Hứa Ứng tế lưỡi đao gãy lên, mỗi đao một con, chặt đôi những con mắt đã bị nhen lửa.
Đám tiên thi dồn dập dừng lại, làm động tác quan sát, như đang lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Hứa Ứng lao qua con mắt cuối cùng, chặt nó thành hai nửa rồi thu hồi đao gãy, gọi Ngoan Thất, nhanh chân chạy tới chỗ ánh sáng rơi xuống.
Phía trước, Tiết Doanh An còn bị kéo lê trên mặt đất, hắn không nỡ làm tổn hại tiên căn, cũng không nỡ làm tiên căn đứt rễ, đang hết sức bị động.
“Tiết công tử, còn kéo dài nữa khéo mặt của ngươi cũng tróc da đấy!” Ngoan Thất lớn tiếng nhắc nhở: “Ngươi phải trồng nó xuống! Ta thấy thi thể Thiên Thanh Tử trồng nó trong Dao Trì!”
Tiết Doanh An lập tức tỉnh ngộ, vội vàng tế lô đỉnh của mình, thu thập gốc Hồng Đậu tiên căn vào trong. Hồng Đậu tiên căn bám rịt lấy tai mắt mũi miệng của hắn, sống chết gì cũng không chịu rơi vào lô đỉnh, kéo tới mức mắt mũi hắn lệch chéo sang một bên.
Tiết Doanh An hao bao công sức mới thu được Hồng Đậu tiên căn vào trong lô đỉnh, dùng lô đỉnh trấn áp, cẩn thận từng chút một đưa gốc tiên căn này tới Dao Trì của bản thân, trồng vào trong giao trì.
Hồng Đậu tiên căn cắm rễ trong Dao Trì, quả nhiên đã an phận hơn nhiều.
Tiết Doanh An vừa thở phào một hơi, lại thấy tiên căn này chạy ra, đi tới ánh mắt hắn, giơ một sợi rễ gõ cồng cộc lên mắt hắn.
Con ngươi trong mắt Tiết Doanh An nhảy tán loạn, suýt nữa chui khỏi hốc mắt.
Ngoan Thất cười nói: “A Ứng sáng tạo ra một pháp môn tế luyện tiên căn, ngươi bảo hắn truyền cho ngươi, tế luyện một lúc là có thể sử dụng được tiên căn này. A Ứng nói thứ này là một món pháp bảo sống, hâm mộ chết đi được!”
Tiết Doanh An nhìn sang phía Hứa Ứng, cứng họng không nói được lời nhờ vả truyền thụ.
Dù sao pháp quyết như vậy là bí mật bất truyền, thường được người trong môn phái coi như bảo bối.
Hứa Ứng cười nói: “Ta cũng chỉ tùy tiện sáng tạo ra pháp môn tế luyện này, không đáng nhắc tới, truyền cho ngươi là được.” Nói xong y truyền thụ pháp môn tế luyện mà mình sáng tạo trong thôn trang nhỏ bên ngoài tảng đá, giảng giải một lượt.
Tuy Tiết Doanh An không có nhiều kinh nghiệm đi lại trong giang hồ, nhưng thiên phú lại rất cao, chẳng mấy chốc đã học xong pháp môn tế luyện này, tập trung tế luyện gốc tiên đạo linh căn.
Không bao lâu sau, Hồng Đậu tiên căn đã an phận, không còn quấy rối.
Tiết Doanh An cắm tiên căn vào Dao Trì, lập tức cảm thấy tu vi không ngừng tăng cường, thân thể, Kim Đan, nguyên khí, thần thức, lúc nào cũng được rèn luyện tiến bộ. Hắn thầm vui vẻ, luôn miệng nói cám ơn Hứa Ứng và Ngoan Thất.
Trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, lại tế Hồng Đậu tiên căn ra, chỉ thấy Hồng Đậu tiên căn lơ lửng giữa không trung, linh quang vạn trượng, nhẹ nhàng quét qua là phá tan những thần thông còn sót lại đang ẩn mình phía trước!
Tiết Doanh An hết sức vui mừng, lại cất tiên căn vào khu vực Hi Di.
Hồng Đậu tiên căn nhân lúc hắn không chú ý lại lẻn từ trong khu vực Hi Di ra, vung vẩy linh quang, quất bôm bốp lên người Ngoan Thất, chẳng bao lâu sau đã đánh Ngoan Thất tới mức mặt mũi bầm dập!
Ngoan Thất tế đao kiếm đồng thau lên đấu với tiên căn, nhanh chóng thua trận, bị đánh càng thảm hại hơn. Hắn kêu la: “Rõ ràng là A Ứng truyền cho chủ nhân ngươi pháp môn tế luyện, sao ngươi không đánh hắn mà lại đánh ta?”
Hồng Đậu tiên căn lập tức đổi hướng, vung vẩy linh quang, vút một tiếng quất lên người Hứa Ứng.
Thân thể của Hứa Ứng bị đánh bay ra ngoài, chỉ còn hồn phách đứng yên tại chỗ, toàn thân là chân linh bất diệt, tự có linh quang hộ thể, bị linh quang của tiên căn đánh vào cũng chỉ rung nhẹ một cái.
Còn linh quang của Hồng Đậu tiên ăn lại vỡ mất một chỗ.
Gốc tiên ăn này định nối lại sợi rễ của mình, nhưng có làm thế nào cũng không nhặt lên được, không khỏi tức giận, lại quay sang đánh cho Ngoan Thất một trận.
Hứa Ứng nhặt lại thân thể mình, thầm nghĩ: “Ta cũng cần tìm một gốc tiên căn, loại bảo vật này rất có lợi đối với thân thể. Thân thể của ta vẫn quá yếu.”
So với hồn phách thì đúng là thân thể của y quá yếu.
Cuối cùng bọn họ cũng đi tới vị trí mà hào quang trên bầu trời rơi xuống, chỉ thấy trên sa mạc lưu lại từng vòng lưu ly bị đốt cháy khét lẹt, tạo thành hình vẽ trận pháp.
Hứa Ứng nhìn lên bầu trời, hào quang trên trời đang từ từ cắt đứt, ảm đạm, biến mất không thấy đâu. Những luồng sáng này không biết từ đâu đến, hết sức kỳ quái.
“A Ứng, ngươi nhìn đằng kia kìa!’ Ngoan Thất giơ đuôi chỉ đằng trước, có vẻ rất kích động.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên một ngọn núi ngọc có cung điện. Ngọn núi ngọc gần như trong suốt, cho nên nhìn từ xa lại thì cung điện kia như lơ lửng trên bầu trời, cực kỳ bắt mắt.
“Chắc đó là nơi tiên nhân thời cổ nghỉ chân.”
Hứa Ứng quan sát bốn phía, suy đoán: “Tiên nhân phi thăng, đây là trạm đầu tiên. Bọn họ nghỉ chân tại đây, dùng Nguyên Đạo Tinh Tụy trong tiên đạo linh căn, sau khi bổ sung khí lực lại tiến hành lần phi thăng thứ hai.”
Y nhìn lên đỉnh núi, nơi đó có linh quang hội tụ, thi thoảng lại lung lay một cái, chắc là tiên đạo linh căn bị nghiền nát của Thái Ất Tiểu Huyền Thiên tụ tập trong ngọn núi này.
Trên đỉnh núi ngọc còn có từng luồng khí tức hùng vĩ uy nghiêm, chắc là khí tức cổ tiên.
Bọn họ đi thẳng về phía trước, để ý thấy dưới đất có thêm vài thi thể na sư, chưa bị sa mạc chôn vùi.
Hứa Ứng dừng bước, nhìn một thi thể trong đó, hơi ngạc nhiên. Thi thể này là một người trẻ tuổi nhưng không phải là na sư.
Vóc dáng của người này cao hơn người bình thường hai đến ba thước, có bốn cánh tay, nhưng Hứa Ứng không cảm ứng được đấu vết thi triển na thuật Nê Hoàn.
“Kỳ quái, chẳng lẽ có người trời sinh như vậy?”
Y nhìn lên núi ngọc, ánh mắt kỳ dị: “Hay là, không phải chỉ có chúng ta tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên?”
Tiết Doanh An lao lên phía trước, lớn tiếng nói: “Các ngươi mau đi thôi! Mọi nguy hiểm dọc đường đã bị người khác san bằng! Chắc chắn có không ít người leo lên núi, chúng ta phải nhanh chân lên, nếu không tiên duyên cũng chẳng còn!”
Hứa Ứng nhanh chóng đuổi theo hắn, không bao lâu sau đã thấy từng gốc cây cắm trong sa mạc, một đầu của gốc cây bị vót nhọn, có đầu của na sư bị cắm trên đó.
Đối phương thi triển một pháp thuật rất kỳ quái, khiến gốc cây hòa làm một thể với na sư, vì vậy những cái đầu này vẫn còn sống.
Chẳng qua sa mạc hoang vu, không có nước, cứ phơi nắng như vậy cuối cùng cả gốc cân lẫn na sư sẽ từ từ chết đi.
Đám người Hứa Ứng đi qua, những na sư kia khổ sở di chuyển tròng mắt, nhìn theo bọn họ.
“Kỳ quái, ở Thần Châu đại địa cả luyện khí sĩ hay na sư đều không có phong tục như vậy.”
Hứa Ứng kiểm tra gốc cây, móc một ít vỏ cây, chỉ thấy trong vỏ cây có máu chảy ra. Loại pháp thuật này rất kỳ quái, khá giống pháp thuật trong Vọng Hương Đài.
Loại pháp thuật này thay đổi kết cấu thân thể, khiến con người sinh trưởng cùng cây cối, hòa làm một thể, không giống na thuật của Chu gia.
Na thuật của Chu gia là dùng tồn tường cải biến kết cấu thân thể, dùng hoạt tính kích hoạt các loại sinh mệnh, từ đó hóa thành thần thông.
Nhưng pháp thuật kết hợp giống loài khác biệt với nhau như vậy thì Hứa Ứng chưa từng nhìn thấy.
Ngoan Thất quan sát, lại có phát hiện khác, nói: “A Ứng, loại lực lượng này rất giống lực lượng hóa sinh khi ta biến hóa hình thái! Nhưng lực lượng này mạnh hơn lực lượng hóa sinh, có thể thay đổi giống loài.”
Đột nhiên trong lòng Hứa Ứng giật thót, hạ giọng nói: “Tạo hóa.”
Ngoan Thất giật mình: “Cái gì?”
Hứa Ứng nói: “Là pháp thuật tạo hóa. Người nọ giết bọn họ, dùng pháp thuật Tạo Hóa, kết hợp giống loài khác biệt với nhau. Đây là hành động thị uy, thể hiện rằng mình không dễ chọc!”
Ngoan Thất lấy làm khó hiểu: “Chẳng lẽ trong số thế gia đi vào đây có ai tu luyện pháp thuật tạo hóa? Nhưng trong lục bí làm gì có bí tàng tạo hóa nào?”
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên núi ngọc, suy đoán: “Có lẽ bọn họ không phải người trong thế giới của chúng ta. Dù sao, tuy Thiên lộ đã gãy, nhưng chúng ta có thể đi vào Tiểu Huyền thiên, chứng tỏ con đường tới Tiểu Huyền Thiên còn chưa đứt đoạn hoàn toàn!”
Y đi vào trong núi nói: “Không khéo có Chư Thiên thế giới khác tìm được đường tới Tiểu Huyền Thiên.”
Ngoan Thất nghe vậy rùng mình một cái: “Nếu bọn họ phát hiện ra thành đá, lại phát hiện ra đường tới Thần Châu của chúng ta! Đám người này thích cắm cọc đầu người như vậy...”
Đột nhiên phía trước vang lên tiếng hét của Tiết Doanh An.
Hứa Ứng vội vàng lao tới, chỉ thấy Tiết Doanh An bị một cô gái bốn tay xuất quyền đánh bay, đâm thẳng vào vách núi!
Trên đỉnh đầu cô gái có một sợi lông vũ dài, gương mặt khá xinh xắn nhưng lại dũng mãnh dị thường, sau lưng hiện ra dị tượng Thiên ma bốn tay, uy vũ bất phàm.
Khu vực Hi Di của cô ta đã mở Huyền Quan thứ hai, Huyền Quan Giáp Tích, Kim Đan soi rọi Huyền Quan, lơ lửng trên Thiên sơn tầng thứ mười ba.
Chênh lệch tu vi giữa Tiết Doanh An và cô ta quá lớn, bị cô ta đánh hộc máu.
Cô gái kia phi thân tới, một tay nắm đầu Tiết Doanh An, hai cánh tay khác bắt lấy hai tay hắn, còn một bàn tay rút ra loan đao, đang định cắt đầu hắn.
Hứa Ứng hừ lạnh một tiếng, giang rộng năm ngón tay, rảo bước đi tới.
Cô gái kia biến sắc, chỉ thấy bốn cánh tay của mình nhanh chóng khô quắt, nha thịt nhẵn nhụi thoáng chốc đã đầy nếp nhăn, không còn căng bóng, hoạt tính trong cơ thể cũng nhanh chóng xói mòn!
“Xoạt!”
Loan đao trong tay cô ta xé gió bay tới, xoay tròn chém thẳng tới cổ Hứa Ứng. Đao gãy bay ra, coong một tiếng chặt đứt thanh loan đao kia!
Cô gái kia không dám dừng lại, cuống quít tung người bay lên, tế ra Kim Đan, trấn áp na thuật ập tới đằng sau lưng, lao lên núi ngọc.
Hứa Ứng phát động na thuật xung kích Kim Đan của cô ta, ý đồ gạt bỏ cả Kim Đan, nhưng lại bị một luồng sức mạnh kỳ lạ trong Kim Đan ngăn cản. Bản thân y cũng kinh ngạc không thôi.
“Đúng là không phải pháp thuật thần thông bản thổ!”