Chu Nhất Hàng trở lại thành lão già nho nhã lúc trước, gắng gượng đi tới trước đám người, cười nói: “Thành Hoàng, chuyện này vốn là hiểu lầm, đúng không?”
Thành Hoàng Tiết Linh Phù được thôn thần, trấn thần dâng hương, miễn cưỡng kiềm chế được thương thế, bước lên trước mọi người, nghiêm mặt nói: “Chuyện này vốn là hiểu lầm.”
Chu Nhất Hàng cười nói: “Nếu đã là hiểu lầm, tên tội phạm Hứa Ứng lại đang lẩn trốn, hai bên chúng ta không nên tranh chấp thêm. Nếu tên Hứa Ứng chạy khỏi Linh Lăng, chẳng phải thành trò cười cho mọi người à?”
Thành Hoàng Tiết Linh Phù sắc mặt xấu hổ, nói: “Chu lão gia nói rất đúng. Tội phạm Hứa Ứng cực kỳ nguy hiểm, mạo phạm luật trời, phải nhanh chóng đưa ra xét xử, không nên kéo dài. Chuyện hiểu lầm của chúng ta tạm thời gác lại, đợi tương lai rồi nói.”
Chu Nhất Hàng nghiêm mặt nói: “Ta cũng đang có ý đó.”
Hai người đều quay sang hạ lệnh cho các quan lại, chư thần thôn trấn núi sông, truy đuổi vây bắt Hứa Ứng, bọn họ thì ở lại phía sau đội ngũ dưỡng thương.
Tiết Thành Hoàng lệnh cho một Thổ Địa Thần dâng hương, căn dặn: “Chuyện Hứa Ứng không phải việc nhỏ, tới Ninh Viễn Văn Miếu mời Thần Long tới trợ giúp.”
Chu Nhất Hàng cũng âm thầm sai người tới mời huyện lệnh Chu Dương, khi Chu Dương tới Hoàng Điền Phô trấn, thấy thương tích trên người Chu Nhất Hàng, không khỏi kinh hãi.
“Dương Nhi, Hứa Ứng đang lẩn trốn, bảo đám quan lại tu vi thấp này rút lui, bọn chúng không phải đối thủ của tên tội phạm này, con dẫn một số cao thủ đích thân truy bắt. Ta ở lại phía sau trấn thủ cho con, đề phòng Tiết Linh Phủ.”
Chu Nhất Hàng căn dặn: “Ngoài ra, báo chuyện Hứa Ứng lên thứ sử, xin ông ấy điều động cao thủ Chu gia tới vây bắt Hứa Ứng.”
Huyện lệnh Chu Dương thầm kinh hãi nói: “Thằng nhãi này chỉ là dân đen quê mùa, sao phải kinh động tới thứ sử?”
Thứ sử Vĩnh Châu họ Chu tên Hành, là thứ sử mà triều đình lưu lại ở Vĩnh Châu, nắm giữ binh quyền, cao thủ dưới trướng nhiều như mây. Chu Dương tuy là người của Chu gia nhưng không cách nào tiến vào trung tâm quyền lực của Chu gia.
Chỉ có một số ít người được tham gia trung tâm quyền lực này, thứ sử Chu Hành chính là một trong số đó.
Chu Dương lấy làm khó hiểu, báo cáo chuyện Hứa Ứng cho thứ sử Chu Hành là tặng công lao, sao không tự mình độc chiếm công lao này?
Chu Nhất Hàng nói: “Tội phạm Hứa Ứng đã tu luyện yêu pháp tới cấp bậc yêu vương, cho dù là yêu quái cũng không mấy kẻ tu luyện được tới cấp độ này. Chu gia ta tuyệt đối không cho phép hắn rơi vào tay Âm Đình!”
Chu Dương chần chừ trong chốc lát, dốc hết dũng khí ra hỏi dò: “Cha, lão tổ tông tu vi thông thiên triệt địa, đã khai mở hoàn toàn uy lực của bí tàng, bây giờ cả quỷ thần trên đời cũng khó mà sánh bằng lão tổ tông. Vì sao lão nhân gia lại cảm thấy hứng thú với yêu pháp như vậy?”
Chu Nhất Hàng ánh mắt âm trầm nói: “Dương Nhi, con còn chưa đủ tư cách tiếp xúc với bí mật này. Có điều, con đã hiếu kỳ, thế thì ta cũng tiết lộ cho con một chút.”
Lão im lặng trong chốc lát rồi nói: “Hai mươi năm trước, ta đi theo trưởng lão trong tộc tới Lĩnh Nam, Bắc Lưu huyện, Đô Kiệu Sơn. Na sư trong tộc ta phát hiện một động thiên thời thượng cổ. Các trưởng lão trong tộc lật cả sách cổ của hoàng gia, suy đoán có lẽ nơi này là địa điểm tu luyện của luyện khí sĩ thượng cổ Đà Ẩu, rất có thể là động thiên hiếm hoi được bảo tồn hoàn chỉnh trong Thần Châu này. Lần đó có ba vị trưởng lão trong tộc trấn thủ, hai trăm con cháu nòng cốt trong Chu gia, na sư lên tới ngàn người, cực kỳ đông đúc, tất cả thăm dò động thiên này. Chúng ta đã gặp rất nhiều chuyện kỳ quái.”
Ánh mắt lão lộ vẻ hoảng sợ, một lát sau mới ổn định được tâm thần nói: “Đó là những chuyện kỳ quái mà cả na pháp na thuật hay pháp thuật của quỷ thần đều không thể giải thích được! Những chuyện kỳ quái này chỉ có thể giải thích bằng tiên thuật tiên pháp! Những na sư chúng ta bao gồm cả ba vị trưởng lão trong tộc, đều không thể hiểu nổi! Không thể hiểu nổi, con có hiểu không?”
Vẻ sợ hãi trong mắt lão hóa thành tuyệt vọng.
Lần đó Chu gia đào bới động thiên trong Đô Kiệu Sơn, tử thương nặng nề, ngàn vị na sư chết sạch, con cháu nòng cốt trong Chu gia cũng tổn thất hơn nửa, ba vị trưởng lão trong tộc cũng có một vị hy sinh.
Cuối cùng, sau khi trả cái giá đau đớn thê thảm như vậy, bọn họ mang được một vài thứ từ trong động thiên thượng cổ ở Đô Kiệu Sơn ra ngoài, trong đó có có thẻ ngọc mà luyện khí sĩ thượng cổ Đà Ẩu lưu lại.
Thẻ ngọc dài một thước hai tấc, màu xanh như trúc non, bên ngoài có văn tự màu vàng kim, không ai nhận ra.
Ngoài thẻ ngọc ra còn một quyển sách cổ được chép tay, chắc là văn tự mà luyện khí sĩ Đà Ẩu phiên dịch thẻ ngọc lưu lại.
Quyển sách cổ này là một môn công pháp, thâm sâu mờ ảo, tối nghĩa khó hiểu.
“Chúng ta còn chứng kiến một bức tranh độ kiếp thành tiên trong động thiên đó, vì vậy có trưởng lão trong tộc suy đoán, luyện khí sĩ thượng cổ Đà Ẩu đã thấy người phi thăng thành tiên. Thứ mà Đà Ẩu phiên dịch chính là công pháp của tiên nhân!”
Chu Nhất Hàng nói tới đây, khôi phục bình tĩnh nói: “Từ đó trở đi, ta chưa từng thấy quyển sách cổ đó lần nào. Nhưng ta còn nhớ tình hình lúc các vị trong trong tộc chứng kiến quyển sách đó, mở ra xem. Sắc mặt họ rất kỳ quái, kỳ quái như uống nước rửa bát suốt ba ngày! Bọn họ nói...”
Lão do dự một chút rồi nói: “Bọn họ nói, đoạn đầu Đà Ẩu phiên dịch tiên pháp, giống hệt như yêu pháp.”
Huyện lệnh Chu Dương trợn tròn hai mắt, trong lòng như có sóng gió ngập trời.
Trong rừng núi của Linh Lăng có rất nhiều yêu quái, tuy không đến mức chạy đầy đất nhưng thi thoảng vẫn gặp được một hai tên.
Đám yêu quái này có kẻ gây hại cho các thôn xóm, có kẻ lại ẩn cư trong thâm sơn cùng cốc, còn có kẻ gan hùm mật báo chiếm núi làm vua, nhưng đa số sau khi tu thành yêu vương là được Âm Đình lôi kéo, ban cho thần chức kiểu sơn thần hà thần, quản lý núi non sông hồ giúp Âm Đình. Chu Dương cực kỳ coi thường yêu quái, công pháp của đám yêu quái này muôn hình vạn trạng, nhưng đều là công pháp Thải Khí Kỳ, sau khi luyện tới Thải Khí Kỳ viên mãn là không còn đường đi, không cách nào tiến thêm một bước.
Yêu tu không bằng na sư, na sư mở được bí tàng, khai thác lực lượng bí tàng luyện thành ẩn cảnh, tu vi sẽ càng ngày càng cao, thông thiên triệt địa, bản lĩnh siêu phàm nhập thánh!
Lão tổ công của Chu gia còn người đứng trên đỉnh cao của thế giới này, thậm chí đương kim hoàng đế cũng phải lễ phép tôn kính hắn ba phần!
Thế nhưng yêu tu thậm chí còn không bằng thần linh dựa vào hương hỏa phong thần.
Hương hỏa phong thần, chỉ cần thần vị vẫn còn là có thể không ngừng hấp thu khí hương hỏa, pháp lực từ từ tinh thâm, cũng có thể tu luyện tới mức cực kỳ mạnh mẽ!
Chỉ có yêu tu là dừng lại ở Thải Khí Kỳ, cùng lắm là lên làm yêu vương, được phong làm yêu thần, phạm vi quản lý chỉ có một ngọn núi.
Còn công pháp yêu tộc lại càng tạp nham, rất ít người bỏ công học tập nghiên cứu.
Nhưng bây giờ, không ngờ Chu Nhất Hàng lại nói mở đầu của tiên pháp giống hệt yêu pháp, bảo sao Chu Dương lại khiếp sợ?
“Luyện khí sĩ thượng cổ Đà Ẩu lưu lại điển tịch, tuy là tiên pháp đã được phiên dịch nhưng vẫn quá tối nghĩa, thâm sâu mờ ảo, cần được giải thích kỹ lưỡng hơn.”
Chu Nhất Hàng nhắm mắt dưỡng thần nói: “Cho dù việc giải nghĩa quyển điển tịch này đã khiến vài vị thiên tài trong Chu gia ta tốn cả cuộc đời, không ít nhân vật mang hào quang rực rỡ trong tộc cũng lo nghĩ tới bạc đầu. Quá khó hiểu.”
Lão thở dài, khóe mắt đổ lệ.
Ánh mắt Chu Dương lấp lóe nói: “Thế nên Hứa Ứng có thể giải thích công pháp yêu tộc mới càng hiếm có?”
“Nhưng nếu Chu gia ta không thể chiếm được, vậy thì phải hủy diệt, không thể làm lợi cho nhà khác!”
Gương mặt Chu Nhất Hàng trở nên âm trầm, xua tay nói: “Dương Nhi, con đi đi. Nhớ đấy, nhất định phải thông báo cho thứ sử.”
Huyện lệnh Chu Dương vâng vâng dạ dạ, cúi người rời đi.
Trong một hang động ở Linh Lăng Hiểu Sơn, Hứa Ứng đứng trong động, nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bầu trời u ám, mưa gió đan xen. Trời mưa như trút nước, lại có cuồng phong kéo làn nước mưa chao đảo.
Sắc trời dần tối.
Cơn mưa xối xả đột nhiên xuất hiện đã ngăn cản truy binh.
Hứa Ứng thu ánh mắt, trên ngọn lửa trong hang đang gác một cái nồi, trong nồi là thuốc đang sắc.
Xà yêu Ngoan Thất co người rúc bên cạnh đống lửa sưởi ấm, dáng vẻ đau ốm, đang đợi thuốc sắc xong.
Ở một góc hang núi, một con gấu đen co đầu rụt cổ, run lẩy bẩy nhìn Hứa Ứng. Nơi này là hang của nó, bây giờ lại bị Hứa Ứng và Ngoan Thất tu hú chiếm tổ chim khách.
“Hùng Thiên Lý, đừng sợ, chúng ta tránh mưa một chút rồi đi.” Hứa Ứng sắc mặt hiền lành, trấn an con hùng yêu kia.
Con gấu đen kia mở miệng nói tiếng người: “Hứa đại thiện nhân, chẳng lẽ ngươi lại lừa ta? Lần trước ngươi cướp kinh thư của ta, còn nói đọc xong sẽ trả lại cho ta, sao đến giờ vẫn chưa trả?”