Từ Phúc nói: “Khi đó Thủy Hoàng Đế Tổ Long thống nhất thiên hạ, tập hợp pháp bảo đỉnh cấp của luyện khí sĩ trong sáu nước, rèn ra Thập Nhị Kim Nhân, dùng để trấn áp khí vận luyện khí sĩ, tránh cho khí vận luyện khí sĩ xói mòn. Trong thời gian này luyện khí sĩ đã suy thoái, Thủy Hoàng Đế Tổ Long dùng biện pháp này để kéo dài tính mạng cho luyện khí sĩ. Nhưng sau khi Tổ Long qua đời, tất cả đều như ảo ảnh trong mộng, ngay cả Thập Nhị Kim Nhân cũng được chôn cất theo Tổ Long.”
Hứa Ứng nói: “Ta chưa từng nghe chuyện người chết phục sinh, nếu Tổ Long đã chết, làm thế nào mới phục sinh hắn được?”
Phương Trượng tiên sơn bay về phía Ly Sơn, Từ Phúc nói: “Tổ Long chưa chắc đã chết thật. Cường giả như Tổ Long khao khát trường sinh, có lẽ Tổ Long dùng bí thuật phong bế Nguyên Thần và thân thể mình, để bản thân nằm trong trạng thái chết giả, chờ đợi phục sinh.”
Ly Sơn đã ngay trước mặt, cao vút tận tầng mây, chu vi mấy trăm dặm, lớn hơn Ly Sơn lúc trước rất nhiều lần.
Nhìn từ xa, ngọn núi này trông như chữ “Kim” (金), úp ở nơi đó, trang nghiêm đồ sộ.
Nhưng lăng mộ ở Ly Sơn đã bị người ta tìm thấy cửa, đánh vào trong. Hứa Ứng còn chứng kiến bên ngoài có mấy chục thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, chắc hẳn đã có người chém giết kịch liệt để tranh đoạt quyền sở hữu lăng mộ ở Ly Sơn.
“Ta từng đi xuống cõi âm tìm tòi hơn hai trăm năm, muốn tìm thấy hồn phách Tổ Long đang ở đâu. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể tìm ra hắn.”
Từ Phúc nói: “Ta lại tìm những na sư mở bí tàng Dũng Tuyền, bọn họ là cao thủ gọi hồn, dùng na pháp triệu hồi quỷ hồn. Nhưng bọn họ cũng nói, hồn phách của Tổ Long không ở trong cõi âm.”
Bọn họ đi tới trước cửa lăng mộ ở Ly Sơn. Hứa Ứng lại thấy mấy chục thi thể, nhưng theo quần áo và trang sức thì những người này không phải na sư mà là người bình thường.
Hoa Tiêm Trần đi tới thăm dò, nói: “Trên cửa mộ có phong ấn, trong phong ấn có giấu quỷ thần, cực kỳ nguy hiểm. Đám na sư kia muốn phá giải phong ấn nên hiến tế những người bình thường này, dùng máu làm ô nhiễm phong ấn, dụ dỗ quỷ thần đi ra, giết chết bọn chúng rồi mới mở cửa xông vào.’
Bọn họ đi vào trong lăng mộ Ly Sơn, trong lăng mộ cứ cách vài bước là lại có một thi thể, cũng mặc trang phục người thường.
“Dùng để hiến tế.’
Hoa Tiêm Trần lấy ra một tấm gương, chiếu khắp bốn phía lăng mộ, thậm chí còn chiếu vào trong tường, có thể thấy trong vách tường có từng quỷ thần đã chết!
Đám quỷ thần này nấp trong phong ấn, chỉ cần phong ấn khởi động sẽ bay từ trong tường ra giết người!
Đáng tiếc, phong ấn tinh diệu như vậy lại bị người ta dùng phương pháp huyết tế phá giải.
“Dùng mạng người để phá phong ấn, thô bạo.” Từ Phúc bình luận.
Bọn họ tiếp tục đi tới, chỉ thấy ven đường người chết càng lúc càng nhiều, dần dà thì phàm nhân càng ngày càng ít, na sư càng ngày càng nhiều. Thậm chí một số yêu thần thân thể to lớn cũng bị lấy ra hiến tế phá phong ấn!
Thậm chí Hứa Ứng còn thấy một số gương mặt quen thuộc, là luyện khí sĩ của Bùi gia, từng gặp mặt một lần, cũng bị lôi ra làm vật tế, hiến tế cho quỷ thần.
Có thể thấy nơi này đã trải qua một trận tranh đấu chém giết đáng sợ tới mức nào.
Đi vào sâu trong Ly Sơn, phía trước sáng sủa thông suốt, một thế giới trong núi rộng hơn ngàn dặm đập vào mí mắt. Từng tòa tiên sơn lơ lửng trên bầu trời, số lượng lên tới cả trăm, phía xa còn thấy giữa dãy núi có ánh hào quang rực rỡ, chiếu rọi xuống dưới, lóe lên tiên quang, rực rỡ hoa lệ dị thường.
“Nơi này là địa điểm phi thăng?”
Hứa Ứng không khỏi kinh ngạc, hóa ra lăng mộ này lại là một địa điểm phi thăng!
Hơn nữa số tiên nhân phi thăng ở nơi này không chỉ có một, cứ đếm số lượng hào quang phi thăng là thấy, nơi này từng có bảy vị tiên nhân phi thăng!
“Chẳng lẽ đây là động thiên phúc địa?”
Y mới nghĩ đến đây mới phát hiện ra không đúng. Có lẽ nơi này không phải địa điểm phi thăng mà có người cắt địa điểm phi thăng trong động thiên phúc địa ra, vận chuyển tới đây!
Bởi vì những không gian bị chặt đứt kia hiện lên màu sắc như lưu ly, khi di chuyển tầm mắt có thể thấy ánh sáng năm màu rực rỡ chiếu rọi từ mặt cắt không gian!
Từ Phúc chỉ về phía xa nói: “Thủy Hoàng Đế di chuyển bảy địa điểm phi thăng, dùng hào quang phi thăng mà những tiên nhân kia lưu lại để treo quan tài của mình, khiến bản thân ở gần Tiên giới hơn nữa. Các ngươi thấy quan tài của Tổ Long chưa?”
Đám người dồn dập vận thị lực tới cực hạn, nhưng rất ít người có thể thấy rốt cuộc trong hào quang phi thăng có cái gì. Hứa Ứng thi triển Thiên Nhãn, chỉ thấy loáng thoáng có một cỗ quan tài vàng kim lơ lửng trong hào quang phi thăng, đang chậm rãi xoay tròn.
Chẳng lẽ đó là quan tài vàng của Thủy Hoàng Đế?
Dưới đất có dãy núi, trên trời cũng có dãy núi, tiên sơn treo ngược, hiện lên sắc máu.
Trên núi có Huyết Long uốn lượn, nhìn từ xa lại vảy rồng đỏ lòm đang nhúc nhích, không biết là ảo giác hay là thật.
“Đó là Thủy Hoàng Đế Tổ Long giết chết cường giả tuyệt thế, dùng Ngũ Nhạc Tiên Sơn trong khu vực Hi Di của cường giả này để bố trí phong ấn. Khó mà đi qua được.’
Ông lão già nua lọm khọm chỉ cao có ba bốn thước Sấu Trúc Ông thở hắt một hơi: “Đám na sư kia đã đi qua nơi này, chắc là men theo mặt sông, đi vào trong núi.’
Dưới chân bọn họ có một con sông dài màu trắng bạch, mặt sông rộng chừng trăm trượng, nước sông vẫn đang chảy. Đây là một con sông thủy ngân, nước sông là thủy ngân cực kỳ nặng nề.
Con sông thủy ngân chảy xuyên qua dãy núi, nhìn theo đường đi của con sông, có lẽ sẽ tới gần quan tài vàng của Thủy Hoàng Đế Tổ Long!
Từ Phúc đang định qua sông, đột nhiên dừng bước. Hứa Ứng trong lòng nghiêm nghị, chỉ cảm thấy một luồng khí tức hùng mạnh không gì sánh được đang đi về phía này.
Đám người nhìn theo khí tức đó, chỉ thấy trên mặt sông có một đàn tế chiều dài chiều rộng khoảng mười bốn mười lăm trượng đang bay tới. Đàn tế chỉ nhô lên khỏi mặt sông thủy ngân một thước, không biết dưới nước cao bao nhiêu.
Trên đàn tế có Kim Nhân cao hơn hai mươi trượng, toàn thân lấp lánh ánh kim, tay cầm kiếm đồng thau, người khoác áo giáp vàng, khí hương hỏa quanh người đậm đặc không gì sánh được, còn mang theo khí tức pháp bảo chấn động thiên địa!
Sau lưng nó còn có điện thờ, ngoài điện thờ còn có dị tượng Ngũ Nhạc Tiên Sơn lơ lửng, Thiên hà đảo chiều, Thiên Sơn từ trên trời rủ xuống, các loại huyền quan Vĩ Lư, Giáp Tích, Ngọc Kinh đều xuất hiện rõ ràng.
Lô đỉnh thủy hỏa giao luyện, Mười Hai Tầng Lầu vàng óng, Dao Trì, Thần Kiều, đầy đủ mọi cảnh giới!
Quả chuông kêu lên một tiếng, tiếng chuông khàn khàn: “A Ứng, đây là Kim Nhân à? Hình như nó mạnh hơn hẳn lời đồn, có lẽ ta không phải pháp bảo có uy lực mạnh nhất...”
Đột nhiên có người kêu lên: “Các ngươi nhìn gương mặt Kim Nhân kìa! Thần tiên bất lão!”
Đám người dồn dập nhìn lại, không khỏi kinh ngạc, nhao nhao quay sang nhìn Hứa Ứng, lại quay về nhìn Kim Nhân trên đàn tế.
Chỉ thấy gương mặt của Kim Nhân giống hệt Hứa Ứng!
“Thập Nhị Kim Nhân của Thủy Hoàng Đế Tổ Long là chế tạo dựa theo thần tiên bất lão!”
Ngoan Thất cũng trợn tròn hai mắt, lẩm bẩm: “A Ứng, trong lăng mộ Ly Sơn, đâu đâu cũng là truyền thuyết của ngươi!”