễ như trở bàn tay? Nếu Hứa yêu vương tin tưởng lão hủ, hay là cứ tới Tung Sơn. Chúng ta ở lại Tung Sơn vài ngày, gặp kẻ thù của nha đầu này.”
Trúc Thiền Thiền đang luyện hóa tiên dược trong cơ thể, nói với Hứa Ứng: “Ta bị để mắt tới rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm nơi tránh né!”
Hứa Ứng chần chừ một chút, nói với Bắc Thần Tử: “Thế thì sau khi đến Tung Sơn phải nhờ tiền bối giúp đỡ, chống lại cường địch.”
“Dễ thôi, dễ thôi.”
Bắc Thần Tử miệng đáp ứng, lòng thầm nghĩ: “Nếu bọn chúng cứ chạy lung tung tìm kiếm Phượng Hoàng, chỉ e hai vị đạo hữu đi tìm thôi cũng tốn công tốn sức, không biết sẽ kéo dài tới khi nào mới có thể dán phong ấn Trấn Ma lên người hắn. Ở lại Tung Sơn, hai vị đạo hữu tới tìm cũng dễ dàng hơn.”
Tung Sơn vốn không xa, Ngoan Thất lại trườn với tốc độ cực nhanh, trời còn chưa tối đã đến chân núi Tung Sơn.
Tung Sơn hiện giờ cực kỳ nguy hiểm, trở nên nguy nga hùng vĩ. Ngọn núi này đã khác hẳn khi xưa, lúc trước có bảy mươi hai đỉnh núi, bây giờ bảy mươi hai đỉnh núi từ dưới lòng đất nhô lên, bên dưới lại mọc ra nhiều đỉnh núi nữa!
Số lượng núi non phải lên tới hàng ngàn, kết hợp cùng bảy mươi hai ngọn núi trước đây, cùng đứng trên một ngọn núi khổng lồ.
Ngọn núi đó cổ xưa hùng vĩ, vách núi cao chót vót, khó mà leo lên.
Mây mù trắng xóa lơ lửng những ngọn núi, lại có sông lớn đổ xuống cuồn cuộn từ trong núi, đi tới rìa ngọn núi là đổ xuống ào ào, tạo thành một thác nước vạn trượng, cảnh tượng cực kỳ tráng lệ.
Khi bọn Hứa Ứng đi tới nơi này, trời chiều đang ngả đằng tây, ánh chiều tà như treo giữa thác nước và khe núi, khiến ngọn núi hùng tráng khó tả.
Trong núi còn có tiên khí mịt mờ, có lẽ là vị trí động thiên phúc địa mà Bùi Độ đã nói.
“Chúng ta lên đỉnh cao nhất, xem trong phạm vi ngàn dặm có cây Ngô Đồng hay không?” Hứa Ứng đề nghị.
Bắc Thần Tử lập tức đáp ứng, thầm nghĩ: “Lên lên cao càng tốt, dễ để lại tín hiệu cho hai vị đạo hữu, để bọn họ nhanh chóng tìm tới.”
Hứa Ứng nói: “Thất gia, làm phiền ngươi.”
Ngoan Thất cười nói: “Dưỡng kiếm ngàn ngày, dùng trong chốc lát! Bây giờ là lúc ta tăng cường thể diện!”
Y điều động khí huyết, kiếm khí lập tức bay lượn quanh người, con rắn khổng lồ dài hai mươi trượng ngự kiếm khí, nằm trên phong lôi, bay lên đỉnh núi cao ngất trời của Tung Sơn!
Bắc Thần Tử trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ: “Con rắn khổng lồ này không chỉ thức tỉnh huyết mạch, còn là luyện khí sĩ na khí đồng tu. Nếu hắn tu luyện tới Phi Thăng kỳ, còn ai là đối thủ của hắn?”
“Cũng may là không thông minh lắm.” Ông lão thầm nhủ.
Khi lên tới Kim đỉnh Tung Sơn, chỉ thấy mặt trời xuống núi nhưng Kim đỉnh vẫn còn sáng tỏ, có ánh mặt trời chiếu tới nơi này.
Trúc Thiền Thiền tâm thần bất định, nói nhỏ: “A Ứng, Thiên ma sắp tới, e là chỉ trong đêm nay.”
Hứa Ứng an ủi: “Có Bắc Thần Tử ở đây, ngươi cứ yên tâm đi.”
Trúc Thiền Thiền vẫn hơi bất an.
Hứa Ứng nói với Bắc Thần Tử: “Tối nay kẻ địch sẽ tới, thực lực cực kỳ cao cường, mong tiền bối giúp đỡ.”
Bắc Thần Tử nói: “Cứ để hắn tới. Sẽ cho hắn có mạng đến mà không có mạng về!”
Hứa Ứng yên lòng hỏi thần thông: “Thiên ma sẽ tìm tới ra sao?”
Trúc Thiền Thiền nói: “Thiên ma giỏi về đoạt xá, bản thân cũng cực kỳ mạnh mẽ. Nếu đoạt xá cường giả thì thực lực càng mạnh.”
Hứa Ứng hoàn toàn yên tâm, cười nói: “Trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đây ngoài chúng ta ra thì chẳng có ai cho hắn đoạt xá. Huống chi có ngài chuông ở đây, Thiên ma đừng hòng đoạt xá ai.”
Trúc Thiền Thiền nói: “Chỉ hy vọng như vậy.”
Tung Sơn, phạm vi ba ngàn dặm, trong núi có tiên quang mờ mịt, bao phủ một động thiên. Động thiên này còn rộng lớn hơn cả Cửu Nghi, nghe đồn có tiên nhân phi thăng ở đây, lưu lại một địa điểm phi thăng.
Lúc này màn đêm buông xuống, na sư, con cháu và các trưởng lão còn lại của các thế gia như Bùi gia, Thôi gia, Lý gia đều tập trung trong động thiên này khai quật, mong tìm được kho báu của tiên nhân thượng cổ.
Các đại thế gia tự biết không thể độc chiếm động thiên phúc địa này, cho nên đồng thời khai quật, làm kẻ trộm mộ.
Mấy ngày gần đây, bọn họ thương vong vô số nhưng cũng lấy được không ít bảo vật.
“Đào được! Đào được rồi!”
Đột nhiên trong động thiên vang lên tiếng hò hét hưng phấn, có na sư vui mừng hớn hở thông báo với trưởng lão, nói: “Chúng ta đào được một bộ tiên thi!”
Trưởng lão vừa mừng vừa sợ.