Lực lượng khổng lồ ẩn chứa trong phi kiếm ép lên tay y, đâm vào ngực trái của y, lại ghim sâu vào trong ngực, xuyên thủng xương bả vai rồi nhô ra sau lưng!
Cùng lúc đó, tay phải của Hứa Ứng cũng vung quyền, đánh lên người thần linh khổng lồ, khí huyết hóa thành lực lượng ầm ầm bộc phát!
“Rầm!”
Y và thần linh khổng lồ bay lên gần như đồng thời, rơi ngược về phía sau!
Hứa Ứng bị phi kiếm kéo theo, cắm lên một gốc cây lớn cách cửa thôn sáu bảy trượng, phi kiếm hóa thành làn khói tan đi, y cũng trượt xuống.
Y cố gắng giơ tay trái lên nhưng cánh tay trái vẫn bủn rủn vô lực, không cách nào vận sức.
Xương bả vai của y bị xuyên thủng, tay trái bị phế bỏ, ngực trái bị đâm thành một lỗ thủng, không còn bao nhiêu sức chiến đấu.
“Hắn đã chết chưa?”
Hứa Ứng ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, chỉ thấy phía trước khói bụi mù mịt, mãi vẫn không tan đi, không rõ thần linh khổng lồ sống chết ra sao.
Ngay lúc này, một thanh phi kiếm vang lên leng keng, chậm rãi bay ra từ làn khói.
Con ngươi của Hứa Ứng co lại, chỉ thấy trong đống khói bụi có một bóng người cao lớn chậm rãi nhô ra.
Thân thể bóng người cao lớn đã bị đứt mất hơn nửa, vòng tròn sau đầu cũng vỡ mất một phần ba.
Chỗ xương sườn của hắn là một cái lỗ lớn bằng nắm đấm, bị quyền của Hứa Ứng đánh xuyên qua thân thể!
Nhưng hắn vẫn chưa chết!
“Nếu ta là thân thể máu thịt, chắc đã bị ngươi đánh chết rồi.”
Bóng người cao lớn trong khói bụi bước ra ngoài, cười ha hả nói: “Nhưng ai bảo ta là thần linh? Hứa Ứng, võ đạo của ngươi không tác dụng gì với ta.”
Bóng người cao lớn kia giơ bàn tay, vung mạnh một cái, khói bụi bụi bàn tay hắn thổi tan, để lộ thân hình cao lớn nguy nga!
Hứa Ứng đứng dưới tán cây, giơ tay che vết thương trước ngực, trong lòng cực kỳ chán chường.
Trong cơ thể y không còn nhiều khí huyết, có muốn chạy cũng không chạy được.
“Liều mạng một phen thôi!”
Hứa Ứng cắn răng, vận chút khí huyết còn sót lại, định liều mạng lần cuối.
Nhưng ngay lúc này, giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong đầu: “Thiếu niên, ngươi có biết làm sao để thoát sát thành nguyên không?”
Hứa Ứng vội vàng nói: “Tiền bối, thế nào là thoát sát thành nguyên?”
Thần linh khổng lồ đang đi về phía y, nghe vậy vội vàng dừng bước, quan sát cẩn thận bốn phía, cười lạnh nói: “Ngươi còn người giúp?”
Xà yêu Ngoan Thất cũng ngây người, thầm nghĩ: “Có ai đang nói à? Sao ta không nghe thấy? Hay là cái chuông kia làm cho đầu óc A Ứng có vấn đề rồi?”
Trong đầu Hứa Ứng, giọng nói kia chỉ điểm; “Ngươi ẩn chứa ngũ khí, ngũ khí triều nguyên, hóa ngũ khí thành nguyên khí nhưng không biết cách thoát sát thành nguyên nên mới bị tên ngu ngốc kia bắt nạt. Sát là tà khí trong cơ thể ngươi, là khí huyết ô trọc. Ngươi tu luyện võ đạo, đầu tiên luyện thành sát thể, cần phải thoát sát thành nguyên mới có thể tiến thêm bước nữa.”
Hứa Ứng vừa được chỉ điểm là lập tức hiểu ra, không khỏi vừa mừng vừa sợ, cười nói: “Hóa ra là thế! Đa tạ tiền bối chỉ điểm!”
Thần linh khổng lồ hết nhìn đông lại nhìn tây, không phát hiện ra có ai đến, cười lạnh nói: “Thằng nhãi kia, đừng có phô trương thanh thế nữa, tưởng ta không nhận ra chắc, ngươi chẳng có ai giúp cả!”
Hứa Ứng vận khí huyết còn sót lại trong cơ thể, cố nhịn đau, lại thi triển Tượng Lực Ngưu Ma Quyền!
“Rống ~”
Trong lồng ngực y vang lên tiếng voi rống, chấn động núi non, theo tiếng voi rống đó, khí huyết trong lục phủ ngũ tạng của y dâng lên cuồn cuộn, bên trên thân thể, khí huyết không sạch sẽ xì ra khắp các lỗ chân lông mở rộng như khí thải!
Bộ quần áo rách nát của y nhanh chóng bị máu bầm trong khí thải nhuộm thành màu đỏ ửng, thậm chí vạt áo có giọt máu nhỏ xuống.
Hứa Ứng vận chuyển khí huyết, vận hành khí trong cơ thể, càng ngày càng tinh khiết, khí huyết hỗn độn cũng càng ngày càng ít.
Quanh người y tỏa ra hào quang xán lạn, Tượng Thần Sát Thể dần dần không còn dáng vẻ ô trọc của khí huyết sát nữa, đứng sừng sững sau lưng y như một vị thần chân chính!
Tượng Lực Ngưu Ma Quyền tầng cuối cùng, Tượng Thần Vương Thể, đã được y luyện thành!
Dáng vẻ y cực kỳ bễ nghễ, mang khí thế bá đạo tuyệt luân, bất cứ đại yêu nào đứng trước mặt y chỉ có nước cúi đầu xưng thần!
Y đã luyện Tượng Lực Ngưu Ma Quyền tới cảnh giới yêu vương mới có thể luyện thành!
Xà yêu Ngoan Thất không khỏi trợn tròn hai mắt, lẩm bẩm: “Hứa Ứng lại đột phá, hắn trở thành đại yêu vương thật rồi..”
Hắn đột nhiên nghĩ tới, cho dù Hứa Ứng là yêu, y mới tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma Quyền có hai ngày. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Hứa Ứng đã tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma Quyền tới cấp độ yêu vương.
Tốc độ tu luyện nhanh chóng như vậy, có hợp lý không?
“Nhưng hắn đột phá, tức là không bao lâu nữa ta cũng sẽ đột phá.” Ngoan Thất thầm nghĩ.
Dù sao người thông minh cũng đã tu luyện, hắn cứ luyện theo, sẽ không sai.
Cho dù có sai cũng là người thông minh sai.
Xà yêu bị ghim dưới đất, thầm nghĩ: “Đôi lúc cứ nằm như vậy cũng rất tốt.”
Trong đầu Hứa Ứng, quả chuông thầm hổ thẹn, suy nghĩ: “Ta đánh cắp quá nhiều khí huyết của hắn, khiến hắn không cách nào phát huy toàn bộ thực lực, suýt nữa hại chết hắn. Nhưng cũng may thằng nhóc này đủ thông minh mới có thể lĩnh ngộ thoát sát thành nguyên trong thời gian ngắn. Bằng không, nếu là kẻ ngu ngốc một chút như con xà yêu bên cạnh, thế thì chết chắc rồi.”
Thần linh khổng lồ thấy Hứa Ứng thoát sát thành nguyên, trong lòng cũng cả kinh, ra sức lao tới.
Hắn hết sức tự tin.
“Ta là thần linh trong trấn ven hồ Dương Tử, hưởng thụ hương khói cúng bái hai trăm ba mươi tư năm, pháp lực hùng hồn, làm gì có chuyện thua kém một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch? Ngươi đã đột phá thì cũng có gì đáng ngại!”
Phi kiếm của hắn đến trước một bước, đâm thẳng vào mặt Hứa Ứng!
Tay trái của Hứa Ứng đã bị phế bỏ, chỉ có thể giơ lòng bàn tay phải ra chặn đòn này lại!
Chỉ trong chớp mắt, Hứa Ứng giơ tay phải lên, đánh thẳng một quyền vào phi kiếm.
Sau lưng y, thân thể thần nhân đầu voi đã càng khổng lồ, cũng đánh ra một quyền!
Thần linh khổng lồ cười lạnh, chiêu kiếm này chắc chắn sẽ xuyên thủng cánh tay Hứa Ứng, ghim y vào thân cây phía sau.
Nhưng Hứa Ứng đấm ra quyền này, phía sau tạo thành một khu vực chân không khổng lồ, thậm chí gốc cây lớn ngoài cửa thôn cũng bị kéo tới mức suýt nữa nhổ tận gốc, tán cây đổ về phía trước, lá cây vang lên xào xạc, bay lả tả, hội tụ vào cơn cuồng phong do quyền này tạo thành!
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Phi kiếm va vào nắm đấm của Hứa Ứng, lập tức nổ tung, bị đánh về nguyên hình, hóa thành một luồng khí hương hỏa tiêu tán!
Uy thế từ quyền của Hứa Ứng không hề suy giảm, đón lấy song kiếm mà thần linh khổng lồ đang chém xuống, tượng thần và quyền phong của thiếu niên trùng điệp.
Ngay khoảnh khắc kiếm và quyền va chạm, cuồng phong đột nhiên nổi lên, vô số lá cây bay tán loạn trong gió, lan sang hai bên!
Xà yêu Ngoan Thất ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trong lòng hoảng loạn: “Ai thắng? Ai thua?”
Lá cây rơi xuống lả tả, để lộ thân hình thần linh khổng lồ và Hứa Ứng.
Chỉ thấy song kiếm dài ngắn trên hai tay thần linh khổng lồ đã tan nát, khí hương hỏa quấn quanh người hộ thể cũng bị đánh thủng, lồng ngực bị đục một cái lỗ lớn.
Hai bên lỗ, đá vụn vang lên tiếng lách cách, từ từ tan vỡ.
“Sức mạnh của ngươi, tinh khiết hơn ta...”
Lúc này trong mắt thần linh khổng lồ mới lộ vẻ hoảng sợ, nhìn thiếu niên nhỏ bé hơn mình nhiều, giọng nói run rẩy: “Ngươi dám giết thần! Ngươi mạo phạm luật trời, thiên hạ không có chỗ cho ngươi dung thân...”
Hứa Ứng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chậm rãi thu nắm đấm, miệng mấp máy: “Thần linh lão gia không cho thảo dân một con đường sống, vì sao ta còn phải tôn kính thần linh như ngươi?”
Y đi vòng qua thần linh khổng lồ, tới chỗ xà yêu Ngoan Thất: “Sau lần đầu tiên giết chết thần linh, trong mắt ta thần linh lão gia chẳng khác nào rơm rác trước bàn thờ. Lần sau giết thần, ta sẽ càng thành thạo.”
“Âm Đình sẽ không bỏ qua cho ngươi...”
Thần linh khổng lồ sụp đổ, ngã thẳng xuống, vỡ tan dưới đất.