Bắc Thần Tử nghe âm thanh này, da đầu không khỏi tê dại, toàn thân run rẩy nhưng vẫn cố giả bộ trấn định, lớn tiếng hô: “Hứa Ứng! Bây giờ đang là lúc sinh tử tồn vong của ngươi, nếu ngươi không ứng phó được, ngay cả chúng ta cũng phải chết ở nơi này!”
Ông lão chưa từng gặp Hứa Ứng lúc mở phong ấn, cũng không biết sau khi mở phong ấn sẽ có hậu quả đáng sợ ra sao.
Bắc Thần Tử chỉ là làm tiếp việc của người tiền nhiệm.
Trước ông lão này còn có một nhóm luyện khí sĩ cũng phụ trách công việc tương tự, nhưng những luyện khí sĩ đó đã quá già, không thể tiếp tục duy trì phong ấn, trong một lần bố trí cho Hứa Ứng, bọn họ gây ra sơ sót.
Sau khi những luyện khí sĩ này thăng chức, chuyện này rơi xuống đầu ba người Bắc Thần Tử.
Bắc Thần Tử từng nghe một số truyền thuyết liên quan tới Hứa Ứng, cũng biết chuyện duy trì phong ấn Hứa Ứng cực kỳ quan trọng, nhưng thời điểm sống chết trước mắt, hắn không thể không tạm thời mở phong ấn một chút!
Ông lão cố trấn định, thầm nghĩ: “Nhưng cũng may ta không mở toàn bộ phong ấn, phù văn phong ấn vẫn còn đó, hương hỏa vẫn còn đó. Sau khi hắn giết Thiên ma, ta có thể tiếp tục dâng hương hỏa, vẫn có thể biến hắn thành đứa bé ngoan!”
“Ngươi dám ư?”
Hứa Ứng cười ha hả, đột nhiên sau lưng hiện lên cảnh tượng khu vực Hi Di, Ngũ Nhạc tiên sơn, Hắc Thiết Huyền Quan, Thanh Đồng Huyền Quan, Ngọc Kinh Tiên Quan, Thập Nhị Trọng Lâu, Dao Trì, Thần Kiều, Hỗn Độn Hải, Hoàng Đình, Giáng Cung, Ngọc Trì, Ngọc Kinh, Thiên Hà, Thiên Sơn, thậm chí Dũng Tuyền, tất cả đều từ từ hiện ra!”
“Bắc Thần, ngươi dám ư!”
Hồn phách của y đứng sừng sững trên tầng thứ ba Khấu Quan kỳ, trong khu vực Hi Di chỉ có một luồng kiếm khí như cầu vồng, dị tượng Thập Vạn Đại Sơn Tôn Cửu Nghi và một áng mây thiên kiếp.
Đây là đạo tượng mà Hứa Ứng lĩnh ngộ được.
Tu vi cảnh giới của y vẫn là Khấu Quan kỳ tầng thứ ba, không hề thay đổi.
Cảnh giới na pháp của y vẫn chỉ là hai đại bí tàng Nê Hoàn Giáng Cung lần lượt mở ra hai tầng động thiên, bí tàng Hoàng Đình mở được một tầng động thiên.
Cảnh giới na sư của y cũng không hề thay đổi.
Bắc Thần Tử thấy cảnh này, trong lòng phát lạnh: “Sau khi mở phong ấn, tu vi của hắn không được mở theo, lần này toi rồi!”
Ông lão vốn tưởng mở phong ấn cho Hứa Ứng cũng là mở một phần tu vi, không ngờ cảnh giới của Hứa Ứng vẫn là Khấu Quan kỳ tầng thứ ba, không hề tăng trưởng.
Ngoan Thất, quả chuông cũng thấy trong lòng phát lạnh. Bọn họ cứ tưởng chỉ cần Bắc Thần Tử giải phong ấn cho Hứa Ứng là có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng lại quên mất tu vi của Hứa Ứng.
Thiên ma chiếm cứ tiên thi, tương đương với tiên nhân tại trần thế, Hứa Ứng mới Khấu Quan kỳ, làm sao chiến thắng kẻ địch cường đại như vậy?
“Ầm!”
Tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, một tia sét khổng lồ giáng xuống từ không trung, bổ lên người Hứa Ứng, sấm sét rực rỡ lóe lên, chiếu sáng sau lưng Hứa Ứng.
Trong một chớp mắt ngắn ngủi, mọi người thấy trong khu vực Hi Di mênh mông vô ngần của Hứa Ứng hiện ra rất nhiều cái bóng khổng lồ, tới khi tia sét thứ hai đánh lên đầu Hứa Ứng, ánh sáng rực rỡ lại chiếu sáng những cái bóng kia, bọn họ mới thấy được, những cái bóng đó là đủ loại hình tượng của đại đạo không thể tưởng tượng nổi!
Có đỉnh núi bằng đồng xanh, có vực sâu mai táng đại đạo, có gốc đại thụ bao phủ sao trời, có thú khổng lồ há miệng nuốt cả trời xanh, có tinh vân đang tạo ra ánh sao...
Đủ loại đạo tượng khủng khiếp, khiến người ta hoảng loạn.
Mà nương theo từng tia sét giáng xuống, những đạo tượng này càng ngày càng rõ ràng, dần dần từ hư hóa thực, cứ như sẽ từ tồn tưởng hóa thành chân thực!
Cho dù người trẻ tuổi mặc áo lông chim là Thiên ma, hắn vẫn không nhịn được cảm thấy sợ hãi, vội vàng lao tới, định giết chết nuốt chửng Hứa Ứng trước khi đạo tượng sau lưng y hóa thành chân thực!
“Viu~~”
Rìu đá bên hông Hứa Ứng bay lên, chém thẳng về phía kẻ địch. Thân hình của người trẻ tuổi mặc áo lông chim lắc một cái, đột nhiên trước sau trái phải xuất hiện vô số người trẻ tuổi mặc áo lông chim, đồng thời lao tới, mỗi kẻ đều xuất thủ ngăn cản rìu đá!
Nhưng rìu đá cũng lắc nhẹ một cái, xuất hiện vô số ảo ảnh rìu đá, ngay khoảnh khắc sau cánh tay phải của người trẻ tuổi mặc áo lông chim đã bị chém đứt, phủ quang lấp lóe, lại chém lên trán người trẻ tuổi mặc áo lông chim!
Tất cả hư ảnh rìu đá và người trẻ tuổi mặc áo lông chim biến mất, chỉ còn lại một, trên trán người trẻ tuổi mặc áo lông chim vẫn còn ghim lưỡi rìu đá.
Bắc Thần Tử, quả chuông và Trúc Thiền Thiền đều kinh ngạc không thôi. Rõ ràng tu vi của Hứa Ứng vẫn là Khấu Quan kỳ tầng thứ ba, nhưng chiêu phủ pháp này quá tinh diệu, bất luận Thiên ma né tránh ra sao cũng không được!
Y chi triển một rìu tới mức quá thần kỳ, chém lên thân thể tiên nhân mà như đầu bếp róc thịt trâu, đột phá vào sơ hở, tránh chỗ mạnh của tiên thi, chỉ nhắm vào nhược điểm, men theo sơ hở của nó trực tiếp cắt đứt mọi phòng ngự!
Có điều, mô tả thì đơn giản nhưng ai có thể tìm thấy sơ hở của tiên thi và Thiên ma?
Rìu đá này chém sâu vào đầu người trẻ tuổi mặc áo lông chim, khuấy động sát khí và sát ý, đánh thẳng vào đầu óc và ý thức của Thiên ma, khiến thân thể hắn chấn động kịch liệt, thi thoảng trong cơ thể lại có một bóng đen bị chấn động tới mức suýt nữa thoát ly cơ thể!
Đột nhiên, trên người hắn bùng lên tiên quang, cuốn lấy rìu đá, chém ngược lại phía Hứa Ứng!
Dù sao thân thể hiện tại của hắn cũng từng là của tiên nhân, tuy tiên nhân đã chết nhưng tiên khí quanh người lại không sợ hung khí sát khí của rìu đá!
Sấm sét trên người không ngừng giáng xuống, đánh chính xác lên đỉnh đầu Hứa Ứng, đạo tượng sau lưng Hứa Ứng càng lúc càng chân thực.
Rìu đá chém tới, Hứa Ứng giơ tay ngoắc một cái đã nắm lấy rìu đá, lật tay bổ đôi tiên quang.
Người trong nghề xem cách thức, ngoài nghề xem trò vui; quả chuông, Ngoan Thất và Bắc Thần Tử đều không nhìn ra y làm thế nào. Trúc Thiền Thiền lại nhìn ra trong rìu ẩn chứa ảo diệu của chiêu pháp, chỉ cảm thấy đạo tâm bị xung kích cực lớn!
Cô không khỏi nhớ lại tình cảnh của mình khi vừa bái sư, khi đó sư phụ thể hiện thần thông giơ tay biến cột thành bảo bối, chỉ trong khoảnh khắc, một cây cột đá đã hóa thành pháp bảo, trở thành rồng đá bay lượn trên không trung.
Cảnh tượng đó khiến cô chấn động không gì sánh nổi, lật đổ mọi hiểu biết của cô về luyện khí sĩ trong quá khứ.
Còn bây giờ cô đã vượt qua sư phụ năm xưa, có thể thi triển thần thông gõ cột thành bảo bối còn chấn động hơn; nhưng khi chứng kiến biến hóa trong chiêu rìu của Hứa Ứng, cô vẫn cảm thấy chấn động không gì sánh nổi!
“Thần thông còn có thể sử dụng như vậy? Đạo pháp còn có thể sử dụng như vậy? Hắn không phải người, tuyệt đối không phải người!”
Hứa Ứng nhẹ nhàng như mây gió, vẫn chém thẳng một rìu lên trán người trẻ tuổi mặc áo lông chim, không nhìn ra chút gì là đang liều mạng. Còn người trẻ tuổi mặc áo lông chim, lại đang liều mạng!
Hắn phẫn nộ gào thét, thân thể đột nhiên căng phồng, càng lúc càng to lớn, càng ngày càng cường tráng. Nhưng ngay lúc này, Hứa Ứng giơ tay trái kết thành một chưởng ấn kỳ lạ, trong chưởng ấn ẩn chứa một ngọn núi đồng xanh cao chót vót, có vẻ cực kỳ tinh xảo.