Hứa Ứng đoạt Nguyên Đạo Tinh Tụy của hơn mười gốc tiên căn, Ngoan Thất trốn trong khu vực Hi Di của hắn hoảng hốt kêu la: “A Ứng, thân thể của ngươi sắp bị đốt thủng rồi! Thiên hỏa đã đốt tới khu vực Hi Di rồi!”
Trong khu vực Hi Di từng mũi tên và trường thương khổng lồ xuyên thủng Ngũ Nhạc tiên sơn, còn có vài mũi tên cắm hẳn thẳng vào Thận Nhạc tiên sơn của Hứa Ứng.
Giờ phút này Thiên hỏa từ ngoài đốt vào, sắp quét sạch khu vực Hi Di.
Cho dù Hứa Ứng dùng Trường Sinh tiên dược của bí tàng Nê Hoàn để duy trì tính mạng, nhưng nếu ngay cả khu vực Hi Di cũng bị đốt thì pháp lực sẽ bị thiêu sạch, cảnh giới cũng hóa hư ảo!
Hứa Ứng không chần chừ nữa, vội vàng hạ xuống.
Trên không trung, một gốc tiên căn hóa thành luồng linh quang, như thần long quẫy đuôi, quét thẳng về phía y. Hứa Ứng thi triển Vân Thê Thiên Tung né tránh, nấp vào trong rừng núi
Đám tiên căn gặp nạn không tìm thấy Hứa Ứng, lại bị thần khí thiên đạo tác động, đành uất ức bay về phía thần khí thiên đạo.
Hứa Ứng tế Kim Đan ra, định trấn áp Thiên hỏa đang thiêu đốt xương cốt của mình nhưng lại phát hiện không trấn áp nổi. Y không khỏi hoảng hốt: “Thất gia, ngài chuông, mau ra đây cứu mạng!’
Ngoan Thất bay khỏi khu vực Hi Di của y, há miệng rộng, tế các loại bảo vật trong cơ thể ra, định dập lửa. Nhưng Thiên hỏa kia cháy hừng hực, Ngoan Thất làm sao dập nổi?
Hứa Ứng cũng phát động bảo vật nhưng vẫn không trấn áp được Thiên hỏa, mắt thấy thân thể sắp cháy khét lẹt, y không khỏi tuyệt vọng: “Không ngờ Hứa Ứng ta lại chết dưới tay một đống cỏ dại...”
Nhưng ngay lúc này, một quả chuông lớn bay ra khỏi bí tàng Dũng Tuyền của Hứa Ứng, lung la lung lay như say rượu.
Ngoan Thất đang địnhh dập lửa, thấy quả chuông này lại hơi chần chừ, dò hỏi: “Ngươi là ngài chuông?”
Quả chuông lớn kia trong trong ngoài ngoài đều che kín rỉ đồng màu xanh lục, trông cực kỳ bẩn thỉu, cứ như ông chú già lưu lạc trong đám ăn mày hai năm không tắm rửa cạo râu, trên người mọc đầy lông tóc kỳ quái.
Lúc trước tuy quả chuông cũng có rỉ đồng màu xanh, nhưng hầu hết là màu đồng thau, phong cách trang nghiêm cổ kính.
Không ngờ mới một thời gian ngắn không gặp mà nó đã đau buồn tới mức này, khiến Ngoan Thất trong thời gian ngắn cũng không nhận ra nổi.
Quả chuông rung coong một tiếng là dập tắt Thiên hỏa, lại bay vào khu vực Hi Di của Hứa Ứng, dập tắt Thiên hỏa trong khu vực Hi Di.
Lúc này Ngoan Thất mới yên lòng, quay sang nhìn Hứa Ứng, chỉ thấy thiếu niên đã bị đốt thành than đen, ngã ngồi dưới tán cây, vẫn còn bốc khói đen.
“A Ứng bị thiêu chết rồi?” Trong lòng Ngoan Thất cực kỳ đau buồn, nói với quả chuông đang bay ra: “A Ứng bị thiêu chết, bảo bối mà hắn đặt chỗ ta đã thành vật vô chủ. Chúng ta sẽ kế thừa bảo vật và di nguyện của hắn, chia đôi tài sản. Ngươi về miếu hoang trên Tiểu Thạch sơn của ngươi, ta về Vô Vọng sơn của ta, mỗi người có tương lai riêng!”
Hắn mới nói đến đây đã thấy “xác chết cháy” nhúc nhích, than đen bên ngoài bắt đầu tróc ra.
Ngoan Thất nước mắt lưng tròng đang định chia bảo vật thấy thế vội vàng ngừng lại.
Chỉ thấy “xác chết cháy” Hứa Ứng nhanh chóng mọc ra máu thịt, thay thế những vị trí bị đốt trụi, chẳng bao lâu sau đã khôi phục như lúc đầu.
“Thất gia, đưa ta một bộ quần áo!” Hứa Ứng nói.
Ngoan Thất phun một bộ y phục ra, Hứa Ứng nhổ mũi tên gai thương gai cắm trên người mình ra, mặc quần áo vào, nói với Ngoan Thất: “Thất gia, ngươi vừa nói gì cơ? Phân chia gia sản gì?”
Ngoan Thất vội vàng nói: “Không có gì, ngươi nghe nhầm thôi. Không tin ngươi hỏi ngài chuông kìa!”
Ngài chuông u uất nói: “Thất gia nói ngươi chết rồi, đòi chia gia sản.”
Ngoan Thất giận tím mặt: “Quả chuông nát, ngươi đừng có đặt điều nói xấu rắn tốt! A Ứng, nó đổi màu xanh lá rồi, màu sắc không đúng mà tin được à? Chúng ta quen biết nhau lâu hơn hay quen biết quả chuông nát lâu hơn?”
Một lúc lâu sau, con rắn lớn mặt mũi bầm dập, răng độc cũng bị bẻ gãy một cái, tức tối cuộn mình trên vai Hứa Ứng, lông bờm sau đầu bay phất phới, thầm nghĩ: “Rõ ràng ngài chuông cũng đòi chia gia sản, sao chỉ mình ta bị đánh...”
Hắn cũng mở bí tàng Nê Hoàn, nanh gãy nhanh chóng mọc lại.
Vừa rồi Hứa Ứng mạo hiểm xâm nhập vào giữa đám tiên đạo linh căn như vậy, đoạt được Nguyên Đạo Tinh Tụy của mười ba gốc tiên căn, sáu loại tiên được trong thân thể lục bí đã có năm loại được kích hoạt, không ngừng luyện hóa.
Chỉ riêng Hồn Phách tiên dược của bí tàng Dũng Tuyền là từ đầu tới cuối không kích hoạt.
Hứa Ứng ném Nguyên Đạo Tinh Tụy dư thừa cho Ngoan Thất, Ngoan Thất cũng nhanh chóng gom đủ năm loại tiên được, chỉ còn lại Hồn Phách tiên dược là không cách nào luyện hóa.
Hứa Ứng lại đưa Nguyên Đạo Tinh Tụy cho quả chuông, tuy trong cơ thể quả chuông không có tiên dược, nhưng sau khi được Nguyên Đạo Tinh Tụy tẩy rửa, màu xanh lá tan dần, vết rỉ được tiêu trừ, uy lực cũng tăng cường.
Nhưng quả chuông vẫn bị chuyện mình chỉ là vật thay thế đả kích, lúc nào cũng rầu rĩ u sầu.
Hứa Ứng thấy vậy lại cất nó vào khu vực Hi Di: “Ngài chuông giúp ta trông giữ khu vực Hi Di, tránh kẻo ta bị đám tiên căn kia giết vào!”
Quả chuông không đáp lời nhưng vẫn treo trong khu vực Hi Di của y.
Hứa Ứng đặt Thuần Dương dị hỏa bên cạnh hắn, Thuần Dương dị hỏa cực kỳ rực rỡ, sẽ khiến tâm trạng quả chuông khá hơn một chút. Hy vọng quả chuông sẽ dần dần thoát khỏi ám ảnh, uy phong trở lại.
Hứa Ứng dẫn Ngoan Thất leo lên đỉnh núi ngọc, đám tiên đạo linh căn đã bay lên đỉnh núi, không thể chơi chiêu cũ nữa, y đành đi theo đám tiên căn kia.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tiên đạo linh căn phát ra từng luồng linh quang, quấn quýt lấy nhau, tạo thành một con đường nghiêng nghiêng trải tới hư không.
Nhìn từ xa lại, những tiên đạo linh căn này mang theo linh quang, như gỗ rễ và cành lá của cùng một cây, có điều nhiều chỗ thiếu thốn.
“Thần khí Thiên đạo định triệu tập những tiên đạo linh căn này, khôi phục lại linh căn của Thái Ất Tiểu Huyền thiên?”
Hứa Ứng nghi hoặc không thôi, miệng lẩm bẩm: “Linh căn của Thái Ất Tiểu Huyền Thiên là bị đại ác nhân phá nát, linh căn hóa thành không biết bao nhiêu tiên thảo, rải rác trong các thế giới. Chỉ dựa vào lực lượng của thần khí thiên đạo có thể khôi phục được bảo vật này không?’
Ngoan Thất không nhịn được nhắc nhở: “A Ứng, ngươi chính là đại ác nhân đấy, mỗi lúc nhắc tới đại ác nhân đừng coi như nói người khác.”
“Thất gia, ngươi mọc răng xong rồi?”
“Mọc rồi.”
“Sắp gãy rồi!”
Ngoan Thất bị đánh gãy hai cái nanh, lại tiếp tục tu bổ hàm răng, hậm hực nói: “A Ứng, ngươi không thể chối bỏ sự thật ngươi là đại ác nhân.”
Linh căn rách nát của Thái Ất Tiểu Huyền Thiên vẫn cực kỳ khổng lồ, Hứa Ứng còn thấy theo thời gian trôi qua, linh căn này còn kéo một tòa tiên cung từ sâu trong hư không xuống.
Tòa tiên cung đó tiên khí mờ ảo, tỏa ra khí tức thâm sâu khó lường, cứ như vẫn có tiên nhân sinh sống trong đó.
Nhưng tiên cung kia cũng bị tàn phá nặng nề, đã bị đạp nát phân nửa, chỉ còn nửa tòa cung điện và khoảng sân.
“Chắc tòa tiên cung này cũng bị đại ác nhân Hứa Ứng phá hỏng, nhưng ta không nói, kẻo lại bị đánh.” Ngoan Thất thầm nghĩ trong lòng.
Thần khí Thiên đạo tạo thành dị tượng thần nhân đầu rồng thân người đang kéo linh căn Tiểu Huyền Thiên, thử đưa tiên cung kia vào trong Tiểu Huyền Thiên.
Cùng lúc đó, từng luồng uy lực Thiên đạo lan tỏa từ thân thể thần nhân đầu rồng thân người, cảm ứng Chử Thiên Vạn Giới.
Hứa Ứng trong lòng hơi động: “Thiên Nhân Cảm Ứng của thần khí thiên đạo rất giống Thiên Nhân Cảm Ứng trong thời Vũ Đế! Chẳng lẽ Thiên Nhân Cảm Ứng trong thời Vũ Đế có liên quan tới Thiên đạo? Trong chuyện này có gì đó không đúng...”
Y cũng tu luyện Thiên Nhân Cảm Ứng, lập tức lan tỏa thần thức, tiếp xúc với cảm ứng của thần khí Thiên đạo.
Nhưng ngay lúc này Hứa Ứng nghe thấy âm thanh của Thiên đạo!
“Con dân các giới, ta chính là hóa thân Thiên đạo, mau mau trả lại tiên đạo linh căn mà các ngươi lấy trộm, khởi động lại Thiên lộ! Nếu không trả lại, giáng kiếp trừng phạt!”