Trong hồ nước vừa vỡ nát, một con quái vật khổng lồ nhô lên, thân dài mấy chục trượng, người như Kỳ Lân, lại như Long Mã, đạp vó lao đi, phía sau là một cái đuôi dài, phi trên mặt nước, lướt nhanh tới!
Trên lưng Long Mã kia có một luồng sáng mơ hồ, nhìn từ xa lại rất giống một cánh cửa.
Một vị trưởng lão của Quách gia hô to: “Vị na tiên này giấu địa điểm ẩn hóa trên người dị thú thượng cổ!”
Hứa Ứng kinh ngạc không thôi, hai năm vừa qua y đã tìm được nhiều địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, nhưng đều là cố định, chưa từng thấy na tiên nào giấu địa điểm ẩn hóa trên vật sống!
Đông đảo na sư của Quách gia bay lên phía trước, có người đạp chân lên mặt nước, chạy như bay, dẫm tới mức mặt nước không ngừng nổ tung; lại có người nhảy lên không trung, thi triển Vân Thê Thiên Tung, nhảy nhót trên không trung.
Còn có người thi triển kiếm khí, bay sát mặt nước, tốc độ cũng không chậm.
Nhưng tốc độ của Long Mã quá nhanh, giẫm trên mặt nước mà như một vệt sáng mờ, bỏ lại tất cả ở phía sau.
“Ngài chuông, Thất gia, phải ngăn nó lại!”
Hứa Ứng nhảy khỏi đỉnh đầu Ngoan Thất, đạp chân lên thang mây, nhanh chóng chạy tới, chỉ trong chớp mắt đã tăng tốc độ lên cực hạn, như một vệt sáng lướt đi. Y lại phát động kiếm khí, hóa thành một luồng kiếm quang xé gió bay đi!
Cùng lúc đó, kiếm khí xoay chuyển quanh người Ngoan Thất, càng ngày càng kịch liệt, khí huyết ngập trời hóa thành kiếm khí bao quanh nó, nâng thân thể khổng lồ lên, bay sát mặt nước, đuổi theo con Long Mã đang phi nước đại!
“Coong~~”
Quả chuông rung động, miệng chuông quay về phía sau, thân chuông lao về phía trước, tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt qua Ngoan Thất, dọc đường coong coong không ngừng, đuổi theo Hứa Ứng!
Đột nhiên quả chuông lại vượt qua Hứa Ứng, phóng tới Long Mã!
Long Mã quét mạnh cái đuôi, đập vào vách chuông, đánh tới mức quả chuông lệch hướng. Long Mã thì đột nhiên đổi sang hướng khác, cộc cộc cộc, giẫm lên mặt nước đầm lầy, mặt nước không ngừng nổ tung, khiến tốc độ của nó càng tăng nhanh!
Quả chuông khó khăn lắm mới chuyển hướng được, nhưng tới lúc chuyển hướng xong thì không thấy tung tích của Long Mã đâu!
Hứa Ứng lại thi triển Vân Thê Thiên Tung giữa không trung, cưỡng ép đổi hướng, đuổi kịp Long Mã.
Long Mã nâng vó, chân đạp đầm lầy, mặt nước nổ tung thành đóa hoa sen, nghênh tiếp Hứa Ứng ở phía sau!
Hứa Ứng phát động Kim Đan, chỉ nghe hai tiếp bụp bụp, hoa sen đã bị Kim Đan xuyên thủng, dồn dập nổ tung.
Hứa Ứng lại bộc phát khí tức, trong khu vực Hi Di có một lô đỉnh bay ra. Đó là lô đỉnh trong Giao Luyện kỳ của y, nơi thủy hỏa giao luyện, Kim Đan được tôi luyện trong lô đỉnh này!
Lô đỉnh này ẩn chứa Tam Muội thần thủy và Tam Muội chân hỏa, miệng lô đỉnh hướng xuống dưới, thủy hỏa tuôn trào, như hai con rồng lớn, một trái một phải ập tới, định trói Long Mã nhốt vào trong đỉnh.
Trên người Long mã có hoa văn kỳ lạ nổi lên, quấn quanh người, hết sức tự nhiên như lông tóc tạo thành. Giờ phút này hoa văn sáng lên, thần thông bộc phát, không ngờ lại ngăn cản cả Tam Muội thần thủy và Tam Muội chân hỏa!
Long Mã đột nhiên lao lên, sừng hươu trên đầu đâm vào lô đỉnh, hất đổ lô đỉnh rồi bỏ chạy ra ngoài.
Ngoan Thất vọt tới từ sau lưng Hứa Ứng, kêu to: “Dừng lại cho ta!”
Hứa Ứng vội vàng nói: “Thất gia coi chừng! E rằng Long Mã này là quái thú viễn cổ đã thành niên!’
Y vừa nói xong, đầu Ngoan Thất đã ăn vài móng, cằm cũng bị Long Mã đập vào, đầu váng mắt hoa!
Hứa Ứng nhân cơ hội đánh ra Kim Đan, hất ngã Long Mã, Long Mã giãy dụa định đứng dậy, Quách Tiểu Điệp lại bay ra từ trên đầu Ngoan Thất, xuất quyền nện lên đầu ngựa, đập con Long Mã dài mấy chục thước lăn lông lốc trên mặt nước, văng xa tới mấy dặm.
Hứa Ứng giật nảy mình: “Vừa rồi cô ấy cũng đập vào ngực ta, nếu dùng đủ lực, e là ta toi rồi!”
Quả chuông từ trên trời giáng xuống, trấn áp cả khu vực. Nhưng con Long mã lại xoay người, đột nhiên tăng tốc trên đất bằng, khiến quả chuông trấn áp vào chỗ trống, chỉ khiến mặt đầm lầy lún xuống, nổ tung!
“Thất gia há miệng!”
Hứa Ứng cất cao giọng hô, Ngoan Thất vội vàng mở miệng, một thanh kiếm đồng thau bay ra từ miệng hắn. Hứa Ứng cầm kiếm, kiếm khí bắn ra ào ào, bay lượn bao phủ, đánh tới hai bên Long mã!
Kiếm đồng thau là một bộ phận trong Phi Lai phong của Trúc Thiền Thiền, sắc bén vô song, còn hơn cả Ngô Câu, là pháp bảo mà Hứa Ứng vận dụng thuần thục nhất trong hai năm vừa qua.
Giờ phút này y thi triển Ngự Kiếm quyết không phải để bản thân ngự kiếm mà để Long Mã ngự kiếm, bao vây Long Mã trong kiếm khí!
Long Mã kia ra sức chạy trốn, nhưng chạm vào kiếm khí như bông tuyết là bị cắt mất ít lông tóc, không dám tùy tiện va chạm nữa.
Hứa Ứng giơ tay kết kiếm quyết, chậm rãi thu hẹp kiếm khí, khóa chặt Long Mã lại, từ từ hạ xuống.
Ngoan Thất trườn tới, quả chuông cũng trấn giữ bốn phía, tránh kẻo Long Mã bỏ trốn.
Quả chuông hạ bức tường ánh sáng nặng nề xuống, cuối cùng cũng trấn áp được con quái vật khổng lồ này.
Hứa Ứng thu hồi kiếm đồng thau, con Long Mã kia ngoan ngoãn không dám có dị động gì.
Đám người Quách gia dồn dập bao vây nơi này, canh gác bốn phía. Hai vợ chồng Lý Anh Châu, Quách Dược cũng trong đám người. Lý Anh Châu thấy Hứa Ứng, vội vàng đi tới bên cạnh Quách Tiểu Điệp, nói nhỏ: “Tiểu Điệp, con lại gặp được hắn rồi? Á, sao con lại kéo áo ngực xuống?”
Quách phu nhân lập tức tỉnh ngộ, lẳng lặng giơ ngón cái lên.
Quách Tiểu Điệp ngượng ngùng nói: “Dì hai, làm gì có, vốn đã thấp thế rồi mà!”
Ngoan Thất thu nhỏ hình thể, hóa thành con rắn nhỏ nấp dưới cổ áo Hứa Ứng. Hứa Ứng đi tới bức tường ánh sáng của quả chuông, đi lên trên lưng Long Mã. Đám người Quách Tiểu Điệp cũng vội vàng đi theo.
Con Long Mã quay đầu lại, khí tức hung ác, lộ vẻ uy hiếp. Ngoan Thất từ dưới cổ áo Hứa Ứng thò đầu ra, cũng tỏa ra khí tức khủng khiếp của dị thú viễn cổ, đối chọi với nó.
Nhưng Long Mã kia khinh thường, nhếch miệng để lộ mấy cái răng, như đang chế giễu hắn bị mình đá cho thê thảm.
Ngoan Thất giận không kiềm được: “Ta còn vị thành niên, đợi ta trưởng thành chỉ một hơi khí độc là phun chết ngươi!”
“Phì phì!” Long Mã cười lạnh đáp.
Hứa Ứng đi tới luồng sáng trên lưng nó, quan sát cẩn thận một hồi, lại dùng Thiên Nhân Cảm Ứng, chỉ cảm thấy mình cảm ứng không sai. Lúc này y mới đưa tay vỗ nhẹ, chỉ thấy trong ánh sáng dần dần hiện lên một cửa miếu.
Hứa Ứng gõ cửa một cái, trong cửa vang lên một giọng nói: “Ai thế? Quấy nhiễu cuộc sống thanh tịnh của ta!”
Cửa miếu mở ra, một cô gái mặc trang phục thời Hán áo đen đai đỏ thò đầu ra, hiếu kỳ quan sát đám người Hứa Ứng và Quách Tiểu Điệp, cảnh giác nói: “Ngươi tìm ai?”
Hứa Ứng cố nén cơn kích động trong lòng, cúi người thi lễ hỏi: “Cho hỏi nơi này có phải địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên không? Phải chăng các hạ là chủ nhân của nơi này?”
Cô gái kia mỉm cười, để lộ hai lúm đồng tiền: “Ta là chủ nhân nơi này, ẩn cư ở đây. Ngươi là sư phụ ta à? Ngươi tới ăn thịt ta?”
Cô mở cửa miếu bước ra, cười nói: “Không ngờ sư phụ còn trẻ thế. Ta ẩn nấp lâu rồi mà ngươi vẫn tìm được. Nhưng ta sẽ không bó tay chịu trói, cho dù ngươi là ân sư của ta, ta cũng phải đánh một trận sống mái với ngươi!”
Khí tức của cô lan tỏa, khiến quả chuông cũng phải lắc lư không ngừng, kêu lên leng keng.
Quách Tiểu Điệp kinh ngạc nói: “Ngươi không phải na tiên thời Tần Hán?”
Cô gái hai lúm đồng tiền nói: “Ta là na sư thời Hán, theo Cao Tổ chém rắn trắng khởi nghĩa, sau này phát hiện ra cạm bẫy na tiên nên nghĩ ra một cách né tránh. Không phải các ngươi tới đây để giết ta à?”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Chúng ta tới là để cầu pháp môn chân chính của na sư.”
Cô gái hai lúm đồng tiền nghe vậy không khỏi bật cười đáp: “Làm gì có pháp môn chân chính gì? Na pháp được sáng tạo ra chỉ để lừa gạt! Nếu có pháp môn chân chính, sao ta phải ẩn nấp tới tận bây giờ?”