Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 298 - Chuyện Khủng Khiếp Sắp Tới 1

Hứa Ứng được quả chuông hộ tống rời khỏi tiên cung, đi thẳng xuống núi ngọc, nghe nói như vậy không khỏi kinh hãi: “Thiên đạo là giả mạo? Bọn họ giả mạo Thiên đạo làm gì? Vũ khí còn sót lại của họ, chắc là thần khí Thiên đạo?”

Tiên nhân trong bức tranh để lộ tin tức quá đáng sợ, khiến người ta không dám suy nghĩ sâu xa.

“Thiên thần trong thế giới Thiên Đạo tuyên bố là người chấp hành Thiên đạo, khống chế thần khí Thiên đạo, chẳng lẽ những Thiên thần này cũng là giả mạo?”

Hứa Ứng không dám nghĩ tiếp.

Trong hư không xung quanh linh căn Tiểu Huyền Thiên có khí tức khủng khiếp bộc phát, đó là một nhân vật đáng sợ của thế giới khác mượn linh căn của Tiểu Huyền Thiên giáng lâm!

Không gian không ngừng sụp đổ tan vỡ, một thân hình hùng vĩ không gì sánh được chui ra từ không gian sụp đổ, chỉ có thể thấy thân hình to lớn chứ không thấy được gương mặt.

Từ phần cổ trở lên được bao phủ trong ánh sáng, hào quang có hình dạng như lá phong.

Hào quang có rực rỡ không gì sánh được, khiến người ta không cách nào nhìn thẳng vào!

“Long Uyên Thiên Thần!”

Đám luyện khí sĩ của thế giới Nguyên Đỉnh vừa mừng vừa sợ, thần linh hùng vĩ không gì sánh được này chính là Long Uyên Thiên Thần mà bọn họ vừa cử hành đại tế triệu hồi.

Vị Thiên thần này chính là thần bảo vệ của thế giới bọn họ, đông đảo chúng sinh trong thế giới Nguyên Đỉnh từ lê dân bách tính tới luyện khí sĩ đều kính lễ tế bái Long Uyên!

Theo suy nghĩ của bọn họ, không có gì mà Long Uyên Thiên Thần không làm được.

Ánh mắt của Long Uyên Thiên Thần là hai luồng sáng, chiếu rọi qua đám người, rồi đột nhiên quét về, chăm chú nhìn lên người Hứa Ứng đang chạy trốn về phía núi ngọc.

Hào quang hình lá phong lắc lư, hiển nhiên tâm trạng của hắn rất không bình tĩnh.

“Con dân Nguyên Đỉnh nghe lệnh, bắt lấy hắn, bất luận sống chết!” Hắn mở miệng nói.

Dị nhân bốn tay của thế giới Nguyên Đỉnh nghe vậy dồn dập lao tới, đuổi theo Hứa Ứng.

Ánh mắt Long Uyên Thiên Thần chuyển sang người tiên nhân trong tranh, tiếng nói vang lên từ trong hào quang, mang đầy vẻ thần thánh uy nghiêm: “Một con giòi bọ mạo phạm Thiên đạo. Ngươi tưởng mình cầm thần khí Thiên đạo là có thể thay thế Thiên đạo, khống chế Thiên đạo? Nằm mơ đi! Ngươi dám lấn quyền Thiên đạo, phạm trọng tội, đáng chém!”

Ánh mắt của tiên nhân trong tranh nhìn sang người hắn, thản nhiên nói: “Ngươi lấy gì diệt ta?’

Hắn chậm rãi giơ tay lên, nói nhỏ: “Thiên Tru, đến đây!”

Thần nhân đầu rồng biến mất không thấy đâu nữa, hóa thành thần khí Thiên đạo xé gió bay tới, rơi vào tay hắn.

Đây là một thanh thần kiếm, lưỡi kiếm to hơn bình thường nhiều, chuôi kiếm có hình đầu rồng, thân kiếm có long thần quấn quanh, điêu khắc chữ Triện.

“Bảo vật này chính là thần khí Thiên đạo, tên là Thiên Tru. Mang ý trời cao diệt trừ!”

Tiên nhân trong tranh vuốt ve thân kiếm, sát khí bùng lên, con mắt dưới mặt nạ nhấp nháy: “Thiên Tru rơi vào tay ta, ta chính là Thiên đạo. Còn lũ ngụy thần các ngươi rơi xuống thế giới, không cách nào trở lại thế giới Thiên Đạo, dần dà mất đi sự ủng hộ của Thiên đạo.”

Tiên nhân trong tranh thản nhiên nói: “Ngươi lưu lạc trên thế gian đã hơn vạn năm rồi nhỉ? Ngươi không cảm ứng được Thiên đạo, không cách nào được Thiên đạo tán thành, ngươi chỉ có thể lừa gạt chúng sinh trong thế giới Nguyên Đỉnh, khiến bọn họ tôn ngươi làm Thiên thần, miễn cưỡng duy trì một chút tôn nghiêm đáng thương. Nhưng thực ra ngươi chỉ là loại rác rưởi bị người ta dùng xong rồi vứt bỏ, vĩnh viễn không thể trở lại thế giới Thiên Đạo.”

Hứa Ứng đang ra sức chạy xuống núi ngọc, nghe vậy không khỏi tê dại da đầu, nói liến thoắng: “Ngài chuông! Mau lên! Mau nữa lên!”

Quả chuông nghe vậy cũng rùng mình, vội vàng bảo vệ Hứa Ứng và Ngoan Thất, liều mạng bay xuống núi ngọc, thầm nghĩ: “Hai người này vạch trần lẫn nhau, bóc mẽ từng vết sẹo của nhau, nếu ra tay chắc chắn sẽ dốc toàn lực giết chết đối phương! Chạy chậm chút thôi thì chỉ có chết!’

Khí tức của tiên nhân trong tranh và Long Uyên Thiên Thần càng lúc càng mạnh mẽ, những người cuối cùng chạy khỏi tiên cung bị bọn họ ảnh hưởng, bên tai vang lên tạp âm kỳ dị, thấy hoa văn kỳ dị, lâm vào điên cuồng, tự giết lẫn nhau.

Chẳng bao lâu sau đã có vài chục người mất mạng.

Những người khác đang hoảng hốt bỏ chạy vẫn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những người không chạy kịp lập tức biến thành không ra hình người, bị Thiên đạo ẩn hóa, hóa thành một đống máu thịt lúc nhúc, không biết đang chuyển hóa thành quái vật gì!

Đám người Hứa Ứng chạy khá sớm, không bị tác động.

Cuối cùng tiên nhân trong tranh cũng phát động Thiên Tru, tế kiếm xuất thủ, tấn công Long Uyên Thiên Thần!

Thời khắc này thiên uy và sát khí hùng hồn không gì sánh được đánh thẳng tới, ép quả chuông rung lên coong coong, bảo vệ Hứa Ứng và Ngoan Thất phóng xuống núi ngọc.

Con cháu thế gia và dị nhân bốn tay đã rời khỏi tiên cung cũng dồn dập tế ra pháp bảo, đối chọi lại thiên uy và sát khí.

Nhưng vẫn có không ít người không có pháp bảo thủ hộ hoặc uy lực của pháp bảo không đủ, bị thiên uy và sát khí của Thiên Tru xâm nhập. Một vị na sư đang chạy thẳng về phía trước bỗng trong cơ thể có từng luồng kiếm khí bắn thẳng ra ngoài, cắt hắn thành tám mảnh!

Kiếm khí kia chính là khí tức của Thiên Tru ảnh hưởng tới na sư!

Hứa Ứng thấy cảnh này không khỏi kinh hãi, mở hồ lô ra đổ thẳng Nguyên Đạo Tinh Tụy vào miệng, thầm nghĩ: “Không khéo thứ này có thể ngăn cản ẩn hóa của Thiên đạo!”

Số lượng Nguyên Đạo Tinh Tụy trong hồ lô kia nhiều tới khó mà tưởng tượng nổi, chỉ một ngụm thôi mà Hứa Ứng đã cảm thấy Hồn Phách tiên dược được kích hoạt, hóa thành lực lượng dồi dào tẩm bổ tam hồn thất phách của y!

Hồn phách chia làm tam hồn thất phách và chân linh bất diệt. Người bình thường chỉ có một chút chân linh bất diệt, một xíu linh quanh, chính vì một chút chân linh bất diệt đó nên mới đặt tên như vậy.

Nhưng người khác thì là một chút xíu, còn Hứa Ứng thì toàn thân đều là chân linh bất diệt, tam hồn thất phách bị chèn ép tới mức chẳng còn bao nhiêu không gian.

Đương nhiên đây chỉ là so sánh.

Thực ra Hứa Ứng cực kỳ để tâm tới hồn phách, chăm chỉ tu luyện, muốn bổ sung khuyết điểm của hồn phách. Nhưng tiếc là chân linh bất diệt của y quá mạnh, cho dù hồn phách có tăng cường nhưng so với chân linh bất diệt thì vẫn không đáng chú ý.

Bao giờ y mở được bí tàng Dũng Tuyền, hấp thu Hồn Phách tiên dược mọi nơi mọi lúc, lại lĩnh ngộ được pháp môn chân chính, uống được Nguyên Đạo Tinh Tụy, chắc chắn tu vi hồn phách sẽ tiến bộ nhanh chóng.

Hứa Ứng đổ Nguyên Đạo Tinh Tụy vào miệng liên tục, chẳng bao lâu sau đã cảm thấy mình không thể hấp thu thêm Nguyên Đạo Tinh Tụy.

Nguyên Đạo Tinh Tụy là linh khí mà linh căn của Tiểu Huyền Thiên thu thập từ những nơi gần với Tiên giới, luyện hóa thành vật chất kỳ diệu trong cơ thể mình, vốn có tác dụng tăng cường thể chất ngộ tính, nâng cao tu vi.

Nhưng thực ra tác dụng lớn nhất của nó là bổ sung tu vi cho tiên nhân, cải thiện thể chất.

Luyện khí sĩ hạ giới độ kiếp, sau khi trở thành tiên nhân được tiên quang tiếp đón phi thăng, trạm thứ nhất là ở đây, tiêu hao quá lớn cần bổ sung Nguyên Đạo Tinh Tụy.

Khi đó trong cơ tiên nhân còn lực lượng thế tục, trong thân thể Nguyên Thần vẫn còn tạp chất cần Nguyên Đạo Tinh Tụy thay thế, lại được Nguyên Đạo Tinh Tụy tẩy rửa, được tịnh hóa thăng hoa.

Hứa Ứng không phải tiên nhân, uống nhiều Nguyên Đạo Tinh Tụy như vậy mà không no tới mức phát nổ đã là nhờ y có bản lĩnh phi phàm, nếu uống thêm sẽ nguy hiểm tới thân thể.

“Thất gia, cầm lấy!” Hứa Ứng tiện tay vứt hồ lô cho Ngoan Thất.

Ngoan Thất vội vàng cuốn lấy hồ lô, há miệng đổ Nguyên Đạo Tinh Tụy vào.

Quả chuông vừa bảo vệ bọn họ, vừa bay uống núi ngọc, vừa vội vàng nói: “Thất gia, đừng uống hết, còn ta nữa!’

Chẳng bao lâu sau Ngoan Thất đã ợ một tiếng no nê, miệng phun ra thủy quang tròn trịa. Thân thể của hắn đã phủ kín Nguyên Đạo Tinh Tụy, không thể chứa được thêm.

“Ngài chuông, nhận lấy!” Ngoan Thất ném hồ lô lên.

Quả chuông kích động tới mức kêu leng keo, vận dụng thần thông cuốn lấy hồ lô, hút Nguyên Đạo Tinh Tụy vào thân thể, cô đọng chất liệu của mình.

“Hai người các ngươi đều không có phúc rồi, đi vào núi bảo vật mà chỉ vác được nửa cái đỉnh núi. Ta có thể rút sạch cả núi, bới cả chân núi!” Nó cười ha hả nói.

Tuy nói như vậy nhưng nó cũng không uống được bao nhiêu Nguyên Đạo Tinh Tụy, vách chuông không cách nào chứa thêm, khiến quả chuông không khỏi buồn bực.

Hứa Ứng nhét hồ lô vào khu vực Hi Di của mình, ra sức phát động Thái Nhất đạo dẫn công, câu lấy tiên dược lục bí, như vậy mới có thể nhanh chóng tăng cường tu vi, tiêu hao càng nhiều Nguyên Đạo Tinh Tụy.

Quả chuông hộ tống y tới bên trên núi ngọc, đột nhiên bầu trời rung chuyển kịch liệt, lực lượng Thiên đạo lan tới nơi này, làm cỏ cây trên núi ngọc sinh trưởng như điên.

Chỉ trong chớp mắt núi ngọc đã bị màu xanh biếc đáng sợ bao phủ, còn đám người chạy khỏi tiên cung cũng bị lực lượng Thiên đạo quấy nhiễu, thân thể liên tục sinh trưởng, hóa thành từng núi thịt lúc nhúc kỳ dị!

Những người sống sót tự tế ra pháp bảo ngăn cản, nhanh chóng bay xuống dưới núi. Địa hình nơi này quá cao, rất dễ bị trận chiến ở thiên ngoại tác động tới.

Nhưng trên bầu trời của Tiểu Huyền Thiên còn có mảnh vỡ thần thông lưu lại trong trận chiến giữa đại ác nhân và cường giả mạnh nhất của vạn giới.

Hứa Ứng có Thiên Nhãn, có thể khám phá những thần thông bị ẩn giấu, rơi xuống đất mà không tổn hại gì. Những người khác thì tránh không kịp, chạm phải những thần thông đáng sợ còn lưu lại, lập tức nổ tung giữa không trung, hóa thành từng đóa hoa máu.

Bình Luận (0)
Comment