Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 251 - Quyết Chiến Với Kim Nhân Hoàng Lăng 1

Hứa Ứng vừa đuổi theo hắn, vừa suy nghĩ, nói: “Từ công, nếu có thể dung nhập na pháp vào luyện khí, vừa là tiếp nối quá khứ, kế thừa y bát của các tiền bối trong quá khứ; một mặt lại là mở ra tương lai mới, xây dựng cơ sở tốt hơn cho mọi người trong tương lai, như vậy chẳng tốt hơn à?”

Bây giờ y còn chưa khôi phục hoàn toàn ký ức của kiếp này, chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, rất nhiều đạo lý nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Nhưng y cảm thấy có lẽ luyện khí sĩ phục hưng và na sư thay đổi có thể tiến hành đồng thời. Na sư đi theo một con đường, kiểm nghiệm xem có chính xác hay không, luyện khí sĩ đi theo con đường khác, cũng kiểm nghiệm xem có chính xác hay không.

Thậm chí không cần phân chia luyện khí sĩ hay na sư, mọi người có thể tùy ý lựa chọn con đường của mình, như vậy chẳng tốt hơn à?

Tận dụng người tài, mỗi người tự chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình, không cần tranh đoạt chính thống cũng không cần có chính thống, có lẽ sẽ là con đường tốt đẹp hơn.

Từ Phúc bước lên bờ sông, sau lưng còn có hàng trăm luyện khí sĩ đi theo, nói: “Tổ tông tương truyền, tân hỏa kế thừa, không phải một câu nói tốt hơn của ngươi là có thể gạt đi được! Luyện khí sĩ còn có người độ kiếp phi thăng, trở thành tiên nhân, chẳng qua chỉ khó khăn mà thôi chứ không phải không thể. Na pháp thì sao? Chỉ xứng làm thịt cá! Chu Tề Vân đã chứng minh đây là một con đường sai lầm; con đường sai lầm thì không xứng tồn tại trên cõi đời, nên bị hủy diệt!”

Phía trước đã có na tiên na sư dọn dẹp con đường đi tới quan tài của Tổ Long, mọi người chỉ cần đi dọc theo con đường này.

Từ Phúc nhìn về phía trước, nơi đó có na tiên đang giao chiến với Kim Nhân của hoàng lăng, đánh tới mức chấn động trời đắt. Ánh mắt hắn nhấp nháy nói: “Đám na sư na tiên này sớm muộn gì cũng bị người ta coi như thịt cá, bị ăn thịt, chẳng thà cống hiến cho chúng ta, biến thành tiên dược phục sinh Tổ Long! Đây mới là kết cục tốt nhất cho bọn chúng!”

Đột nhiên sau lưng bọn họ có một Kim Nhân hoàng lăng leo lên bờ, Kim Nhân hoàng lăng kia quấn băng rua do khí hương hỏa hình thành, băng rua không cứng nhắc mà lay động như làn khói.

Sau lưng hắn hiện lên dị tượng khu vực Hi Di, Ngũ Nhạc tiên sơn, Thiên sơn, thiên hà, Dao Trì Thần Kiều, tráng lệ không gì sánh được, tất cả đều cực kỳ rõ ràng, cứ như những thứ này thật sự lơ lửng sau lưng hắn!

Khí tức của hắn rất cường đại, là vật phẩm tối thượng trấn áp khí vận của luyện khí sĩ, hắn được thế nhân kính ngưỡng, hưởng thụ hương hỏa của thế nhân, đã biến thành thần thánh.

Được chế tạo thành gương mặt của Hứa Ứng, lại là thần thánh trong hình thái pháp bảo!

Đám người Hoa Tiêm Trần trong lòng nghiêm nghị, dồn dập nhìn sang phía Từ Phúc. Từ Phúc thản nhiên nói: “Các ngươi ở lại ngăn cản Kim Nhân này, ta tới chỗ Tổ Long.”

Hắn giang hai cánh tay, Phương Trượng tiên sơn đưa hắn bay lên cao. Mấy trăm luyện khí sĩ ai nấy im lặng, dồn dập quay đầu lại. Hoa Tiêm Trần âm thanh run rẩy, giả bộ trấn định, lớn tiếng nói: “Mọi người nghe rõ chưa? Chúng ta nhất định phải ngăn cản Kim Nhân hoàng lăng, tranh thủ thời gian cho Từ Phúc lão tổ! Luyện khí sĩ, chắc chắn khôi phục!”

Các luyện khí sĩ khác như Tề Khinh Chu chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, nhìn Kim Nhân hoàng lăng càng lúc càng tiếp cận, lớn tiếng hô: “Chắc chắc khôi phục!”

Tiểu Phượng Tiên cũng ở lại, nói với Hứa Ứng; “Ân đức của Hứa công tử, Phượng Tiên Nhi xin hẹn kiếp sau báo đáp.”

Từ Phúc bay trên bầu trời, vung tay phá giải cấm chế, mở từng phong ấn cấm chế cản đường.

Phương Trượng tiên sơn lơ lửng giữa không trung, Từ Phúc nhìn xuống dưới như đang chờ đợi Hứa Ứng.

Hứa Ứng nhìn những luyện khí sĩ xung quanh, lại nhìn Từ Phúc, chần chừ một lát nhưng không đi lên theo Từ Phúc mà tới bên cạnh đám người Phượng Tiên Nhi.

Từ Phúc run rẩy, trong lòng hơi tức giận: “Vẫn y như bốn ngàn năm trước!”

Hắn không chờ đợi Hứa Ứng nữa, bay về phía quan tài của Tổ Long lơ lửng giữa hào quang phi thăng.

Phượng Tiên Nhi quay đầu lại nhìn Hứa Ứng, vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Sao ngươi không đi theo Từ Phúc lão tổ?”

Hứa Ứng mỉm cười nói: “Ta không phải hắn, không có thói quen vứt bỏ đồng bọn!”

Kim Nhân kia đi tới, còn chưa tới gần đã có không ít luyện khí sĩ rối loạn thần trí, lâm vào điên cuồng, đó là chấp niệm chất chứa trong khí hương hỏa xâm nhập vào đầu óc bọn họ, làm rối loạn đạo tâm!

Những luyện khí sĩ đã phát điên ai nấy kêu gào, phóng thích thần thông, tế pháp bảo lên, tấn công xung quanh bất kể địch ta, trong lúc nhất thời đã có không ít người bị thương. Đám người lập tức đại loạn, còn Kim Nhân kia vung tay lên, chỉ thấy vô số phi kiếm chém về phía đối diện, kiếm khí cắt ngang không trung, như muốn hốt gọn mọi người!

Tiểu Phượng Tiên đột nhiên lắc người, hiện ra chân thân Phượng Hoàng, vỗ cánh bay lên. Cánh chim của cô làm cuốn lên một luồng cương phong, nghênh tiếp kiếm khí, lập tức đánh lệch không biết bao nhiêu kiếm khí.

Những kiếm khí kia vẫn xé gió bay đi, đâm vào mặt đất, trải dài cả trăm dặm.

Nếu bị những kiếm khí này đánh trúng, chỉ e không mấy luyện khí sĩ gánh nổi.

Tiểu Phượng Tiên há miệng phát ra một tiếng hót dài, thân hình xoay tròn bay tới, dưới cánh chim có Phượng Hoàng thần hỏa bay ra, từng khối lửa rơi xuống người Kim Nhân, nổ tung xung quanh, biến nơi đó thành một vùng biển lửa.

Đột nhiên trong biển lửa có một bàn tay đã bị nung đỏ nhô ra, chụp về phía Tiểu Phượng Tiên.

Tiểu Phượng Tiên thầm giật mình, cảm thấy tuyệt vọng: “Kim Nhân được chế tạo bằng lửa Phượng Hoàng. Thế thì đánh thế nào?”

Kim Nhân kia được dung luyện bằng ngọn lửa của Phượng Hoàng trưởng thành, Tiểu Phượng Tiên còn vị thành niên, không thể nung chảy được nó.

Tiểu Phượng Tiên vỗ cánh bay lượn, cánh chim chấn động, lấy cánh làm đao, chém về phía bàn tay đang chộp tới.

Đột nhiên một bàn tay khác của Kim Nhân vươn ra, hai cánh tay vỗ mạnh vào một chỗ, chỉ nghe một tiếng cạch vang lên, không ngờ lại phát ra sóng xung kích như tiếng chuông ngân, không kém gì một đòn của quả chuông, đánh thẳng về phía Tiểu Phượng Tiên!

Nhưng ngay lúc này quả chuông lướt ngang tới, ngăn trước mặt Tiểu Phượng Tiên, phát ra một tiếng coong. Hai luồng thần thông va chạm, làm dấy lên chấn động kịch liệt, tựa như cái mâm tròn dựng đứng, xoay tròn cắt chém khắp trên dưới trái phải.

Ngay lúc quả chuông ra tay ngăn cản đòn thế này, mấy trăm luyện khí sĩ Hoa Tiêm Trần, Tề Khinh Chu cũng dồn dập tế pháp bảo mạnh nhất của mình lên, thi triển thần thông tối cường, đánh về phía Kim Nhân!

Bọn họ là những luyện khí sĩ cuối cùng, nhận được các loại dị bảo mà tổ tiên để lại, mỗi món đều có uy lực cực kỳ cường đại, sau khi tế lên đều tỏa ra uy năng khủng khiếp! Thần thông của bọn họ được Hứa Ứng chỉ điểm, cũng vượt xa trước kia.

Nhưng cho dù pháp bảo mà bọn họ tế lên có uy lực cường đại cỡ nào, thần thông tinh diệu bao nhiêu, khi đánh lên người Kim Nhân, chỉ thấy trên Kim Nhân hiện lên các loại hoa văn huyền diệu, không ngừng lưu chuyển, phản xạ pháp bảo và thần thông của bọn họ!

Quả chuông bay tới, bay lượn quanh Kim Nhân, hoặc trên hoặc dưới, khi trước khi sau, tiếng chuông vang lên không dứt, cố gắng tấn công Kim Nhân bằng uy năng lớn nhất của mình!

Bình Luận (0)
Comment