Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 235 - Luyện Khí Sĩ Phục Hồi 1

Ngoan Thất ngạc nhiên nhìn hắn.

“Ba ngàn năm trước, luyện khí sĩ họ Đổng trục xuất bách gia, chỉ tôn nguyên thần, đưa ra Thiên Nhân Cảm Ứng, cuối cùng an táng luyện khí sĩ!”

Ánh mắt Từ Phúc hừng hực ánh lửa, đặt hai tay lên vai Hứa Ứng, nói với giọng điệu cực kỳ chân thành: “Ba ngàn năm qua, na pháp hưng thịnh, luyện khí sĩ suy thoái. Nhưng na pháp là cái thá gì? Tuổi thọ chỉ có ba trăm năm, thậm chí còn không bằng yêu quái Thải Khí kỳ, sống chẳng hơn con chó ta nuôi! Chó cũng sống lâu hơn na sư!”

Hắn lớn tiếng nói: “Na pháp vốn là một sai lầm nghiêm trọng! Ba ngàn năm long đong, ba ngàn năm tăm tối, thời khắc này chính là ánh binh minh sơ khai, luyện khí sĩ Đông sơn tái khởi! Hứa quân, ngươi chính là thần tiên bất lão!”

Trong đầu Hứa Ứng như có tiếng sấm nổ: “Ta là thần tiên bất lão?”

Phía nam Tiêu Tương, vực sâu Thương Ngô, dưới Cửu Nghi sơn, thần tiên bất lão.

Chẳng lẽ câu nói của thiếu nữ trong quan tài không phải chỉ người khác mà nói tới mình?

Từ Phúc ánh mắt khẩn thiết: “Không sai! Ngươi chính là thần tiên bất lão, thần thoại vĩnh sinh! Ta tìm được tung tích của ngươi trong điển tịch cổ, tìm được dấu vết của ngươi trong thần thoại, ta biết quá khứ của ngươi. Chắc chắn ngươi có thể giúp chúng ta phục hưng vinh quang của luyện khí sĩ!”

Hứa Ứng nhíu mày nhìn cánh tay hắn đang đặt lên hai vai mình, nói: “Ta cảm thấy công pháp của luyện khí sĩ cũng không được hoàn hảo...”

Từ Phúc cười ha hả: “Thế nên mới cần thần tiên bất lão hỗ trợ, bù đắp công pháp luyện khí sĩ thiếu hoàn hảo!”

Hắn đứng trên Phương Trượng tiên sơn, nắm lấy hai vai Hứa Ứng, đưa mắt nhìn về phía động thiên phúc địa này, cất cao giọng nói: “Hứa quân, chỉ cần ngươi đáp ứng hỗ trợ, ta nguyện chia sẻ tiên sơn này với Hứa quân! Các đệ tử, còn không tới bái kiến thần tiên bất lão? Hắn sẽ là tiên sư trường sinh của các ngươi!”

Đám đệ tử áo trắng theo hắn tới nơi này ai nấy nhiệt huyết dâng trào, đồng thời cúi người lễ bái: “Đệ tử bái kiến thần tiên bất lão! Bái kiến Hứa Ứng lão tổ!”

Ngoan Thất và quả chuông cũng chấn động trước cảnh tượng này, Ngoan Thất kích động tới mức nhiệt huyết dâng lên trong đầu, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ luyện khí sĩ sẽ phục hưng thật sao?”

Từ Phúc cười ha hả, điều khiển Phương Trượng tiên sơn, chở Hứa Ứng bảy ra bên ngoài động thiên, nói: “Luyện khí sĩ chúng ta đã lặng lẽ suốt ba ngàn năm, cũng là ba ngàn năm tăm tối không thấy ánh mặt trời! Hôm nay rốt cuộc cũng được thấy ánh sáng!”

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, dò hỏi: “Từ huynh, ngươi định phục hưng luyện khí sĩ như thế nào? Rõ ràng truyền thừa của luyện khí sĩ đã đứt đoạn. Muốn Đông Sơn tái khởi chẳng khác nào mở ra một hệ thống tu luyện mới!”

“Truyền thừa của luyện khí sĩ chưa bao giờ đứt đoạn!”

Trong mắt Từ Phúc có ánh sáng nóng rực lấp lánh, cười nói: “Không dám giấu diếm, năm xưa khi trục xuất bách gia độc tôn nguyên thần, có một nhóm luyện khí sĩ nhỏ tuổi tránh được một kiếp. Thiên địa bị đại phong ấn thanh tẩy, bọn họ vẫn sống sót, lưu lại mầm mống! Sau khi ta từ hải ngoại trở về không bao lâu, bọn họ đã tới tìm ta! Ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ!”

Phương Trượng tiên sơn xuyên qua khe hở giữa ngọn núi, bay ra bên ngoài, chở y xuyên qua giữa dãy núi.

Chẳng bao lâu sau, Phương Trượng tiên sơn đã tới cung điện kế bên biển cả, tiên sơn chậm rãi hạ xuống, chỉ thấy từng luồng sáng từ trên trời chiếu rọi, hạ xuống đất hóa thành từng vị nam nam nữ nữ mặc quần áo theo kiểu cổ xưa.

Bọn họ mặc y phục thời kỳ Tần Hán, một cô gái trong đó chỉ khoác đạo bào đơn giản, trên đầu đính một cây trâm gỗ đào, ngoài ra không còn trang trí nào khác. Cô gái này cúi chào Hứa Ứng, nói với giọng điệu rất chân thành: “Thiếp thân Hoa Tiêm Trần, tham kiến thần tiên bất lão.”

Ánh mắt cô rất khẩn thiết, nhìn Hứa Ứng như nhìn một món chí bảo, tâm trạng kích động lộ rõ ra trên mặt.

Còn có một người khác đi về phía Hứa Ứng, người mặc y phục vải thô, chân tay to bè, vóc dáng khôi ngô cường tráng, muốn tới gần Hứa Ứng nhưng lại không dám tiếp cận, đứng cách xa mấy trượng, kích động không thôi: “Tại hạ là luyện khí sĩ thời Vũ Đế, Đông Mai Thanh, hôm nay rốt cuộc cũng được thấy thần tiên bất lão!”

Hứa Ứng khẽ gật đầu, trong lòng hoang mang.

Y luôn cảm thấy bọn họ đang gọi một người khác, người đó không phải là mình.

Lại có một người đi tới, thái độ gần như nịnh nọt, đứng từ xa nói với Hứa Ứng: “Kẻ hậu sinh, luyện khí sĩ Tề Khinh Chu, tham kiến thần tiên bất lão!”

Còn có người y phục hoa lệ chỉn chu, dung mạo tuấn tú, luyện thành nguyên thần, cũng cúi người lễ bái Hứa Ứng, cảm động khó tả, nức nở nói: “Thần tiên bất lão tái hiện nhân gian, cuối cùng giới luyện khí sĩ chúng ta cũng được thấy ánh sáng!”

Còn có ông lão bà lão lọm khọm, thấy Hứa Ứng là gào khóc, nghẹn ngào tới không nói nên lời, chỉ không ngừng gật đầu nói: “Tốt quá! Tốt quá rồi!”

“Trời xanh có mắt cuối cùng thần tiên bất lão cũng giáng thế, sẽ dẫn chúng ta thoát khỏi thế đạo đen tối, giúp luyện khí sĩ trỗi dậy trở lại!”

Có người cười ha hả, giọng nói mang theo vẻ bất bình phẫn nộ tới khó tả, cao giọng hét lớn: “Na pháp dị đoan đánh cắp địa vị của chúng ta, đánh cắp giang sơn của chúng ta, khiến thiên hạ loạn lạc, gây họa tới mấy ngàn năm! Dị đoan tà thuyết trộm cắp địa vị của chúng ta, hôm nay, cuối cùng cũng tới lúc lật lại trật tự, thanh toán nợ cũ!”

“Dùng Tam Muội chân hỏa của chúng ta, thiêu chết dị đoan!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Tiểu Phượng Tiên từ đâu bay tới, nha đầu này thần sắc kích động, cất cao giọng hô to, hưng phấn tới mức mặt mày đỏ bừng: “Dùng Tam Muội chân hỏa thiêu chết bọn chúng”!

“Không sai, thiêu chết đám dị đoan tu luyện na pháp!” Càng nhiều luyện khí sĩ hưởng ứng cô.

Từ Phúc cười ha hả, nắm lấy vai Hứa Ứng, hăng hái nói: “Hứa quân, ngươi thấy chưa? Luyện khí sĩ vẫn còn, vẫn luôn còn, chưa bao giờ bị diệt sạch!”

Ánh mắt Hứa Ứng di chuyển, đảo qua từng gương mặt kích động, nghênh tiếp từng đôi mắt bừng bừng ánh lửa.

“Ba ngàn năm qua, bóng tối che phủ thế giới, nhưng ánh sáng chưa bao giờ mất đi, chẳng qua là bị bóng tối che giấu. Chúng ta vẫn luôn chờ một cơ hội, ngươi trở về, chính là cơ hội mà chúng ta chờ đợi! Ngươi trở về, dẫn dắt tới ánh sáng!”

Từ Phúc cười ha hả nói: “Chỉ có luyện khí chúng ta mới là chính thống, dị đoan tà thuyết không xứng sống trên cõi đời! Sau khi ngươi trở lại, chuyện đầu tiên chúng ta sẽ làm chính là phục sinh Tổ long hoàng đế!”

Hứa Ứng tâm thần chấn động, quay đầu lại nhìn hắn: “Phục sinh Tổ Long hoàng đế?”

Từ Phúc kích động không thôi, cười ha hả nói: “Không sai, phục sinh Tổ Long hoàng đế! Họ Đổng trục xuất bách gia, độc tôn nguyên thần, khiến thiên địa mịt mờ chướng khí, chỉ có phục sinh Tổ Long hoàng đế mới có thể dùng thủ đoạn thiết huyết lập lại trật tự!”

Ánh mắt hắn lóe lên vẻ hưng phấn: “Tổ Long hoàng đế sẽ lại đốt sách chôn na, chắc chắn lần này sẽ quyết liệt hơn hẳn lần trước! Giang sơn này, vùng đất mới này, sẽ được tẩy rửa bằng máu của na sư!”

Bình Luận (0)
Comment