Quả nhiên Kim Nhân này vẫn chưa chết!
Hứa Ứng cười nói: “Thiền Thiền, cho hắn thêm một đòn gì đi!”
Trúc Thiền Thiền không nói gì.
Hứa Ứng kinh ngạc quay đầu sang nhìn thiếu nữ, thiếu nữ lúng ta lúng túng nói: “Pháp bảo của ta quá lớn, ta dốc toàn lực cũng chỉ tế được có một lần thôi...’
Hứa Ứng gật nhẹ đầu: “Lúc luyện bảo cho Chu Thiên tử, ngươi cắt xén quá nhiều?”
Trúc Thiền Thiền chắp tay sau lưng, mũi chân khều cục đá dưới đất, nhăn nhó nói: “Làm gì có chuyện đó? Quan giám ngục còn chẳng thể ép ta khai ra, ngươi đừng có ngậm máu phun người.”
Quả chuông bị đánh tới mức lung la lung lay, bay về phía này, kêu lên: “A Ứng, ta lại bị thương rồi... Thiền Thiền lão tổ, mau lên, đấm ta mấy cái! Ta muốn đánh với hắn đến cùng!”
Trúc Thiền Thiền nhảy tới trước mặt quả chuông, đánh quả chuông hai quyền, nhưng quả chuông vẫn còn chỗ lõm. Trúc Thiền Thiền ngại ngùng nói: “Ta kéo Phi Lai phong đi mãi mới tới đây, lại tế Phi Lai phong lên một lần, hao sạch pháp lực rồi. Đợi ta hai hôm, ta khôi phục tu vi xong sẽ chữa thương giúp ngươi.”
“Tới lúc đó thì A Ứng cũng lạnh ngắt rồi.”
Quả chuông lập tức bay tới sau đầu Hứa Ứng, lúng túng nói: “A Ứng, cho ta hút hai phát nhé, lát nữa chạy trốn còn có thể bảo vệ ngươi.”
Hiện tại tu vi của Hứa Ứng đã cao dần, không phải thiếu niên lúc trước. Còn quả chuông hiện đang bị thương, nếu Hứa Ứng tự phong bế khu vực Hi Di, quả chuông cũng không thể xông vào, vì vậy không thể không nói năng khép nép một chút.
Hứa Ứng gật đầu, quả chuông vội vàng chui vào trong khu vực Hi Di của y, hút hai ngụm khí huyết, ổn định thương thế. Lúc này nó mới yên lòng, lại kêu lên: “A Ứng, chuyện này không nên chậm trễ, chạy là thượng sách!”
Trúc Thiền Thiền lấy làm khó hiểu; “Chẳng phải vừa rồi ngươi nói muốn đánh đến cùng à?”
Quả chuông lý lẽ thẳng thừng nói: “Nếu ngươi giúp ta chữa thương, A Ứng bổ sung đầy đủ khí huyết cho ta, đương nhiên phải đánh đến cùng. Nhưng bây giờ ngươi đã vô dụng, thế thì chạy là thượng sách! Mau lên mau lên!”
Trong lúc trò chuyện, Kim Nhân kia đã nâng Phi Lai phong lên quá đỉnh đầu, ném về phía bọn họ!
Hứa Ứng vội vàng nắm lấy Trúc Thiền Thiền, tung người né tránh. Tòa Phi Lai phong kia quá khổng lồ, tuy hắn đã dốc hết cước lực nhưng vẫn bị sóng khí của Phi Lai phong hất văng lên không trung.
Hai con ngươi của Kim Nhân hoàng lăng lại lóe lên ánh lửa, Hứa Ứng thấy hai mắt hắn đỏ rực, lập tức thi triển Vân Thê Thiên Tung, đạp chân lên thang mây, ôm Trúc Thiền Thiền bay lên không trung, né tránh ánh lửa xung kích.
Kim Nhân hoàng lăng lập tức giơ hai tay chống xuống đất, cố gắng rút chân lên. Nhưng ngay lúc này, thân hình Hứa Ứng lại hạ xuống sau đầu hắn!
Trúc Thiền Thiền kêu lên sợ hãi: “Đã bảo bỏ chạy cơ mà?”
Cùng lúc đó, Ngoan Thất tỉnh lại, thấy Kim Nhân bên dưới đang đứng dậy, không khỏi la hét.
“Thất gia, há to miệng!” Hứa Ứng cao giọng nói.
Ngoan Thất vẫn cuộn mình trên vai y, nghe vậy bất giác há to miệng, cái đầu như quả núi nhỏ. Hứa Ứng nâng Trúc Thiền Thiền lên, nhét vào trong miệng hắn, nói: “Đừng cắn!”
Ngoan Thất vô thức muốn cắn một cái, nghe vậy vội vàng thu hồi nanh độc.
Hứa Ứng ầm ầm rơi xuống, nện lên Thần Kiều của Kim Nhân hoàng lăng. Thần Kiêù được chế tạo toàn bộ bằng Huyền Kim, cực kỳ kiên cố, mặt ngoài có hoa văn đạo tượng lưu chuyển, cho dù Hứa Ứng từ trên cao đánh xuống cũng không làm nó suy chuyển chút nào.
“Quả nhiên, dị tượng sau lưng Kim Nhân này đều là pháp bảo được chế tạo chứ không phải khu vực Hi Di chân chính!’
Hứa Ứng nắm lấy rìu đá, dốc toàn lực vận chuyển Thái Nhất đạo dẫn công, điều động toàn bộ lực lượng của Nê Hoàn, Hoàng Đình, Giáng Cung, Ngọc Trì, tụng niệm Nguyên Dục Bát Âm, khí huyết trong cơ thể thể không ngừng sôi trào, tăng lên điên cuồng!
Hung uy của rìu đá được kích hoạt triệt để, khiến biển máu hiển hiện sau lưng y, trong biển máu có vô số thi thể đứng dậy, như muốn tái hiện uy thế lúc còn sống!
“Ầm!”
Hứa Ứng vung cây rìu lớn chém thẳng xuống thần Kiều, trên Thần Kiều lập tức hiện lên vô số hoa văn chất chứa đạo tượng, hào quang lưu chuyển ngăn cản nhát rìu của y.
Ánh mắt Hứa Ứng nhấp nháy, phát động Thiên Nhãn, quan sát rõ ràng từng đạo tượng này, thấy được điểm yếu của đạo tượng. Rìu đá như thái rau cắt dưa, bổ đôi tất cả đạo tượng ngăn cản!
Cuối cùng rìu đá cũng tiếp xúc với bản thể của Thần Kiều, lực phản chấn khủng khiếp bật lại. Mười ngón trên hai tay của Hứa Ứng lập tức bị chấn động tới vỡ nát, mười đầu ngón tay nổ đùng đùng, hai tay máu me đầm đìa, máu thịt rụng khỏi cẳng tay!
Xương cánh tay của y cũng bị phản chấn tới mức nứt toác, không ngừng nổ tung.
Đột nhiên dưới nách Hứa Ứng lại có hai cánh tay máu thịt mọc ra, rõ ràng là pháp môn trong .
Hai cánh tay vừa mọc của y cũng nắm lấy rìu đá, lại vung rìu chặt xuống, lực phản chấn lại truyền về, hai cánh tay mới cũng lập tức bị chấn động tới nổ tung. Nhưng đồng thời, dưới nách y lại có cánh tay mới mọc ra, lại vung rìu chặt xuống!
Đây là lần đầu tiên y sử dụng thân thể bất tử của bí tàng Nê Hoàn, vận dụng khả năng tái sinh cực mạnh của thân thể để đối phó với Thần Kiều!
Hai cánh tay y cứ bị phá hủy rồi mọc lại như vậy mấy chục lần, cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, rìu đá trong tay y đột nhiên nổ tung!
Cho dù rìu đá đã được Trúc Thiền Thiền chữa trị nhưng dù sao trước đây nó từng trấn áp nữ tiên thi, kém xa trước đây. Vừa rồi Hứa Ứng dùng nó đối phó với Thập Nhị Kim Nhân đã khiến nó bị tổn hại, giờ lại liên tục tế nó lên, chặt mấy chục lần, cuối cùng nó không chịu nổi nữa, cứ thế nổ tung!
“Ngài chuông, đi ra!”
Hứa Ứng nhìn chằm chằm vào Thần Kiều phía trước, quát lớn một tiếng, quả chuông trốn trong Hỗn Độn hải trong đầu Hứa Ứng, chui vào động thiên của Hứa Ứng hấp thu khí huyết, nghe vậy không khỏi run rẩy, kêu lên: “Ta không ra!”
Tuy nói vậy nhưng nó vẫn lảo đảo bay ra.
Một bữa lửng bụng với một bữa no bụng, cái nào quan trọng hơn, nó vẫn hiểu.
Quả nhiên nó vừa bay ra đã bị Hứa Ứng hai tay nắm lấy móc chuông. Quả chuông vội vàng nói: “Ứng gia, ngươi đập nhẹ thôi!”
“Cạch!”
Hứa Ứng vận khí huyết tới tận cùng, vung quả chuông, đập thẳng vào Thần Kiều. Thần Kiều kia vốn đã bị rìu đá chém đứt phân nửa, giờ phút này lại dính một đòn nặng của quả chuông, phát ra một tiếng vang giòn dã!
Cùng lúc đó, Kim Nhân hoàng lăng đã rút hai chân chìm dưới đất lên, nhưng đầu vẫn lún xuống ngực, không thể nhìn thấy cảnh tượng sau lưng.
Nhưng hắn cũng biết tình thế không ổn, lập tức giơ tay chộp ra sau lưng.
Quả chuông rùng mình, chỉ thấy một bàn tay che khuất cả bầu trời xé gió đánh tới đỉnh đầu bọn họ, vội vàng kêu lên: “Ứng gia!”
Hứa Ứng coi như không thấy, lại vung quả chuông nện xuống!
“Cạch!”
"Ứng gia!"
"Cạch!"
“Con mẹ nhà ngươi!”
"Cạch!"
Cuối cùng Kim Nhân cảm nhận được vị trí của Hứa Ứng, giơ tay chộp tới, nhưng một tiếng chuông vang lên, Thần Kiều đã bị đập gãy.
Khí tức của Kim Nhân hoàng lăng đột ngột suy giảm, kém xa trước đây, bàn tay đang chộm tới cũng suy yếu.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, Hứa Ứng né tránh bàn tay đập xuống nhưng không tránh được dư âm của nó, may mà có quả chuông lồi lõm, y cứ theo tập quán cũ trốn trong chuông, tránh được dư âm xung kích.